Câu dẫn nữ hài, bức tranh hoa tất nhiên là thích hợp nhất. Mẫu đơn là vương giả trong các loại hoa. Hắn đã bỏ công sức rất lớn để luyện tập. Vẽ các bức tranh khác, hắn không dám cam đoan có thể tiến vào tam cảnh. Nhưng bức tranh này, hắn luyện tập không dưới nghìn lần, vạn lần. Chỉ cần vừa ra tay, tám chín phần mười.
Rất hiển nhiên, lần này cũng may mắn không làm nhục sứ mệnh, đạt tới hiệu quả như dự định.
Có thể khiến cho thi họa đạt được tam cảnh Ý Tồn. Cho dù một ít thi họa sư nhất tinh chìm đắm hơn mười năm, cũng rất khó làm được. Hắn một thi họa sư vừa thăng cấp nhất tinh, dễ dàng làm được, chẳng khác nào đã đứng ở cục diện bất bại.
- Lớn lối như vậy, xem ngươi có thể vẽ ra cái gì?
Trong lòng hừ lạnh, buông tác phẩm của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
Chỉ thấy con man thú kia cuối cùng từ trên trang giấy nhảy xuống.
Bởi vì vừa dính mực quá nhiều, trên giấy bất kể vết chân man thú giẫm lên hiện ra hoa mai hay vừa dấu vết ngã sấp xuống lưu lại, đều dính đầy mực nước. Hiện tại cũng chưa khô, thoạt nhìn ngập nước.
Nhất là dấu vết ngã sấp xuống lưu lại, bởi vì bộ lông man thú tương đối cứng rắn, lung tung, cái gì cũng không phải.
- Đây là bức tranh ngươi nói man thú vẽ? Ha ha! Cười chết ta!
Quý Mặc công tử thiếu chút nữa cười tới rơi cằm.
Vốn tưởng rằng đối phương lớn lối như vậy, thật sự có thể khiến cho man thú làm ra bức tranh gì lợi hại. Không nghĩ tới lại là thứ này...
Cái này cũng gọi là bức tranh?
Tùy tiện vẩy chút mực nước ở phía trên, cũng mạnh hơn so với như vậy nhiều?
- Vẽ thứ gì vậy? Còn đòi so tài với Quý công tử, thực sự buồn cười!
- Cái này cũng gọi là bức tranh sao? Vậy ta chẳng phải cũng là thi họa sư đi?
- Đồ vô tri. Một lát nữa xem ngươi xuống đài thế nào!
Nghe được tiếng cười của hắn, những người khác cũng đưa mắt nhìn qua. Mỗi một người đều đầy vẻ xem thường.
Tùy tiện vẩy chút mực nước, đã gọi là thi họa?
Đùa cái gì vậy.
- Ngươi... vẽ xong?
Ngô phó hội trưởng khoát tay chặn lại, cắt ngang tiếng bàn luận của mọi người, nhìn về phía Trương Huyền.
- Ừ, không khác biệt lắm...
Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có người chú ý, sẽ phát hiện, thân thể hắn có chút run rẩy, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Trải qua học tập ở Độc Điện, hắn có thể một ý niệm khiến chân khí thiên đạo hình thành độc dược, vừa niệm liền hình thành thuốc bổ.
Vừa rồi một đạo chân khí ở lại trong cơ thể man thú, lặng lẽ khống chế, lúc này mới khiến cho man thú dựa theo suy nghĩ của hắn hành động trên giấy. Tuy chỉ là gần mười phút ngắn ngủi, lại gần như khiến cho hắn tiêu hao hết tinh thần, toàn thân suy yếu một hồi.
- Xem ra vẫn là tu vi quá yếu...
Hắn cảm thán một tiếng, hít sâu một hơi, âm thầm khôi phục thể lực.
Phương pháp đưa chân khí ở lại trong cơ thể man thú, dựa vào khống chế biến thành độc dược hoặc thuốc bổ, kích thích đối với huyệt đạo, do đó khiến cho man thú làm ra động tác hắn muốn. Nghe thì đơn giản, trên thực tế đối với tâm cảnh có yêu cầu rất cao.
Nếu không phải mức độ tâm cảnh đạt tới ngoài 5. 0, khẳng định làm không được.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, đẳng cấp của con man thú này rất thấp, dễ dàng điều khiển. Nếu như đổi lại thành cấp bậc cao, lấy thực lực của hắn bây giờ cùng đừng có mơ tưởng.
- Không khác biệt lắm?
Ngô phó hội trưởng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Còn tưởng rằng người này có thể làm ra thứ gì lợi hại. Không nghĩ tới lại là thứ này...
- Được, nếu Quý Mặc công tử đã hoàn thành, bên này hắn cũng không khác biệt lắm, ta thấy chúng ta vẫn trực tiếp tuyên bố kết quả!