Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 152

Cửa chính của Dương Quán sử dụng thiết kế bình thường, chỉ có một cánh cửa nhưng tương đối rộng hơn so với cửa bình thường. Phong Bất Giác đi về phía trước, cầm chặt tay nắm cửa, thoáng dùng sức đẩy, cửa gỗ rắn chắc cứ như vậy bắt đầu chuyển động.

Với những tòa nhà kiểu dáng Châu Á, bình thường sẽ ở phía sau cửa thiết trí cửa trước, đi thêm vài bước vào trong nhà thì là hành lang, khách nhân lần đầu tiên vào cửa thường sẽ không nhìn thấy đại sảnh. Mà tòa nhà kiểu dáng Châu Âu thường thường sẽ để cho khách nhân đi vào đi ra một cánh cửa tiến vào đại sảnh vô cùng cao rộng.

Dương Quán này vô luận là kết cấu bề ngoài của kiến trúc hay là thiết kế của hoa viên đều hiển lộ ra kiểu dáng Châu Âu nồng đậm. Vì vậy lúc này Phong Bất Giác cho rằng chắc hẳn phía sau cửa sẽ là một không gian rất rộng mở.

Nhưng thứ đang chờ đợi hắn lại là một bức tường.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào, độ rộng của cửa có thể làm cho tất cả mọi người nhìn được tình hình trong phòng...

Ngay ở cách cửa 5m chính là một bức tường kín, hai bên thì là hai hành lang gấp khúc tối om, phân biệt kéo dài về hai bên trái phải không biết đi thông đến đâu.

Cửa vào Dương Quán này vậy mà là hình chữ "回", cái này cũng không cần nói gì đến kiểu dáng Âu Á rồi, căn bản chính là thiết kế không hợp lý.

Sau khi Phong Bất Giác đẩy cửa ra liền không tiếp tục đi về phía trước nữa. Hắn tựa hồ là ngây ngẩn cả người, giơ đèn pin đứng ở đó, không nói một lời, không di động.

Dũng Giả Vô Địch lướt qua vai của hắn ngó vào bên trong, phát hiện ánh sáng đèn pin trong tay Phong Bất Giác, đang dừng lại ở trên bức tường đối diện với cửa vào kia, hơn nữa thật lâu không có di động.

"Ngươi sao vậy?" Diệp Chỉ từ phía sau đi lên nhìn vào Phong Bất Giác, phát hiện hắn tựa hồ đang nhíu mày trầm tư.

"Ta đã thấy cái này..." Phong Bất Giác nhẹ giọng trả lời một câu. Lúc nói chuyện, chú ý của hắn vẫn đang dừng lại ở trên bức tường kia.

Dũng Giả Vô Địch cẩn thận quan sát địa phương bị chiếu sáng trên bức tường, lờ mờ có thể nhìn ra chỗ đó vẽ một thứ có thể là đồ án ma pháp trận.

"Đại ca... Ngươi đừng nói cho ta... Ở trong hiện thực ngươi là ma pháp sư a......" Dũng Giả Vô Địch nói.

"Sức tưởng tượng của ngươi thật là phong phú a." Phong Bất Giác thuận miệng trả lời, "So với loại suy đoán "Ma pháp sư", "Giáo đồ của một giáo hội cổ quái nào đó" còn đáng tin hơn a..." Hắn nói tới đây, thần sắc biến đổi, tiếp đó nở nụ cười: "Đúng vậy... Ta nhớ ra rồi. Đã từng gặp qua ở đó!" Hắn quay đầu về phía Dũng Giả Vô Địch: "Ngươi còn nhớ rõ kịch bản chúng ta lần đầu gặp mặt kia không?"

Dũng Giả Vô Địch thoáng suy tư vài giây, hỏi: "Quỷ ốc xây dựng ở bên cạnh sơn trì?"

"Không sai." Phong Bất Giác nói, ngữ khí của hắn có chút quái dị mà cười nói: "Trên một sàn nhà căn phòng lầu hai của quỷ ốc kia cũng vẽ một pháp trận giống hệt với vách tường trước mắt chúng ta. A... Mà ở trong kịch bản đó, suối nguồn lực lượng ảo giác của cả căn phòng lớn đó đúng là pháp trận kia."

Câu này vừa nói xong, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy trong một khu vực chật hẹp phía sau cửa chợt hiện ra một quỷ ảnh màu xám, đồng thời một tiếng tiếng rít thê lương chui vào trong màng tai của các người chơi. Một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ lập tức từ phía trước đánh tới, cánh tay phải với thẳng đến cổ họng của Phong Bất Giác.

Phong Bất Giác đứng ở phía trước nhất ngược lại là không hề gì, nhưng năm người phía sau hắn đều bị dọa sợ.

Cái gọi là kinh điển vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời đấy. Loại thủ pháp đột nhiên xuất hiện dọa người này vĩnh viễn là thủ đoạn hạch tâm không thể thiếu trong phim kinh dị cùng trò chơi kinh dị, đã trải qua khảo nghiệm, lần nào cũng đúng.

Tình tiết câu chuyện viết dài dòng, thời gian cùng không gian kéo ra cho người xem tưởng tượng, ám chỉ tâm lý... Cuối cùng, cũng là để trong nháy mắt bộc phát.

