Thiên Địa Liệt Phong

Chương 2.2

Sáng sớm hôm sau, Ngã Nhĩ Đạt đến thanh toán toàn bộ tiền phòng, còn lão chưởng quầy mặt mày hân hoan lẫn thỏa mãn đưa tiễn hắn và đám người Lý Thiên Hạo ra đến tận cửa tửu điếm Hắc Hải Yến.

Trên đường đi thẳng tới bến tàu, Ngã Nhĩ Đạt đi cuối hàng cẩn thận quan sát tên Mục Lặc mình vẫn thường gặp. Vẻ tự tin, hào sảng, thích giả ngốc rồi miệng mồm độc địa, thích châm chọc người khác giờ không hay biết đã đi đâu mất, thay vào đó đã là một gã im lặng, kiệm lời, một gã trai làm việc chững chạc. Sau khi trải qua tràng biến cố lão chủ nhân bỏ mình kia, Mục Lặc đã mất cả người sư phụ Tra Hà Lỗ vẫn nuôi dạy mình – cha của Ngã Nhĩ Đạt. Tuy tính cách biến đổi là điều dễ hiểu nhưng nhìn thấy người bạn lớn lên từ nhỏ với mình thì lòng Ngã Nhĩ Đạt không khỏi quặn thắt.

- Này, ngươi như người khác vậy đó! Uổng ta lúc trước hâm mộ tính hào sảng của ngươi, bây giờ sao lại sầu sầu thảm thảm đến như vậy hả?
Ngã Nhĩ Đạt không kìm được nói ra ý nghĩ của mình.

- Có một số việc thay đổi thì người ta cũng sẽ thay đổi mà thôi!
Mục Lặc đáp lạnh tanh, còn Ngã Nhĩ Đạt cảm thấy không thể thích nghi với kiểu nói ấy.

Lý Thiên Hạo quay đầu nói:
- Ngươi đừng để ý đến hắn nữa Ngã Nhĩ Đạt! Thằng nhóc này vẫn chưa thoát khỏi tâm lý dằn vặt và tự trách. Bây giờ ngươi biết suốt cả nửa năm ta mang theo một tên thủ hạ âm trầm như vậy thì khổ đến thế nào rồi chứ?

A Lạp Mỗ bên cạnh chen lời, thốt:
- Không phải còn có em sao lão đại? Có em trong đội thì đội mới có sức sống nha!

Lý Thiên Hạo nghe đoạn liền dừng bước, quay người lại sỉ vào trán A Lạp Mỗ, đáp:
- Ngươi còn nói à? Cái tên cung bọ cạp gây chuyện nhà ngươi, vì ngươi mà chúng ta đánh nhau biết bao nhiêu trận ngươi nhớ không?

A Lan Mỗ vừa né qua né lại vừa chối:
- Hình như người gây chuyện đánh nhau là anh mà, lão đại!

Lý Thiên Hạo cứng họng, bực bội đáp:
- Nửa năm trước ta sao không biết ngươi là một tên tiểu quỷ chứ? Lúc đó ngươi chỉ là một thằng nhóc bẽn lẽn thôi mà?

A Lan Mỗ đáp tỉnh bơ:
- Không phải là bị ảnh hưởng bởi tính cách ác ôn của thiếu gia sao?

- Ngươi…
Lý Thiên Hạo thẹn quá hóa giận, chực muốn đánh A Lan Mỗ thì cậu đã nhanh nhẹn nhảy sang một bên né rồi.

Ngã Nhĩ Đạt vội vàng bước tới hòa giải, chọc:
- Thôi đừng nghịch nữa! Vị tiểu huynh đệ A Lan Mỗ thân thủ rất tốt đó nha! Đã được chủ nhân truyền thụ thì chắc cũng là một hảo kiếm thủ nhỉ?

A Lan Mỗ được Ngã Nhĩ Đạt tâng bốc liền ngượng chín cả người. Ngã Nhĩ Đạt thấy thế liền cười ha ha, xoa đầu cậu thốt:
- Thằng nhóc ngộ tính tốt thật, chỉ nửa năm mà có thể tiến bộ đến như thế, mấy năm sau có lẽ sẽ trở thành một kiếm sĩ xuất sắc rồi!

Lý Thiên Hạo ném cho Ngã Nhĩ Đạt một ánh mắt trách cứ:
- Này Ngã Nhĩ Đạt, ngươi đừng có tâng bốc nó bậy bạ, nó còn non và xanh lắm. Dù kinh nghiệm thực chiến đã rất phong phú nhưng vẫn còn phải cố gắng hơn nhiều. Ngươi thổi phồng nó như thế thì sau này nó chả chịu khắc khổ dụng công đâu!

- Đệ sẽ không mà!
A Lan Mỗ phụng phịu đáp.

Ngã Nhĩ Đạt nhìn cặp thầy trò trẻ con này, khẽ cười nhìn A Lan Mỗ nói:
- Chủ nhân sợ dạy không tốt thì ngươi sẽ làm mất mặt ngài, nhóc cần phải cố gắng nhiều, tương lai nhất định phải vượt qua gã sư phụ ưa chém gió này của ngươi nhé!

