Nếu như là giả, chỉ cần không trốn đi, sớm hay muộn đều có biện pháp vạch trần.
- Tạm thời không cần quan tâm nhiều như vậy. Xem xong sách, giải quyết xong khí độc trong người, lại nói tiếp!
Khí độc trong cơ thể hắn, tuy rằng bị chân khí thiên đạo áp chế, tạm thời không có cách nào chuyển động. Nhưng hắn biết, một khi cắn trả, nhất định sẽ xuất hiện vấn đề lớn. Nếu không phải là bởi vì loại sinh tồn này chèn ép, hắn cũng không có khả năng phải mạo hiểm tới nơi này.
Hiện tại thuận lợi đi tới Độc Điện, đồng thời quang minh chính đại tiến vào tàng thư khố, phải tận dụng thời gian.
Tuy rằng mấy phó điện chủ bị mình hù dọa, nhưng ai cũng không dám bảo đảm, sẽ không kịp phản ứng, trở mặt bất cứ lúc nào.
Sách tuy nhiều, nhưng hắn có "phương pháp đọc sách chạy nhanh" mới. Khoảng một canh giờ là có thể xem xong, thời gian cũng đủ.
- Bắt đầu đi!
Thở ra một hơi, Trương Huyền tập trung tinh thần, bàn tay đặt ở trên hàng giá sách thứ nhất, lại chạy nhanh.
...
- Phó điện chủ, ngươi nói đặc sứ này... Có phải là thật hay không?
Bên trong gian phòng, Liêu Huân ngồi ở chỗ ngồi. Hắc Đồng trưởng lão ngồi đối diện, không nhịn được nói.
Người người đều biết Hắc Đồng trưởng lão là thiết diện vô tư, trên thực tế lại không biết, hắn thật ra là người của phó điện chủ Liêu Huân.
- Không thấy được kim lệnh độc tâm, ta cũng không có cách nào xác nhận!
Liêu Huân có chút do dự, nói:
- Chỉ có điều, Độc Điện tuy rằng lâu không xuất thế, uy danh vẫn còn. Nói vậy cũng không ai dám cả gan làm loạn chạy tới đâm đầu vào chỗ chết!
- Đây ngược lại cũng phải...
Hắc Đồng trưởng lão gật đầu.
Tuy rằng Độc Điện ẩn cư thế ngoại, không có nghĩa là có thể để cho người tùy tiện khi dễ. Giả mạo đặc sứ qua... Trừ khi thật sự không muốn sống!
- Hơn nữa, bất kể làm chuyện gì, cũng phải có mục đích. Nếu quả thật là giả, cũng phải có mục đích có thể khiến cho hắn bỏ qua tính mạng mới được...
Liêu Huân nói tiếp:
- Độc Điện chúng ta, ngoại trừ độc vật ra, cũng không có quá nhiều vật phẩm trân quý. Nói vậy cũng sẽ không khiến cho người ta cam tâm mạo hiểm!
Làm một chuyện gì cũng phải có mục đích, có lý do.
Độc Điện có một ít độc dược, trân quý nhất cũng lại là một ít dược liệu. Giả mạo đặc sứ, một khi bị phát hiện, mười chết không sống. Mà mạo hiểm lớn như vậy, dù sao cũng không khả năng chỉ vì những thứ này!
Hắn cũng không cho là phải. Những độc dược và dược liệu này có thể dùng tiền mua được, có thể cho người làm như vậy.
Đương nhiên, nếu như để cho hắn biết đối phương quả thực tới không phải là vì độc dược, chỉ vì đọc sách... Chắc hẳn hắn sẽ lập tức nôn ra máu, phát điên mất.
Độc dược chí ít còn có giá trị... Đọc sách có tác dụng gì?
Mấu chốt nhất chính là, còn chạy tới chạy lui...
- Phó điện chủ lẽ nào quên... vật kia?
Hắc Đồng trưởng lão có chút do dự, nói.
- Ngươi là nói thứ ở dưới núi lửa kia sao?
Sắc mặt Liêu Huân trở nên nghiêm trọng.
- Đúng vậy!
Hắc Đồng trưởng lão gật đầu: