Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 227

【 Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, cập nhật nhiệm vụ chính tuyến 】

【 Tham gia Thương Linh luận kiếm, sống sót đến khi Vô Tướng Ma Quân bị gϊếŧ chết. 】

Ngay khi Phong Bất Giác và Tự Vũ đánh chết Linh Ma, thông báo hệ thống đúng lúc vang lên. Nhiệm vụ【 Đánh bại "Linh Ma" 】đã được tích, liền lập tức xuất hiện nhiệm vụ mới.

Ba người Tiểu Thán, Bi Linh và Tích Bộ đều biết Lâm Thường có nắm giữ Thái Hư Vô Tướng Thần Công, nhưng bọn hắn chưa từng gặp Lộc Thanh Ninh, cho nên cũng không thể xác định Lâm Thường chính là nhân vật phản diện của kịch bản này, chỉ có thể từ hai chữ "Vô Tướng" mà đoán hắn là BOSS; mà Phong Bất Giác lẫn Tự Vũ còn chưa từng nghe qua cái tên "Thái Hư Vô Tướng Thần Công", nên bọn hắn chỉ biết Lâm Thường là một NPC phản diện rất mạnh, cho nên cũng chỉ có thể đoán có khả năng Lâm Thường chính là Vô Tướng Ma Quân.

Chỉ sau khi năm người họ gặp nhau mới có thể thực sự xác định mục tiêu của nhiệm vụ cuối này.

Giờ phút này, trong trấn Thương Linh, chính là hoàng hôn ngày thứ ba.

Cách trăng tròn lên đỉnh chỉ còn mấy giờ, nhưng hai đại kiếm khách kia vẫn chưa có ai xuất hiện.

Vô Danh Kiếm - Tạ Tam tối qua đột nhiên mất tích, mà Kiếm Thần Diệp Thừa lại càng dứt khoát, hoàn toàn chưa từng lộ mặt.

Hôm nay, đệ tử các đại môn phái phái đi từ Thương Linh sang Đồi Đồng để tìm hiểu tin tức đều không ngoại lệ, một đi không trở về, mà ngay cả bồ câu đưa tin cũng không thấy bóng dáng, cả trấn Thương Linh cứ như bị phong tỏa.

Mắt nhìn thấy sắc trời chuyển tối, đám nhân sĩ võ lâm ở trấn Thương Linh đều cực kì khó hiểu... Chẳng lẽ trận quyết đấu này là một cái âm mưu? Nhưng bày ra âm mưu này là để làm gì? Để xúc tiến kinh tế của cái quỷ trấn này? Nhà trọ Thương Linh hối lộ Diệp phủ? Hay là Diệp Thừa ăn no rỗi việc đi trêu chọc Tạ Tam và toàn chốn võ lâm?

Những lời giải thích này hiển nhiên đều không hợp lý, nhưng cũng không ai biết rõ cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.

Hơn cả không thể giải thích được ... Bất an là một cảm xúc khác trỗi dậy trong lòng người ta. Nhưng tất cả những gì bọn hắn có thể làm là chờ đợi, chờ đợi màn trình diễn của âm mưu không biết kia...

...

Đêm trăng tròn, trấn Thương Linh.

Ánh trăng như sương, soi trần gian sáng như ban ngày.

Nhất phủ nhị lâu tam phái tứ môn, cùng với các môn phái lớn và người độc hành trong giang hồ, tổng cộng hơn bốn trăm người, không hẹn mà cùng rời khỏi nhà trọ, đi lên con đường chính của trấn Thương Linh, mà ngay cả mấy tiểu nhị trong nhà trọ cũng đều tò mò mà đi ra, muốn ngó xem liệu hai vị tuyệt thế đại hiệp trong truyền thuyết có phải thực sự ba đầu sáu tay.

Nhưng cho tới giờ khắc này, vẫn chưa có ai thấy bóng dáng Diệp Thừa lẫn Tạ Tam.

Bỗng nhiên, một bóng người đột nhiên nhảy một bước lên nóc một ngôi nhà nhỏ trước nhà trọ. Chỗ người nọ đứng cách mặt đất khoảng ba mét, cũng không tính là rất cao, nhưng đứng ở đây tầm nhìn rộng, người đi đường ai cũng có thể nhìn thấy.

