Thiên Địa Quyết

Chương 55



Chương 55
Bắt đầu hoài nghi
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Trịnh Vân cười nói: "Cái này nói khó thì cũng khó, nói dễ thì rất dễ, mấu chốt nằm năng lực lĩnh ngộ của mọi người. Bí quyết tu luyện nội công là khống chế hô hấp, mà khi luyện tập chiêu thức thì cơ thể người cũng cần hấp thu không khí ở bên ngoài, vì vậy mỗi một tiết tấu hô hấp đều là một vấn đề. Nếu có thể kết hợp xảo diệu cả hai vào cùng một chỗ làm thành cùng chung một tần suất, ngươi có thể rất nhẹ nhàng dung nhập chân khí vào trong chiêu thức."
Thiên Vũ nghe xong lâm vào trầm tư, một lát sau trên mặt lộ ra vẻ hiểu biết, cười nói: "Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy. Ta ra thử một lần xem sao!"

Nói xong, Thiên Vũ tĩnh tâm ngưng thần bình phục tâm tình của mình, sau đó khống chế tiết tấu hô hấp chậm rãi thi triển Cự Linh Chưởng Pháp.
Vừa mới bắt đầu, Thiên Vũ rất là cẩn thận, vận chuyển chiêu thức biến hóa cũng hết sức thong thả, cố gắng đạt tới cảnh giới phối hợp Tam Dương Quyết hoàn mỹ.
Hồi lâu sau, trải qua một thời gian ngắn động tác hắn từ từ nhanh dần lên, tiết tấu hô hấp cũng nhanh theo, bộ Cự Linh Chưởng Pháp ở trong tay hắn nhất thời hiển lộ ra vài phần uy lực.
Trịnh Vân vẻ mặt khiếp sợ, hắn nghĩ không ra Thiên Vũ dĩ nhiên nghĩ một điểm đã thấu, hơn nữa năng lực lĩnh ngộ tương đối kinh người, chỉ một lát đã có thành tích như vậy, chuyện này không phải người bình thường có thể so sánh. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trong lòng tràn đầy khó hiểu nhìn Thiên Vũ, Trịnh Vân quan sát Thiên Vũ không phải ngày một ngày hai, cơ bản có thể kết luận Thiên Vũ thuộc về loại đệ tử tư chất trung đẳng mà thôi, không phải là kỳ tài gì cả, không hề có chút bản lĩnh tuyệt diễm kinh người nào.
Thế nhưng, một người đệ tử như vậy lại nhiều lần làm cho Trịnh Vân giật mình, chẳng lẽ thật sự là nhờ ba thang thuốc của Nhược Thủy tiên tử đã thay đổi thể chất Thiên Vũ, làm cho phương diện võ học của hắn có ưu thế hơn?
Trịnh Vân cảm giác không quá chân thật, nhưng hắn lại tìm không ra lời giải thích hợp lý, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Buổi tối, Thiên Vũ dùng xong sau bữa cơm lại không có nóng lòng đi tới Thất Bảo Các, mà hắn ở trong phòng luyện tập Linh Xà Quyền, mặt mũi tràn đầy nét hưng phấn.
Xế chiều, Trịnh Vân chỉ điểm vài câu giúp cho Thiên Vũ hiểu được cách dung nhập chân khí vào chiêu thức, điều này để cho hắn có thu hoạch ngoài dự liệu, giúp hắn lĩnh ngộ được có thể đồng thời tu luyện nội công khi vận động. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lúc này, Thiên Vũ rõ ràng cảm giác được khi mình luyện tập Linh Xà Quyền, chẳng những quyền phong gào thét mà tốc độ chân khí vận chuyển trong cơ thể cũng nhanh hơn gấp ba, số lượng chân khí hấp thụ được cũng tăng lên rất nhiều.
Rất nhanh, một bài Linh Xà Quyền thi triển hết lượt.
Thiên Vũ lại lấy ra mộc đao, trong gian phòng nhỏ hẹp lại bắt đầu luyện tập Thiên Lang trảm pháp, đao ngâm phá không dẫn động khí lưu xoảy chuyển, chiêu thức biến đổi khiến cho người ta không thể nhìn kịp.
Một lần luyện tập xong xuôi, Thiên Vũ chẳng những nhận thức Thiên Lang trảm pháp càng thêm sâu sắc, đồng thời cũng cảm giác được chân khí trong cơ thể đang không ngừng quay cuồng, Tâm Hỏa tựa hồ cường đại thêm một điểm, còn có thể mơ hồ nghe được một ít thanh âm đang lưu chuyển.
Để xác minh suy đoán trong lòng, Thiên Vũ lấy Tâm Hỏa Thạch ra, kết quả đo đạc phát hiện giá trị Tâm Hỏa giờ phút này dĩ nhiên lại tăng lên hai điểm, đạt tới mười sáu, điều này làm cho Thiên Vũ vừa mừng vừa sợ, có một loại hưng phấn nói không nên lời.
Một hồi lâu, Thiên Vũ từ từ bình tĩnh trở lại, bắt đầu cẩn thận phân tích tình hình tự thân.

