Vương quốc Tử Linh, địa phận mê vực.
Sa mạc bao la bát ngát, nhưng cát lại không phải cát vàng, đưa mắt nhìn qua chỉ thấy một mảnh xám trắng.
Người chết xương bị nghiền nát, cuối cùng chỉ còn lại một chút bột phấn, tích lũy lại thành vùng cát trắng hoang vu ngàn dặm này.
Tại đây không có phân biệt ngày đêm, bầu trời vĩnh viễn một mảnh mây mù và bụi. Một quả cầu lửa màu đen treo cao trên không trung, dùng "ánh sáng đen" đốt sáng cái thế giới này "Hắc Nguyệt" ấy chính là biểu tượng của Minh Uyên U Vương, nơi nào được chiếu đen, nơi đó là lãnh thổ của hắn; mỗi sinh linh tắm dưới hắc quang, đều là con dân của hắn.
Một ngày nọ, cát bụi vẫn cuồng bạo như mọi ngày, có một ngọn gió quỷ dị thổi tạo ra lốc xoáy như bão cát. Bên trong tiếng gió rít của lốc xoáy có một kẽ nứt không gian hình tròn từ hư không hiện ra, một đạo nhân ảnh xuất hiện.
Thân hình K3-Xích Thiết rơi xuống đất như một quả đạn pháo có thể tính bằng tấn, nặng nề tấn công nền sa mạc tạo ra một tiếng vang thật lớn, đồng thời hướng bốn phía tạo ra làn sóng cát mãnh liệt, hiên ngang tràn ra sát ý bao phủ phía trên sa mạc.
"Xuất hiện đi." K3 cười lạnh: "Dù cho ngươi bây giờ hối hận để cho ta tới nơi này cũng đã chậm."
Đối với K3 mà nói, việc thực lực của hắn bị hạn chế chính là khó khăn do kịch bản tạo ra. Vahiru cho rằng ở bên trong thế giới của chính mình, hắn sẽ có ưu thế, điều này hiển nhiên là đã tính sai. Có lẽ hắn ở mặt thực lực có thể vượt qua Diễn sinh giả cấp bốn, nhưng chiến lực của Diễn sinh giả cấp ba ở bên trong duy độ rất cao này cũng như hắn, cũng có đủ không gian để bay lên.
Mây máu lao nhanh, hắc nguyệt thất sắc. Ngọn gió bỗng nhiên đình chỉ, cái này chỉ là một cái chớp mắt, một cổ khói đen từ giữa không trung nhanh chóng hạ xuống. Vahiru như ngọn khói hư vô, từ trạng thái khí dần dần ngưng tụ thành một cái thân hình.
Bản thể của hắn là hình tượng một lão già mặt tím, mày kiếm mắt sáng, cầu nhiêm hổ tóc mai, râu bạc trắng xuống ngực, mặc bào đen trên người. Cũng hình tượng này, nếu là một thân chính khí thì gọi là tiên phong đạo cốt cũng không đủ, nhưng Vahiru lại lộ ra lệ khí tà ác vô cùng khủng bố âm trầm, chỉ cái liếc mắt của hắn cũng sẽ khiến người khác cảm giác không rét mà run.
Tà Phong dần thổi nhẹ lại, linh hồn lang thang tránh xa.
Chung quanh trong chốc lát trở nên tĩnh lặng vô cùng. Phảng phất vạn vật đều đang đợi, chú ý... hành động tiếp theo của Vahiru.
"Ta đã thấy và nghe được sự cuồng vọng của ngươi..." Vahiru mở miệng nói: "Ta cũng vậy, cảm thấy ngươi thực sự rất mạnh, nhưng những điều này... Cũng không thể dao động ý chí chiến đấu của ta."
"Với chó giữ nhà mà nói..." K3 thái độ như trước rất thong dong, mặc dù cánh tay phải của hắn hiện tại chỉ có thể phát huy ra năm thành thực lực, hắn cũng có tự tin chiến thắng tuyệt đối: "... ngươi coi như tốt."
Với tư cách diễn sinh giả, hơn nữa là cấp ba, hắn chắc chắn so với những BOSS kịch bản càng thêm tinh tường một ít trật tự cùng quy luật bên trong Thiên Đường Kinh Khủng, đối với khả năng phân tích sức chiến đấu hiển nhiên cũng càng gia tăng khách quan cụ thể.
Nếu muốn so sánh mà nói... thực lực của Vahiru ở vương quốc Tử Linh so với tên Phong Bất Giác gặp trên Đảo săn người mạnh hơn không ít, nhưng nếu so với vị quái vật cao cấp như Satsuma Diehl có lẽ vẫn kém hơn một chút.
Nếu tiến vào thế giới có trấn Anh Quả kia, Vahiru sẽ rơi vào suy yếu cùng hạn chế. Nếu thật sự đánh nhau, hai gã GM ở trạng thái đầy đủ cũng có khả nằn tương đối lớn có thể đem hắn đánh chết.
Mà thực lực K3-Xích Thiết ở nơi trấn Anh Quả so với chiến lực cộng lại của hai gã GM tựu không kém bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn một ít. Sau khi đến thế giới vương quốc Tử Linh bên này, hạn chế của hắn ở mặt số liệu đã bị giảm bớt, cho nên hắn vẫn mạnh hơn Vahiru.
"Muốn hủy diệt ta... Giết!" Vahiru khẽ quát một tiếng, thân hình đột nhiên thay đổi, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy đã giết tới trước mặt K3.
Chiến đấu bắt đầu, sát khí đột nhiên kéo lên.
Vahiru vượt lên trước bức giết, muốn đoạt tiên cơ, K3 chân trên cốt cát, cánh tay chuyển càn khôn. Hắn tại chỗ cơ hồ không động, chỉ là nhẹ nhàng linh hoạt mà đem quỷ trảo dò xét của đối phương hướng bên cạnh đẩy, hai người tiếp xúc ngăn ngủi, công kích của Vahiru cứ như vậy bị hóa giải nhẹ nhàng.
Đương nhiên, một chiêu này mới chỉ là thăm dò. Đối mặt với cường địch, hắn cũng không dám tại không biết sâu cạn đối phương đã sử dụng sát chiêu, như thế mới tránh lộ ra sơ hở, bại vào một hơi trong lúc đó.
Xoay người lại, trầm giọng vừa quát, sau lưng Vahiru khói đen tụ lại kêu ai oán, sát khí mãnh liệt nương theo tà sóng hóa thành một nguồn năng lực hữu hình đánh về phía K3.
"Lúc này là công kích thăm dò từ xa sao?" K3 chẳng hề để ý xoay người,"Loại chiêu thức phô trương thanh thế này đối với người chơi có lẽ còn có chút lực uy hiếp..." Hắn lập tức mở cánh tay phải, đưa hai tay chưởng, ánh sáng đỏ thẫm hiện ra từ cánh tay hắn.
Đối mặt với thế tới cương mãnh của làn sóng đen, hắn dùng lực lượng càng thêm mạnh mẽ đón chào, dùng cương chế cương. Hai cổ lực lượng tương trùng, từ giữa hoang mạc truyền đến một tiếng chuông vang.
Sóng âm càn quét, phong vân biến sắc, đợi bạch bụi tán đi, hai đạo nhân ảnh như cũ là giằng co mà đứng, song phương đều là lông tóc không tổn thương, khí tức không loạn. Nhưng dường như dùng loại công kích thăm dò cấp bậc này đánh nhau, hai người hoàn toàn có thể như trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc miêu tả, cao thủ đối chiến đánh một trận ba ngày ba đêm, cuối cùng dùng chấm dứt bằng việc một người nào đó mắc tiểu bại lui.
"Thật đáng buồn cho dữ liệu tạm thời, dù cho không chết thì cũng sẽ nhạt nhòa lúc kịch bản chấm dứt." K3 dùng ngữ khí sắp tới tận thế thở dài: "Ở trong vô số kịch bản, hệ thống có thể chế tạo vô số ngươi. Ngươi sẽ bị vô số người chơi giết chết, hoặc giết chết bọn hắn... Nhưng cái nào cũng đồng dạng không có bất kỳ ý nghĩa nào, bởi đối với ngươi mà nói, tử vong là kết thúc, đối với bọn họ mà nói, đó chỉ là trở lại."