"Chư vị, đã đến lúc." Người nọ mở miệng nói, giọng nói âm trầm khàn khàn, nhưng lại truyền vào tai mỗi người một cách rõ ràng. Chỉ từ việc này đã đủ để thấy người đó tu vi cao cường.

Một số lâu la giang hồ tư lịch kém cỏi còn không biết người này, bất quá chưởng môn các phái về cơ bản đều biết hắn. Người nói chuyện chính là "Vô Ảnh Kiếm" xuất quỷ nhập thần trong Hoa Ảnh Lục Kiếm, Thương Phi.

Thương Phi thân mang một bộ trang phục màu đen, bộ dáng tựa như xương quai xanh dưới ánh trăng (hckt: 其身形在月光下显得形锁骨立 mị k biết dịch thaooooo/ Meowo: t cũng rứa). Nói xong, hắn nhanh chóng lấy từ trước ngực ra một cái ống tre, tiện tay lấy ra một cái cặp lửa, châm lửa đốt ở đáy ống tre.

Vài giây sau, một ngọn lửa bùng lên, kéo theo một tiếng tiếng rít, bay lên không trung.

Như câu nói ... Một mũi tên xuyên mây, thiên quân vạn mã đến gặp nhau. Đạn tín hiệu của Thương Phi tuy không thể đưa tới vạn mã, nhưng thực sự có thể đưa tới ngàn quân.

Lúc này, một bóng người khác đạp mạnh xuống đất, nhảy lên nóc nhà kia, mở miệng liền hỏi: "Thương Phi, ý của ngươi là gì?" Người đến chính là lâu chủ Bát Phương lâu, Quý Thông. Tính cách của người này chính là bất cứ chuyện gì cũng thích chêm vào một cước.

"Câu hỏi này, để ta trả lời." Tiếng Lâm Thường đột ngột vang lên.

Âm thanh của hắn giống như từ bên ngoài vọng vào, tụ lại vang vọng trên đường phố, khiến người ta run sợ. Cùng lúc đó, thân ảnh Lâm Thường cũng bay ra từ chỗ cao của nhà trọ, cước đạp hư không, phiêu nhiên mà tới bên cạnh Thương Phi và Quý Thông.

Lúc này, Bích Không Kiếm đã thay bộ trang phục kiếm khách trắng thường mặc thành một bộ cẩm bào màu đen, eo mang một thanh kiếm và hai thanh kiếm để sau lưng, trên người mang tổng cộng ba thanh kiếm. Lâm Thường vốn là mày kiếm mắt sáng, tướng mạo sáng sủa, nhưng giờ phút này hắn lại trông ngông cuồng, tóc tai bù xù, trên mặt lại lộ ra khí tức tím đen khác thường.

Từ buổi chiều ngày kia, Lâm Thường và Thương Phi đều mất tích, ngay cả Diệp Mộ Hạm, Tô Thường lẫn Miêu Thiếu Khanh cũng không biết gì về vị trí của hai người này.

Không ai nghĩ rằng họ sẽ xuất hiện trên sân khấu theo cách này vào lúc này.

"Kiếm Vô Danh!"

"Kiếm Đoạn Tuyết!"

Trong đám người có mấy người biết hàng, lập tức nhận ra hai cây kiếm sau lưng Lâm Thường, chính là kiếm của Tạ Tam và Diệp Thừa.

Đối với các kiếm khách, đặc biệt là các kiếm khách hàng đầu ... kiếm cũng giống như tay chân của chính mình, chỉ cần người còn sống thì tay chân của hắn sẽ không bao giờ được giao cho người khác. Nhưng hôm nay, Lâm Thường đồng thời cầm hai món tuyệt thế thần binh của người khác, điều này không thể nghi ngờ khiến cho tất cả mọi người ở đây trợn mắt há hốc.

"Hỏa tiễn vừa bắn, sẽ có gần hai ngàn Cẩm Y Vệ xuất phát từ Đồi Đồng, theo đường lớn tiến vào Thương Linh, bao vây mọi người ở đây. Trừ khi ta lên tiếng, nếu không, không ai có thể còn sống rời khỏi Thương Linh." Lâm Thường lúc nói đọc nhấn rõ từng chữ một, giọng hơi run, để lộ ra nội tâm vô cùng hưng phấn và thỏa mãn của hắn. Hắn chờ đợi ngày này, giờ khắc này, đã quá lâu rồi. (Hckt: Cẩm Y Vệ là một lực lượng cảnh sát mật hoàng gia phục vụ các hoàng đế triều Minh ở Trung Quốc)

"Ngươi nói cái gì!" Quý Thông cả kinh nói.

