Mới vừa rồi bị nữ tử chửi rủa, xung quanh tránh xa tạo thành một chỗ trống. Trương Huyền và gã sai vặt đứng ở nơi đó, vốn đã có vẻ đặc biệt.
Trong lúc tất cả mọi người báo giá, hai người lại ở phía dưới nói nhỏ, Quý Mặc công tử đều nhìn thấy ở trong mắt. Hắn vốn có chút không vui, cẩn thận vừa nghe, lại còn khinh thường tác phẩm của hắn. Hắn làm thế nào nhịn được, lập tức quát lớn.
Quả thực chính là đang khiêu chiến quyền uy và uy nghiêm của hắn.
Vốn tưởng rằng đối mặt với sự chất vấn, người này sẽ lập tức xin lỗi, không nghĩ tới lại nói ra lời này.
Thứ tùy tiện tìm một học đồ cũng có thể vẽ ra tới...
Lửa giận thoáng chốc vọt lên, hắn tức giận, sắc mặt đỏ lên.
- Ngươi nói cái gì?
Xiết chặt nắm đấm, lông mày nâng lên, một lực lượng từ trên người phát ra, thổi khiến không khí vang lên những tiếng phật phật. Hắn lại là cường giả Ích Huyệt cảnh.
Chưa đủ hai mươi lại đạt được Ích Huyệt cảnh, xem ra thiên phú tu luyện của Quý Mặc công tử này không hề kém hơn so thiên phú thi họa.
Gã sai vặt mặc y phục màu xanh cũng không nghĩ tới Trương Huyền sẽ nói ra lời này, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó không nói Quý gia là một trong ba gia tộc lớn ở vương thành. Chỉ nói Quý công tử này thân là thi họa sư nhất tinh, được vô số người ủng hộ, có năng lực hiệu triệu rất mạnh. Khiêu khích như vậy... không phải muốn chết sao?
Chọc giận đối phương, bị đánh là nhẹ. Rất có thể bị nghiệp đoàn thi họa sư phong sát. Sau này cho dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng mua không được nửa bức tác phẩm.
- Vị công tử này, đừng hành động theo cảm tình, ngươi... tốt nhất là xin lỗi, mềm mỏng một chút...
Không nhịn được, hắn kéo người thanh niên bên cạnh một cái, vội vàng truyền âm.
Nói xong, chỉ thấy người thanh niên bên cạnh gật đầu mở miệng:
- A, nói học đồ có thể vẽ ra, là ta nói sai!
- Như vậy còn tạm được...
Nghe hắn nhận sai, gã sai vặt đang muốn thở phào, lại nghe được lời phía dưới, lập tức mí mắt giật một cái, thiếu chút nữa thì lập tức ngã sấp xuống.
-... Đây là sỉ nhục đối với học đồ, nhìn trình độ bức tranh này, chắc hẳn tùy tiện bắt một con man thú tới vẽ cũng còn tốt hơn so với cái này! Còn đòi năm trăm vạn, năm kim tệ ta cũng không muốn!
Trương Huyền xua tay.
Hắn không muốn gây chuyện, lại cũng không sợ chuyện. Muốn tìm phiền toái, đùa gì thế!
Không tìm người khác gây phiền phức còn không tệ.
Thời điểm đối phương vẽ tranh, hắn ngay cả năng lực Đồ Thư Quán cũng chưa từng sử dụng, chỉ dựa vào kiến thức, liền nhìn ra bảy, tám chỗ khuyết điểm. Loại bức tranh trình độ thấp này tặng không hắn cũng không muốn, còn muốn đòi tiền... Ngươi nghĩ như thế nào?
Man thú? Năm kim tệ?
Hắn nói, vẻ mặt thản nhiên. Tất cả mọi người xung quanh đều cắn đầu lưỡi, nhìn qua giống như nhìn quái vật.
Ở nghiệp đoàn thi họa sư, sỉ nhục một vị thi họa sư như vậy, tự tin ở đâu ra?
- Ngươi...
Quý Mặc công tử tức thiếu chút nữa nôn ra máu.
Tùy tiện bắt môn con man thú tới cũng vẽ tốt hơn so với hắn... Năm kim tệ cũng không muốn...
Đây cũng không phải là đánh vào mặt, mà là đang phủ định năng lực nghề nghiệp của hắn!
- Được, loại biểu diễn hài kịch này không có gì hay. Đi thôi, lên lầu đi dạo!
Đối mặt với sự tức giận của đối phương, Trương Huyền không chút dao động sợ hãi, xoay người muốn rời khỏi.