Từ tình trạng trước mắt mà xem, tốc độ Thiên Vũ tu luyện đã vượt ra khỏi thường quy, trên phương diện này hiển nhiên là có nguyên nhân.
Thiên Vũ biết mình không giống người thường chỉ có một nơi là chỗ đan châu nằm trong tim, sau lại được phục dụng ba thang thuốc của Nhược Thủy tiên tử, ngoại trừ đó ra thì hắn không có tình huống đặc thù nào.
Căn cứ theo phân tích này, Thiên Vũ cảm giác được ba thang thuốc kia của Nhược Thủy tiên tử có dược lực rất mạnh, chính mình sau khi tỉnh dậy phải nằm một tháng ở trên giường, đại bộ phận dược lực hẳn là đã được thân thể hấp thu rồi.
Nếu như nói luồng dược lực này thay đổi thể chất cho Thiên Vũ thì trình độ thay đổi nhất định là có hạn, dù sao đây không phải là tiên dược.
Kể ra, viên đan châu hòa tan vào trong tim Thiên Vũ trở thành đối tượng hiềm nghi lớn nhất.
Chỉ là Thiên Vũ nghĩ không rõ viên đan châu này rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào chứ, thế nào lại làm ình trên phương diện ngộ tính võ học và đề thăng cả tốc độ tu luyện Tâm Hỏa, siêu việt người khác rất nhiều? Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Mọi việc đều có quy luật, đan châu thay đổi thân thể Thiên Vũ, thế nhưng quy luật trong đó Thiên Vũ lại khó thể hiểu được.
Nếu nói là viên đan châu đó là thần đan diệu dược có được uy lực vô cùng, nhưng vì sao lúc đầu con rùa đen kia lại bị Thiên Vũ bắt được dễ dàng, ngay cả giãy dụa tìm đường sống cũng không có?
Hơn nữa, viên đan châu đó thật sự có dược lực cường đại, nếu không lúc đầu Thiên Vũ bị trọng thương không được nó trợ giúp không phải đã sớm chết rớt mất rồi sao?
Tổng hợp các tình huống lại, Thiên Vũ liền kết luận dược lực đan châu chắc chắn có một mức độ nhất định, có thể tăng cường thực lực cho thân thể người.
Thế nhưng loại hiệu quả tăng phúc này tuyệt đối không thể quá mạnh mẽ, ít nhất không đủ để trực tiếp biến Thiên Vũ từ một người bình thường thành một thiên tài tu luyện võ học.
Có loại nhận thức này, Thiên Vũ lại càng thêm mê mang rồi.
Nếu năng lực đan châu có hạn, tại sao tình huống của mình lại khác thường như vậy?
Chẳng lẽ đây chỉ là mở đầu, là một trùng hợp, thực lực của mình sẽ gia tăng theo một quá trình nào đó? Khi tới hậu kỳ sẽ giảm bớt từ từ, sau đó sẽ trở về bình thường?

Điểm này, Thiên Vũ bây giờ không có cách nào chứng thật, nhưng hắn lại cảm giác được đây là giải thích hợp lý nhất. Mặc dù hắn không hy vọng kết quả như thế, lý trí hắn phân tích cho ra kết luận này cũng đã là hết mức rồi.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ thu hồi mất mát trong lòng, thấp giọng tự nhủ: "Không quản nhiều làm gì, chỉ cần ta ban đầu có thể gia tăng thực lực nhanh chóng, hậu kỳ mặc dù chậm đi một chút, khi đó ta cũng có được năng lực tự bảo vệ mình, không đến mức bị người khác khi dễ."
Nghĩ vậy, Thiên Vũ nhất thời cảm thấy thoải mái lên rất nhiều, thu hồi Tâm Hỏa Thạch, lấy mặt nạ mà thiếu nữ áo xanh đưa cho hắn ra, cẩn thận nghiên cứu từng chút.
Rất nhanh, Thiên Vũ đã biết rõ ràng tác dụng của tấm mặt nạ, cũng thử dùng qua mấy lần, cảm giác coi như khá thuận lợi.
Hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, Thiên Vũ từ trong Huyễn Linh Giới lấy ra hộ giáp mặc ở bên trong, lại gắn Đoạt Mệnh Thần Châm bên cánh tay phải, sửa sang hết thảy cho thỏa đáng mới lặng lẽ mở cửa phòng, biến mất trong bóng đêm.
Thất Bảo Các tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất phía tây Trấn Thiết Thạch, là một trong hai thế lực lớn nhất Trấn Thiết Thạch, nghe nói ở Trung Châu, tại bất kỳ thành thị nào Lăng Thủy Các Thất Bảo Các đều có phân điếm, quy mô hết sức to lớn.
Buổi tối giờ Tuất, mưa phùn rả rích dưới bầu trời, trên Trấn Thiết người qua đường rất thưa thớt, thế nhưng trước cửa Thất Bảo Các người người ra vào tấp nập, đủ loại nhân vật tai to mặt lớn màu sắc sặc sỡ, trước sau đi vào trong Thất Bảo Các.
Thiên Vũ đi tới Thất Bảo Các đã là giờ Tuất canh ba, bên ngoài Thất Bảo Các chỉ còn hai thủ vệ mặc y phục xanh biếc, không còn có ai ở ngoài cửa nữa.
Lúc này Thiên Vũ đang mang mặt nạ, nhìn qua khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, quần áo mặc dù bình thường nhưng tướng mạo lại có vài phần khí chất.
Đưa ra thiếp mời, Thiên Vũ thuận lợi đi vào Thất Bảo Các, được một người dẫn đường, hắn đi lên lầu một Thất Bảo Các.
Thiên Vũ lưu ý một chút tình hình bên trong Thất Bảo Các, nơi này tổng cộng chia làm ba tầng, gian đấu giá nằm chính giữa tầng dưới cùng, bốn phía có mười người thủ vệ, chung quanh có rất nhiều người đang nghỉ ngơi hoặc bàn tán.
Trung tâm lầu hai và lầu ba là một sân vườn rộng rãi, từ trên nhìn xuống có thể chứng kiến rõ ràng tình hình đấu giá bên dưới, thuộc về gian phòng dành cho đại nhân vật hoặc quý khách của Thất Bảo Các


Bình Luận (0)
Comment