Hơn nửa phản ứng của mấy trăm người trên đường cũng giống vậy. Một lời của Lâm Thường như sấm đánh bình địa, lập tức dẫn tới một hồi ồn ào.

Vài tiếng gió rít thổi phất áo vải, lại có bốn người nhảy lên nóc nhà, theo thứ tự là lâu chủ Vạn Hà Lâu - Công Tôn Càn, phương trượng Thiếu Lâm - Pháp Minh, chưởng môn Nhân Vũ - Tống Khoan, và chưởng môn Tiêu Dao - Chung Liêm.

"A di đà phật, Lâm thí chủ, ngươi có nghiêm túc không?" Pháp Minh hỏi một cách lịch sự.

Tống Khoan liền nói: "Đây là ý của Diệp môn chủ ư?"

Rồi Chung Liêm hỏi: "Vì sao kiếm của Tạ đại hiệp và Diệp môn ở trên người ngươi?"

"Lâm kiếm thủ." Chính là Công Tôn Càn nói trọng điểm: "Triều đình và võ lâm không can thiệp chuyện của nhau, chính là luật sắt nhiều năm qua, vậy mà ngươi lại cấu kết với Cẩm Y..."

"Sao lại gọi là cấu kết?" Lâm Thường ngắt lời, "Thân ta là con dân của nhà Minh, trung thành với triều đình, sao có thể gọi là cấu kết?" Tầm mắt của hắn quét qua xung quanh năm người Thương Phi: "Các ngươi mấy tên lão tặc dối trá, ai ai cũng tỏ vẻ đạo đức giả, chỉ lo cho sơn môn của ngươi, bảo thủ, không chịu quản lý của quan phủ." Hắn hừ lạnh một tiếng: "Nói cho lịch sự, thì gọi các ngươi một tiếng 'chưởng môn', mà nếu nói khó nghe, các ngươi cùng lắm chỉ là một đám tam lưu vũ phu lừa đời lấy tiếng mà thôi."

Những lời nhận xét vô lý của hắn ta đã hoàn toàn khiến những người bên dưới bùng nổ, lòng đầy căm phẫn, tiếng chửi bậy không dứt. Nếu không vì chưởng môn nhị lầu tam phái còn đứng trên đó, phỏng chừng đã có hơn mười tên gia hỏa nhảy lên chỗ Lâm Thường.

"Có câu nói là...... Học thành văn võ nghệ, hàng cùng đế vương gia." Lâm Thường bất vi sở động. Hắn tự nhiên, điềm đạm, chính trực nói: "Nhận được ý tốt của Tiền đại nhân, chỉ huy của Cẩm Y Vệ, Lâm mỗ ta đã quy thuận triều đình, trung thành với đương kim thánh thượng."

"Phi! Thằng chó!" "Tay sai!" "Không ngờ Bích Không Kiếm vô sỉ đến mức này!"

Lời Lâm Thường đến đây nơi, phía dưới lại là một hồi chửi rủa. Ba kiếm còn lại của Hoa Ảnh Lục Kiếm tất nhiên không thể nào đứng ngoài quan sát nữa, ba người liên tục nhảy lên nóc nhà tòa nhà bên cạnh.

Vẻ mặt Miêu Thiếu Khanh kinh ngạc mà hỏi: "Sư huynh! Ngươi điên rồi sao? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi có thể đầu nhập triều đình?"

Mà Diệp Mộ Hạm nhanh mồm nhanh miệng, lời nói cũng khó nghe hơn, nàng nghiêm nghị quát: "Lâm Thường! Ngươi lại đang hồ ngôn loạn ngữ, muốn khiến Diệp phủ thành cái bia cho cả võ lâm chỉ trích hay sao?" Ánh mắt của nàng ngay sau đó chuyển qua kiếm Đoạn Tuyết sau lưng Lâm Thường, "Đại ca của ta đâu rồi? Tại sao kiếm của hắn ở trong tay ngươi?"

"Ồ... Diệp sư muội." Lâm Thường chậm rãi quay đầu lại, "Ngươi tới vừa đúng lúc." Trong lúc nói chuyện, hắn giơ một tay lên, một đoàn kình khí bắn ra, thế như mãnh hổ xuống núi, hướng thẳng tới Diệp Mộ Hạm.

