- Đại sư huynh của danh sư?
Không nghe giải thích còn tốt, vừa nghe xong hắn càng cảm thấy khó hiểu. Cả người hắn co giật như lên cơn động kinh.
Là một học sinh của danh sư, hắn hiểu rõ danh sư có địa vị cao bao nhiêu.
Ngay cả Quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền vương quốc cũng không dám có hành động bất kính trước mặt họ.
Một câu có thể đồ thành, một lời có thể diệt quốc.
Đây chính là danh sư!
Đại sư huynh của danh sư?
Có lầm hay không?
Lúc nào Thiên Huyền vương quốc lại xuất hiện một nhân trâu bò như vậy rồi?
Trong nháy mắt đó, hắn đã vô thức nhận định người vừa nói đến và Trương Huyền hắn biết không phải là cùng một người.
Đó là một phế vật, còn đây là Đại sư huynh của danh sư, sao có thể so sánh được?
Trong lòng suy nghĩ lung tung, hắn tiếp tục đi theo mọi người tiến vào Hồng Thiên học viện.
Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt hắn là một đám đông khổng lồ, người nào cũng cầm giấy bút, vẻ mặt hào hứng đi đến tỷ thí đài.
- Đây là. . . độc hành hiệp nổi danh Vương quốc, Thương Tùng kiếm khách Bạch Tùng? Dám cười thiên hạ đao khách Chu Hoằng Nghị? Một đao chấn càn khôn Triệu lão gia tử? Độc tí chấn bát phương Diệp Thiên Hùng? Ngươi chắc chắn. . . Những người này đều tới nghe giảng?
Lưu Huân nhận ra không ít nhân vật nổi tiếng trong đó, người hắn run rẩy suýt nữa ngất đi.
Những người này đều là siêu cấp nhân vật nổi tiếng khắp Thiên Huyền vương quốc trong nhiều năm qua. Ngay cả phụ thân hắn, Lưu gia tộc trưởng cũng phải tôn trọng bọn họ, không dám khinh thường. Thậm chí Quốc vương bệ hạ cũng khó có thể mời bọn họ đến Vương cung. Vậy mà bây giờ tất cả đều cầm giấy bút, cao hứng chờ đợi. . .
Đây rốt cuộc là buổi giảng vài cấp bậc gì?
- Đúng vậy a! - Ngọc nhi gật gật đầu, tỏ ra hưng phấn:
- Hôm qua Trương lão sư nói sẽ giảng. Tin tức này được lan truyền vô cùng rộng, vì vậy họ đều đến đây.
- Khoan đã, ngươi nói. . . giảng về kiến thức căn bản trong tu luyện?
Lưu Huân lảo đảo một cái, suýt chút nữa bị sặc.
Bài giảng về kiến thức căn bản thường có nội dung về cách tu luyện như thế nào, cách hội tụ linh khí, cách dùng linh khí rèn luyện thân thể. . . Nhưng kiến thức này quả thực có ích với võ giả tầng hai trở xuống. Nhưng những trưởng lão, tộc trưởng, đại cao thủ Thông Huyền cảnh này chạy tới đây làm cái quỷ gì?
Ngươi chắc chắn bọn họ đều đến đây nghe giảng mà không phải đến đây giết người phóng hỏa a?
- Đúng vậy a! Lúc ấy ta ở ngay gần tỷ thí đài, nghe rất rõ ràng! - Ngọc nhi gật đầu. Nàng nhớ lại tư thế oai hùng của Trương lão sư ngày hôm qua, cả người bỗng trở nên hồi hộp.
Vô số đại cao thủ Thông Huyền cảnh chạy tới nghe giảng về kiến thức cơ bản trong tu luyện?
Dù thế nào Lưu Huân cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Quả nhiên tới chậm rồi. . .
Ngay khi hắn vẫn đang choáng ngợp và cảm thấy khó tin vì những gì vừa nghe được, bỗng nghe thấy biểu muội hô lên một tiếng. hắn giật mình ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi chợt co vào.
Trước mắt hắn, sân tỷ thí của Hồng Thiên học viện vốn rộng lớn vô cùng, có thể chứa trên vạn người, vậy mà giờ phút này đã đầy kín. Có không ít người lấy chăn đệm nằm trên đất, xem ra hôm qua bọn họ đã ở lại nơi này cả đêm không về.
- Những người ở phía trước là… lão sư của học viện?
Ngồi ở phía trước là lão sư của học viện. Mặc dù bọn hắn không nằm nghỉ trên đất, nhưng từ những hạt sương trên vai có thể nhận ra họ cũng đã chờ ở đây cả đêm.
Trước đó Lưu Huân còn cảm thấy biểu muội và mọi người quá vội vàng, trời vừa mới sáng đã đổ xô đến nghe bài giảng diễn ra vào buổi trưa. Không ngờ, lão sư trong học viện và những người này còn chờ cả đêm.
- Chỗ ngồi không có, chúng ta cũng chỉ có thể đứng. . . – Vẻ mặt Ngọc nhi đầy đau khổ.
Phía trước bọn họ đã đông nghịt người. Ngoại trừ những lão sư, học viên của Hồng Thiên học viện, còn có tất cả người của các thế lực lớn trong Thiên Huyền Vương thành cũng chạy đến. Nếu không biết hắn đã sớm biết là do có người giảng bài, e rằng sẽ hoài nghi có người tổ chức một cuộc phản loạn, muốn lật đổ Vương quốc.
- Ngọc nhi, Trương Huyền tiền bối… lão nhân gia… rốt cuộc là ai?
Cố nén rung động trong lòng, Lưu Huân lần nữa nhìn về phía biểu muội.