- Này này… Ngã Nhĩ Đạt! Có một tên bộ hạ ăn cây táo rào cây sung như ngươi quả thật là khiến ta đau lòng quá!
Lý Thiên Hạo giả vờ bực bội đáp.

Ngã Nhĩ Đạt gật đầu cười đáp:
- Được rồi, thuộc hạ sau này nhất định sẽ chú ý, sẽ không bao giờ nói như vậy trước mặt chủ nhân nữa!

Vừa cười đùa chẳng mấy chốc đã đi tới bến tàu. Bên bến tàu nho nhỏ chỉ có hai chiếu thuyền đang neo. Một chiếc là một chiếc thuyền nhỏ đến Á Cơ để buôn bán thịt cá các loại, một chiếc chính là chiếc đại thuyền hỗn hợp giữa thuyền buồm và thuyền có mái chèo của Lý gia (Đội thuyền Lý gia tránh cho việc ảnh hưởng của gió mùa gây bất lợi đến tốc độ đi biển nên tất cả đều là thuyền hỗn hợp như vậy). Thủy thủ đoàn của Lý gia đang trên thuyền nhưng khí thấy bóng dáng Lý Thiên Hạo đi tới thì mọi người liền mừng rỡ chạy xuống thuyền, tất cả đều quỳ xuống chào.

- Thuộc hạ cung nghênh chủ nhân trở về!

- Thôi, mọi người đứng lên đi! Ai cũng có việc, chúng ta phải tranh thủ thời gian làm xong mới được!
Lý Thiên Hạo mặc dù bình thường thích cười giỡn nhưng một khi bắt đầu làm việc nghiêm túc thì vẫn vô cùng ngay ngắn, xử lý công việc không chút lưu tình. Điểm này cả đoàn thương nhân Lý gia đều biết rất rõ nên mọi người nghe thấy liền không dám chậm trễ, lập tức trở về vị trí của mình tiếp tục làm việc.

Đám người Lý Thiên Hạo đi thẳng tới khoang thuyền trưởng. Viên phụ tá Tạ Ngũ Đạt của Ngã Nhĩ Đạt vội vàng ra ngoài nghênh đón:
- Chúc mừng chủ nhân bình an trở về!

Lý Thiên Hạo thoáng nhìn gã, gật đầu chào. Trong ấn tượng của hắn, Tạ Ngũ Đạt là tâm phúc của Ngã Nhĩ Đạt, năm nay bốn mươi hai tuổi. Luận võ nghệ ở trong khối nòng cốt ở đoàn thương nhân Lý gia thì cũng có thể xếp trong tốp mười. Quá cẩn thận là khuyết điểm của lão nhưng năng lực tính toán và trù bị lại được các lão đại trong đoàn khá thích dù không phải là thuyền trưởng, là một gã nhân viên hiếm có. Hắn liền hỏi:
- Tạ Ngũ Đạt, không cần đa lễ. Ngươi báo cáo tình trạng hàng hóa và tài vật trên thuyền lúc này cho ta nghe đi!

Tạ Ngũ Đạt hơi giật mình nhưng liền đáp ngay:
- Hương liệu và đường trên thuyền đã bán hết, đã mua vào được bốn trăm chiếc ngà voi, vốn chúng ta muốn thu mua vàng cám ở đây rồi mang tới A Lỗ Ba Ni Á luyện thành vàng ròng nhưng bởi vì vẫn chưa thương lượng xong nên vẫn còn chưa mua được. Trên thuyền còn một hòm bảo thạch Tân Địch Á, một trăm viên trân châu Nam Dương, những thứ đó dùng để hối lộ quan lại dọc đường. Báo cáo hết!

- Tốt, không cần phải thu mua vàng cám nữa. Hãy tập hợp tất các vàng bạc trên thuyền, cộng thêm bảo thạch, ngà voi và trân châu, ta muốn mang đi hết. Tạ Ngũ Đạt ngươi mau mua ba mươi con ngựa thồ, rồi cũng đi theo ta luôn. Ngã Nhĩ Đạt lập tức chuẩn bị nước ngọt và thức ăn, mang theo thủy thủ ra khơi.

- Toàn bộ sao ạ?
Tạ Ngũ Đạt vẫn không hiểu, giật mình hỏi.

Lý Thiên Hạo cười cười đáp:
- Không sai! Dù sao các ngươi ở trên biển không cần tiền. Trên thuyền cũng còn ít vũ khí, lại không chất hàng hóa nên thuyền chúng ta sẽ rất nhanh, không sợ gặp hải tặc, nên ta sẽ mang đi hết."

Tạ Ngũ Đạt nghe thiếu chút nữa chết ngất. Thiếu chủ nhân từ trước tới nay đều tiêu tiền như nước, tính cách lại phóng khoáng bất cần, thế nào lại biến thành một ông thần giữ của rồi?

Ngã Nhĩ Đạt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bộ hạ, gã liền vỗ vai của hắn nói:
- Đừng giật mình nữa, làm ngay đi! Nguyên nhân thì sau này chủ nhân sẽ nói rõ cho ngươi biết!

Nghe Nhĩ Đạt nói như thế, Tạ Ngũ Đạt bèn gật đầu rồi vội vã chạy ra khoang thuyền trưởng.
Bình Luận (0)
Comment