Diệp Mộ Hạm chưa từng thấy qua nội lực phóng ra ngoài có uy lực và tốc độ như thế này, bất ngờ không đề phòng, bị một cổ năng lượng đánh trúng chính diện, phun máu tươi tại chỗ mà bay ngược ra.

"Ta nghĩ làm thế này là có thể cắt đứt quan hệ của ta với Diệp phủ rồi." Lâm Thường ngữ khí trêu tức nói.

Đồng thời, hắn rút kiếm Bích Không bên hông ra, chỉ hướng Diệp Mộ Hạm. Một ngón tay, một đạo kiếm khí nhanh chóng phát ra ra, đi sau mà đến trước.

"Hừ... Về phần đại ca ngươi, ngươi xuống âm phủ là thấy hắn." Lâm Thường cười nói.

Diệp Mộ Hạm đang ở giữa không trung muốn tránh cũng không thể, bị kiếm khí xuyên qua cổ, lập tức đi đời nhà ma. Tô Thường và Miêu Thiếu Khanh thấy thế sắc mặt hoảng sợ, bất động tại chỗ. Bọn hắn hoàn toàn bất lực với toàn bộ sự tình phát sinh trước mắt, kiếm khí của Lâm Thường vừa nhanh vừa mạnh, hai người bọn hắn về căn bản không có năng lực theo kịp, cho dù bọn hắn muốn nhảy tới dùng cơ thể ngăn cản cũng không kịp.

Lâm Thường một lần nữa hướng mặt về phía năm vị chưởng môn đang cực kì kinh hoảng, ngón tay chỉ hai cây kiếm sau lưng: "Bây giờ, làm sao ta lấy được hai cây kiếm này, các ngươi hẳn đã hiểu?"

Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ.

Khác với mánh khóe bọn Phong Bất Giác chơi, thủ đoạn Lâm Thường sử dụng lại nằm trong hiểu biết của đám quân nhân trong thế giới này. Thứ hắn dùng chính là nội lực, dùng lên võ công, trong lúc giơ tay nhấc chân đều theo một quy luật nào đó.

Cũng bởi vì như thế, hắn mới có thể khiến cho những người kia cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

"Nghe cho kỹ." Lâm Thường nhìn lần lượt từng gương mặt kinh ngạc, chứng kiến toàn bộ những người mới rồi còn chửi ầm lên đều ngậm miệng lại, khinh thường mà cười lạnh một tiếng, lập tức nói: "Tối nay, thừa dịp tất cả các vị chưởng môn, cao thủ, tiền bối đều tề tụ không thiếu, ta, cho các ngươi hai lựa chọn."

Không ai cắt lời hắn, mỗi người đều nín thở tập trung nghe hắn nói.

"Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, tôn Lâm Thường ta thành minh chủ võ lâm, ngày sau chỉ cần là người trong giang hồ, đều phải nghe lệnh ta. Bất kì ai, bất kì môn phái nào cũng phải viết võ công lại, giao cho triều đình, không được giấu diếm. Chỉ có người giao ra võ công mới có thể rời Thương Linh."

"Mà cách thứ hai..." Lâm Thường cười nói: "Chỉ có cái chết."

"Hoang đường!" Quý Thông nói: "Cho dù ngươi dẫn hai ngàn Cẩm Y Vệ vây quanh Thương Linh thì sao? Bất quá cũng chỉ là một đám binh lính, làm sao có thể đánh lại mấy trăm cao thủ ở đây!"

"Bọn hắn không cần đánh lại các ngươi, bọn hắn chỉ cần tạm thời ngăn cản các ngươi." Lâm Thường bình tĩnh mà trả lời: "Việc gϊếŧ người, để ta làm."

"Vậy ta gϊếŧ ngươi trước!" Một tiếng thét, một kiếm, phá không mà đến.

Trúc phân hai bên, kiếm đến từ đó. Sự sợ hãi của Miêu Thiếu Khanh đã giảm bớt. Hắn giận không kìm được, chân khí đột nhiên đẩy lên tối đa, kiếm Trúc Trung gào thét tới.