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì..." Vahiru nói.
"Thực sự rất khó để ngươi hiểu, mà việc đáng buồn nhất là dù cho ngươi có hiểu cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì." K3 nói: "Cũng chỉ có những dữ liệu địa vị cao đến mức có đủ "tính tự chủ", mới có thể "sống" lâu hơn một chút, tuy nhiên bọn hắn cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh biến mất, nhưng ít ra cũng đáng kể, thời gian dài kéo dài trí nhớ. "Cái chết" cuối cùng của bọn hắn" tại bên trong duy độ này cũng chính là một hồi sử thi."
K3 thở dài: "Mà ngươi... đừng lãng phí thời gian của ta, an phận một chút, nhanh nhanh biến mất cho ta, lúc đó cho hệ thống mới đạt thành điều kiện người chơi truyền tống." Sát ý lăng lệ ác liệt bộc phát trong mắt K3: "Ta cách cấp hai chỉ còn một bước ngắn, không được phép nửa điểm sơ xuất, ta tuyệt sẽ không lại để cho loại dữ liệu tạm thời như ngươi tạo ra bất luận chuyện xấu gì đâu!"
......
"Những thứ kia... Người?" Dũng giả vô địch giảm thấp âm thanh hỏi, hắn nhìn theo ánh mắt Copernicus thấy được trong rừng cây phía trước có bóng một tiểu đội đang chậm rãi hướng tại đây tới gần.
"Hẳn là ảo giác a..." Copernicus trả lời.
"Nha... Là ảo giác, không là quái vật a." Phong Bất Giác thầm nghĩ, hắn thật sự càng ngày càng muốn chửi rủa vị tiên sinh nhân viên quản lý này. Người ta còn chưa có tới gần, thường thì sẽ cho là quái vật a, phản ứng đầu tiên của ngươi thế nhưng mà lại nói cho chúng ta biết đối phương cũng không phải là thật thể.
"Chúng ta có nên ẩn nấp?" Diệp Chỉ còn cách dựa theo mạch suy nghĩ bình thường tự hỏi, cũng đưa ra một ít đề nghị tương đối đáng tin cậy. Nàng vừa nói, vừa cảnh giác mà che tay mình lên nguồn ánh sáng.
"Này, có muốn trốn khômg?" Phong Bất Giác dứt khoát quay sang, dùng một loại ngữ khí có chút không kiên nhẫn trực tiếp hỏi Galileo.
"Ách... Ta nghĩ... Không cần a." Galileo có chút thật thà mà trả lời. Hắn còn không có kịp phản ứng vì sao Phong Bất Giác lại đột nhiên hỏi mình loại vấn đề này liền đã theo bản năng nói ra đáp án.
"OK, vậy thì nhìn xem cái ảo giác này có thể chơi ra cái gì." Phong Bất Giác một tay giơ đèn pin, chán đến chết mà nhìn về phía trước.
Diệp Chỉ dùng ánh mắt khác thường nhìn quanh, lần lượt lướt qua mặt Phong Bất Giác, Copernicus, Galileo ba người này. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, đám đồng đội này tất cả đều là một bộ dáng không thể tin cậy, nhưng bọn hắn lại luôn dùng hành động khác thường làm sự tình chính xác giống như là đã biết trước.
Không bao lâu, tiểu đội kia đã đi tới phụ cận. Bọn hắn đi rất chậm, hơn nữa bộ dạng đi đường rất kỳ quái, cứ như trẻ con chơi nối xe lửa, một cái đi theo một cái.
Tên đi tuốt ở đàng trước đầu thả xuống đến chỗ ngực, hai tay lại như cương thi giơ thẳng tắp về phía trước. Hắn lung la lung lay mà dẫn người phía sau đi về phía trước. Tên thứ hai hai tay đặt trên hai bờ vai tên thứ nhất, đầu cũng ép xuống rất thấp, chôn sâu ở chính giữa hai cánh tay, người thứ ba thì hai tay trên vai người thứ hai, cứ vậy mà suy. Cái đoàn người nhỏ này tổng cộng cũng có sáu.
Đợi bọn hắn tới tương đối gần, các người chơi nhờ thiết bị chiếu sáng trên tay thấy rõ quần áo cái đoàn người này. Sáu cái bóng người cúi đầu này, trang phục trên người cùng với giới tính đối ứng với sáu gã người chơi, không sai chút nào.
Phong Bất Giác cười nói: "Hả... Không nói cũng biết, vị cuối cùng kia khẳng định có câu thoại, nội dung tám phần dạng như "Đuổi kịp a"..."
Cái đoàn người kia cứ như vậy vô thanh vô tức mà đi qua bên người các người chơi, phảng phất như đi ngang qua đánh xì-dầu. Không biết nên nói là trùng hợp có lẽ hay là thiên ý, tên đi ở cuối cùng mặc quần áo tây màu tím như Phong Bất Giác, hơn nữa lúc cách mọi người rất gần liền ngẩng đầu, quay mặt lại, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch vô cùng thê lương, đảo tròng trắng mắt, dùng loại âm thanh làm cho người ta nổi da gà nói một câu: "Theo kịp a..."
"Đó, ta nói không sai a." Phong Bất Giác nhún vai nói.
Cái thái độ thoải mái dị thường kia có độ lây nhiễm rất lớn đối với người chung quanh, cũng giống với lúc ngươi đang xem phim kinh dị có người sớm đoán trước màn dọa người. Nếu đã có chuẩn bị tâm lý, vốn là một đoạn nội dung cốt truyện thiết lập rất khiến người ta sợ hãi, nay hoàn toàn không phát ra nổi hiệu quả này, giá trị kinh hãi của mọi người đều không có phập phồng chút nào.
"Loại xiếc quỷ kiểu thập niên 90 này..." Phong Bất Giác nói: "Ta đã thấy vô số tình tiết tương tự." Hắn đưa mắt nhìn đội ảo giác dần dần rời xa đi vào trong núi rừng đen đặc kia, vẫn không muốn buông tha chủ đề này mà nói: "Nếu thật sự muốn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái... không bằng xiên cả sáu người thành con rết, sau đó cho bọn họ bò qua, rồi người đi đầu nói một câu..."
"Đừng nói nữa!" Diệp Chỉ tranh thủ ngắt lời nói: "Ngoại trừ đưa ra ý kiến mang tính xây dựng, xin ngươi đừng nói gì nữa?" Với tư cách là 1 người phụ nữ, giá trị SAN* của nàng sau khi nghe Phong Bất Giác hàng này chỉ sợ không ngừng giảm xuống. So với trò chơi, lời nói và việc làm của Phong Bất Giác đáng sợ hơn ở chỗ có thể đầu độc tâm hồn, bởi vì cái này có khả năng ảnh hưởng đến sinh hoạt trong hiện thực.
"Thấy ảo giác chứng tỏ chúng ta đã tiến vào phạm vi pháp trận rồi a."
Dù sao cũng là GM, Copernicus rất đứng đắn mà đem chủ đề kéo về quá trình qua cửa.
Phong Bất Giác cười cười: "Cứ dẫn đường là được.
~~~~~~~~~~~~
* Giá trị SAN là một khái niệm được đưa ra trong game Cthulhu Mythos lấy ý tưởng từ truyện ngắn ""Tiếng gọi Cthulhu" hay "The Call of Cthulhu".
Giá trị SAN (Sanity) là một chỉ số thêm vào của người chơi, cũng có thể coi nó như lực lượng tinh thần. Ví dụ như khi thấy loli đáng yêu, giá trị SAN tăng, sau đó lại thấy loli đáng yêu kia thoáng một cái biến thành một đống thịt nhão hoặc là xúc tua, SAN sẽ kịch liệt giảm xuống.
Tóm lại, giá trị SAN đại diện cho việc một người còn cách bao nhiêu trị số mới nổi điên hoặc sụp đổ... Nếu chỏ còn không... chứng tỏ hắn điên mất rồi, hủy tam quan a