Thiến Dao Nhược Ngai

Chương 28

Đây vốn là một nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng ta vẫn mang đầu Việt Quốc Công trở về. Thế nhưng, ta không những không được ban thưởng, mà còn bị tổ chức bắt giữ.

 

Chủ sự của Vân Yên Lâu nói rằng ta đã phạm phải sai lầm lớn, bởi khi ta ám sát Việt Quốc Công, con trai của một nhân vật quyền cao chức trọng cũng có mặt, mà kiếm của ta vô tình, trong lúc hỗn loạn đã lỡ tay g.i.ế.c luôn người đó.

 

Nghe những lời trách cứ này, lòng ta hoàn toàn tĩnh lặng, không chút gợn sóng. Chẳng phải đây là chuyện thường tình sao?

 

Đừng nói là lỡ tay g.i.ế.c một người, cho dù là mười hay trăm người, thì có gì khác biệt?

 

Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nhận lấy tiền thưởng, những chuyện khác, ta chẳng bận tâm. Vậy mà chủ sự nói rằng tai họa ta gây ra quá lớn, Vân Yên Lâu không thể gánh nổi.

 

Họ muốn dùng đầu ta để đền tội. Nghe thấy vậy, ta suýt nữa bật cười thành tiếng. Đã làm cái nghề g.i.ế.c người này rồi, lại còn biết chuyện đền tội sao?

 

Trong mắt ta, chỉ cần kiếm còn trong tay, người trong thiên hạ này, ai ta cũng có thể giết!

 

Đêm đó, ta gần như g.i.ế.c đến đỏ cả mắt. Kẻ nào cản đường, ta g.i.ế.c kẻ đó. Ta đã g.i.ế.c sạch những kẻ có thể giết, những kẻ dám cản trở ta. Những kẻ còn lại sợ đến vỡ mật, chạy tán loạn.

 

Khi ta tỉnh táo lại, phát hiện Vân Yên Lâu đã hoàn toàn biến mất.

 

Từ đó, ta có được tự do.

 

Ta hoàn toàn mất phương hướng, không biết nên đi đâu về đâu. Nhiều năm qua, ngoài luyện kiếm và g.i.ế.c người, ta dường như chẳng biết làm gì khác.

 

Nghĩ đến đây, ta tìm đến một huyện thành nhỏ, xin làm học đồ trong một y quán.

 Ngày xưa ở Thục Trung, khi cha bảo ta đọc sách, ta thường lén đọc sách y thuật.

 

Nếu nói ta có tâm nguyện gì, có lẽ chỉ mong trở thành một lang trung.

 Thế nhưng, ta chỉ học ở y quán được nửa năm, đã phải hứng chịu những cuộc truy sát.

 

Cũng phải, ta đã hủy diệt Vân Yên Lâu, g.i.ế.c c.h.ế.t Việt Quốc Công, g.i.ế.c con trai của vị đại nhân vật kia, ta đã g.i.ế.c quá nhiều người.

 

Dường như dù ta trốn chạy đến đâu, cũng không có được ngày yên ổn, những cuộc truy sát vẫn không ngừng tìm đến.

 

Chỉ có không ngừng g.i.ế.c chóc, không ngừng tu luyện, khiến tất cả mọi người khiếp sợ ta, ta mới có thể tiếp tục sống sót.

 

Sau này, ta lặn lội đến một ngôi làng nhỏ gần Kim Lăng. Tại đó, ta ẩn danh, làm một lang trung bình thường. Ta vừa nhận nhiệm vụ ám sát, vừa trau dồi võ nghệ, vừa tìm kiếm muội muội.

 

Thật ra, ta cũng từng nghĩ, dù có tìm được muội muội, hai ta cũng khó lòng sống yên ổn.

 

Nhưng ta có thể cho nàng một số tiền, để nàng có cuộc sống tốt đẹp hơn.

 Sau này, ta nhận được nhiệm vụ từ cung đình, ám sát thiên chi kiêu tử của Từ gia, Từ Chân.

 

Ta từng nghe danh người này, hắn ta như thể được sinh ra dưới muôn vàn hào quang, mọi mỹ từ trên đời đều có thể dùng để ca tụng hắn.

 

Ngày ta ra tay, hắn đang nhặt đá bên bờ sông. Khi nấp mình dưới nước, ta nghe hắn nói với người bên cạnh: "Muội muội ta từng dặn, bảo ta đi đến đâu cũng nhớ nhặt đá mang về cho nàng, nàng nói có thể cảm nhận được thiên địa, không biết có phải là đang trêu ta không?"

 

Hắn ta dường như rất mực yêu thương muội muội của mình. Ta cười khẩy, cái loại nhà giàu "cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường kẻ c.h.ế.t đói" này, làm gì có thứ tình cảm chân thành!

 

Hôm đó, ta không chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t Từ Chân, c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn.

Bình Luận (0)
Comment