Tô Thường cũng theo sát phía sau, báo thù cho sư tỷ. Tình cảm chị em giữa nàng và Diệp Mộ Hạm rất sâu, lại kính Lâm Thường như anh cả. Vừa mới thấy sư tỷ chết thảm dưới tay Lâm Thường, nàng không khỏi thần chí hoảng hốt, tâm trí kinh bại. Giờ phút này tuy tinh thần chiến đấu của nàng mạnh mẽ, nhưng mắt ngấn nước. Kiếm Thu Lan vừa rời vỏ, liền là sát chiêu "Phương Lan Độc Tú" cực kì sắc bén, không chút lưu tình.

"Hừ... Nực cười." Lâm Thường hừ lạnh một tiếng, thu kiếm Bích Không vào vỏ, lập tức hai tay giao thoa, cầm hai cây kiếm Đoạn Tuyết, Vô Danh ở sau lưng.

Hai thanh thần binh bỗng rời vỏ, khí lay động cửu thiên thập địa, uy nhiếp bốn phương tám hướng.

Chỉ là uy áp sinh ra từ việc rút kiếm đã khiến cho Lâm Thường lẫn năm vị chưởng môn ở gần đó lùi lại ba bước.

Miêu Thiếu Khanh và Tô Thường đang tấn công cũng bị kiếm khí ngăn lại, không thể tiếp cận 5m quanh Lâm Thường.

"Đêm trăng tròn chính là lúc thần công của ta mạnh nhất, cả bản thân ta cũng chưa từng nghĩ tới, ta sẽ mạnh đến mức này..." Lâm Thường hai tay hai kiếm, rủ xuống hai bên người, "Mấy người các ngươi thật quá ngu xuẩn, xem ra ta phải nói rõ hơn một chút...

Diệp Thừa đã chết từ lâu, thư hẹn luận kiếm ở Thương Linh là ta viết cho Tạ Tam, thông tin cũng là do ta tung ra. Khoảnh khắc các ngươi đến Thương Linh, cũng là lúc rơi vào bẫy của ta.

Trấn Thương Linh do ba mặt núi vây quanh, giờ phút này hai con đường rời trấn đều đã bị binh mã Cẩm Y Vệ phong tỏa. Các ngươi không có cách nào thoát được, ta có đầy đủ thời gian gϊếŧ sạch từng người một các ngươi."

Hắn ngưng một chút, nói tiếp: "Biến số duy nhất trong kế hoạch này chính là mấy gián điệp được Thần Hầu phủ phái tới, bất quá bọn hắn không có một ai có thể còn sống vào trấn, cho nên cũng không tra được gì. Nếu như các ngươi mong đợi vào việc có kẻ thứ ba đến vũng nước đục này, hãy bỏ suy nghĩ này ngay lập tức...."

"Hừ... Xem ra ngươi thật đúng là đã tính toán chu toàn..." Quý Thông hừ lạnh nói một câu.

"Quý Thông, ta biết rõ trong lòng ngươi đang tính gì. Ta nghĩ không ít người ở đây cũng nghĩ giống ngươi. A... Các ngươi cảm thấy, chỉ với mấy người 'cao thủ' các ngươi liên thủ, là có thể gϊếŧ chết ta, rồi sau đó mấy trăm người các ngươi lao ra khỏi Thương Linh hoặc tạm thời trốn trong núi." Lâm Thường nói toạc ra suy nghĩ của phần lớn người ở đây: "Ha ha ha... Nếu dám thì cứ lên đi. Ai tới trước chết trước, bọn đó chết hết, thì chỉ còn những người chịu giao võ công để giữ mạng."

Nói đến đây, quanh thân hắn lại ẩn ẩn tràn ra tầng tầng năng lượng màu đen, theo lời nói biến thành sát khí, nói đúng hơn là một loại khát máu, "Chư vị đồng đạo giang hồ, các ngươi tới nơi này, không phải là muốn xem kiếm tuyệt thế cao thủ nhuốm máu sao? Đã vậy, không bằng dùng chính máu của các ngươi để đáp lại kiếm pháp của Lâm mỗ ta." Thần sắc hắn kiêu ngạo, trên khuôn mặt tím đen mang theo ý cười: "Đương nhiên, ta vẫn cho phép các ngươi khuất phục. Đường nào là do các ngươi chọn..." Trong một cái chớp mắt, vẻ ngoài của Lâm Thường đã không còn giống con người. Một cổ khí tím đen tụ lại trên trán hắn, ngưng mà không tán, ánh mắt của hắn cũng giống như trước, cực kỳ kích động, mà con ngươi thì giống như quỷ... "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."

Bình Luận (0)
Comment