Như cái bất chợt cả kinh này là thủ pháp dọa người trực tiếp đơn giản nhất, tại một thời điểm bất kỳ, không hề dấu hiệu mà xuất hiện đồng dạng có thể tạo được hiệu quả nhất định.

Liền lúc này, ngoại trừ Phong Bất Giác ra, giá trị kinh hãi của năm người đều giống như xe cáp treo lao nhanh, tim đập đột nhiên gia tốc. Sau kích thích lại chậm rãi khôi phục bình thường đã là cảm giác Phong Bất Giác thật lâu cũng không có cảm nhận được...

Một giây sau, Phong Bất Giác dùng một tay liền vững vàng bắt được quỷ trảo đánh úp lại kia. Hắn có mặt nạ Casey Jones tăng thêm, sở trường chiến đấu dù gì cũng là cấp D, cho dù trong lúc chiến đấu đao qua kiếm lại kỹ xảo không được tốt nhưng loại trình độ công kích này hắn vẫn có thể tiếp nhận được.

Mặt quỷ dữ tợn của quái vật kia lúc này chỉ cách Phong Bất Giác trong gang tấc, trên mặt của nó không có lông mi, con mắt chẳng phân biệt được lòng trắng lòng đen, cả hốc mắt cũng rất mơ hồ, hai mắt là hai đồng tử quỷ hình tròn phát ra bạch quang. Một cánh tay của nó bị bắt, nhưng không hề tỏ ra bối rối, ngược lại lộ ra nụ cười lạnh âm hiểm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh tay kia của quái vật như thiểm điện giết tới, năm ngón tay giống như cành khô đâm về phía hốc mắt của Phong Bất Giác, tốc độ của một kích này quả thực không thể tưởng tượng, căn bản không có khả năng tránh thoát.

Dũng Giả Vô Địch ở khoảng cách gần nhất kỳ thật đã có phản ứng, muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn chỉ khoát tay liền thấy được một luồn khí vô hình đen kịt ở trên người mình, làm cho khó có thể nhúc nhích. Muốn tập trung tinh thần, cường hành làm động tác liền lập tức sẽ có một loại cảm giác áp bách càng thêm mãnh liệt trầm trọng đánh úp lại, gây ra một loại hiệu quả làm cho người ta mê muội mệt mỏi.

Mấy người còn lại cũng không thể giúp đỡ nổi, bọn hắn hiển nhiên cũng nhận được ảnh hưởng giống nhau.

Quái vật trước mắt, quái vật khác núp trong bóng tối, bản thân Dương Quán, hoặc là pháp trận trên tường cũng có thể là thủ phạm của loại ảnh hưởng này. Tóm lại, lần công kích này đối với người mở cửa quả nhiên là một "FLAG chết ngay lập tức", nếu đổi thành một người chơi không có Hào quang Nhân Vật Chính đến tiếp nhận, chỉ sợ mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem đồng đội bị giết chết trong nháy mắt rồi.

Mà tại thời khắc này, các người chơi xem như lần đầu lĩnh giáo sự cường đại của Hào quang Nhân Vật Chính.

Chỉ thấy một kích đang đánh về phía Phong Bất Giác không có khả năng phòng bị kia vậy mà đánh trật...

Quái vật kia giống như cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Dùng góc độ của nó đến xem, rõ ràng là nhắm ngay mục tiêu ra tay, nhưng trên thực tế là đánh về phía không khí.

"Như vậy cũng được a..." Phong Bất Giác mắt liếc về phía cổ tay đâm sát qua má của chính mình, cảm thụ được một luồng gió lạnh như băng lướt qua làn da, nhưng như cũ là mặt không đổi sắc.

Một giây sau, hắn vậy mà bình tĩnh mà thu hồi đèn pin, đồng thời tiêu hao 2% linh lực giá trị tế ra Tú Lơ Khơ Tử Vong, tự nhủ: "Ân... Tên này bề ngoài dường như rất mạnh, dùng bốn con át thử một chút..." Mấy lá bài tú lơ khơ cũng không có bay ra mà là xếp thành hình quạt được Phong Bất Giác cầm trong tay.

Quái vật kia vừa nhìn thấy Tú Lơ Khơ Tử Vong lập tức biết rõ sự tình hỏng bét rồi, nó muốn chạy trốn, nhưng Phong Bất Giác gắt gao nắm cánh tay của nó lúc trước làm cho nó không thể giãy giụa.

Một đạo bài mang hiện lên, bài tú lơ khơ Phong Bất Giác cầm trong tay quét ngang, ở giữa không trung lưu lại một vầng sáng, dường như hắn dùng không phải bài mà là lưỡi dao. Thân hình quái vật kia bị Tú Lơ Khơ Tử Vong quét đến, cũng xác thực như bị lưỡi dao sắc bén cắt tới, mở ra một vết chém. Miệng vết thương không đổ máu, chỉ có một luồn khói đặc màu đen từ đó tuôn ra.

Luồng khói đặc này tuy là trạng thái khí nhưng giống như nước chảy xuôi về phía dưới, không có bay lên hay khuếch tán...
Bình Luận (0)
Comment