Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229.8

"Thiếu gia Dennis kích động hét vào mặt lão gia...'Ai cũng thấy, bà ta lấy ông là để mưu đoạt tài sản nhà chúng ta, chỉ có mình ông không nhận ra, ông già nên lẩm cẩm, để để bà ta bỏ bùa rồi. Ta sẽ không để yên chuyện này, nếu như ông không muốn xóa tên bà ta ra khỏi di chúc, ta sẽ tự nghĩ cách khác!" Patton bắt chước ngữ khí người trong cuộc mà thuật lại, "Sau khi thiếu gia nói xong câu đó, lão gia liền hét một iếng lớn, sau đó, tiếng súng liền vang lên. Lúc đó tôi thật sự giật mình la lên, xém chút nữa rơi xuống đất. May mà tôi ở gần thân cây nên cũng kịp ôm thân cây rồi tuột xuống. Sau đó... Tôi liền chạy vào nhà, gặp mọi người ở hành lang tầng hai.

Trông Patton giống như một người thật thà, lòng dạ không sâu, chỉ hơi ít khi nói chuyện. Việc người hầu của mấy nhà giàu chú ý đến việc xấu trong nhà của chủ nhân cũng chuyện bình thường.


Phong Bất Giác cho rằng, đoạn miêu tả này của Patton có thể đã được thêm mắm thêm muối, nhưng về cơ bản sẽ không thay đổi quá nhiều. Thế là Giác ca hỏi dò: "Nói cách khác... Anh cho rằng, 'nghĩ cách khác' chính là..." Hắn đưa tay làm động tác cắt cổ.

"Ừ..." Patton mở to hai mắt nhìn hắn mà gật đầu.

"Nói vậy cũng hơi quá mang tính chủ quan." Phong Bất Giác nói, "Khi ở hành lang, tôi thấy quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn không căng thẳng đến mức ngươi chết ta sống a."

"Không... Có chuyện này anh Phong không biết." Patton tiến về phía trước và nói, "Tôi đã làm vườn ở đây được tám năm, vì vậy tôi biết một số chuyện..." Tinh thần tám chuyện của người này cứ như được châm ngòi mà kể lại một cách nghiêm túc: "Bảy năm trước, Odetta kết hôn với lão gia, khi ấy cô ta mới 28 tuổi, mà lão gia Colston thì đã 55 tuổi. Kiểu hôn nhân chồng già vợ trẻ như thế này, người ngoài nghĩ sao, anh hẳn cũng biết..."


"Đúng vậy... 'Nhất thụ lê hoa áp hải đường'* a." Phong Bất Giác nói tiếp, "Rất đẹp..." Vẻ mặt hắn bi ai mà nói. (Hckt: "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" là một câu thơ trong bài "Nhất thụ lê hoa" của Tô Đông Pha, nói đùa việc Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thϊếp 18 tuổi. "Lê hoa" là chỉ Trương Tiên, "hải đường" là chỉ thiếu phụ 18 tuổi.)

"Hả... Anh nói gì?" Patton hỏi một cách ngờ vực, dường như chức năng tự động phiên dịch của hệ thống cũng không thể nào truyền đạt ý của Phong Bất Giác.

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ đến một vài chuyện không liên quan." Phong Bất Giác trong nháy mắt liền chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc, chuyển chủ đề về đúng trọng tâm: "Tôi nghĩ, cho dù không nói ra, nhưng phần lớn mọi người đều sẽ nghĩ trong lòng rằng... Odetta là vì tiền nên mới cưới ông Lovecraft."


"Đúng vậy." Patton lên tiếng, tiếp tục nói, "Cho nên hẳn anh cũng có thể đoán được phản ứng của ba đứa con của lão gia khi biết tin này đúng không."

"Ba đứa?" Phong Bất Giác hỏi, "Ngoại trừ Dennis và Jack còn một người nữa ư?"

"Vâng, lão gia còn một đứa con gái, tiểu thư Nancy." Patton nói tiếp, "Thiếu gia Dennis và Jack đều là con trai người vợ đầu, còn tiểu thư Nancy là con gái vợ thứ hai của lão gia."

"Tiểu thư Nancy có ở trong biệt thự này không?" Phong Bất Giác hỏi.

"Không, nhưng chắc hẳn cô ấy sẽ đến trong hôm nay." Patton trả lời, "Thật ra bình thường nơi này chỉ có vợ chồng lão gia ở, vợ chồng đại thiếu gia thì ở trên thành phố, còn tiểu thư Nancy thì làm việc ở Vienna. Nhị thiếu gia... dường như không có chỗ ở cố định. Nhưng cứ ngày này hằng năm, bọn họ đều sẽ trở về, ở tới Lễ Tạ Ơn rồi mới rời đi..."
"Ừ..." Phong Bất Giác nhanh chóng sắp xếp thông tin về mấy người nhà này rồi lại nói, "Hiểu rồi... Cứ nói tiếp đi."

"Được rồi." Patton tiếp lời mình nói trước đó, "Khi lão gia tuyên bố mình chuẩn bị kết hôn với Odetta tuổi còn trẻ, mọi người trong nhà hiển nhiên đều nghĩ người phụ nữ này đang nhắm tới tài sản của lão gia. Tất nhiên, khi đó thiếu gia Jack đang bận làm ngôi sao nhạc Rock n' Roll, mà tiểu thư Nancy còn đang học đại học, mặc dù bọn họ rất không vui về chuyện này, nhưng cũng không tới mức không thể tiếp nhận nổi."

"Nhưng Dennis lại phản đối một cách mạnh mẽ." Phong Bất Giác nói tiếp.

"Không sai." Patton nói, "Thật ra tôi cũng hiểu và nghĩ giống thiếu gia Dennis. Nếu tôi cũng có một người cha giàu có, lại sắp cưới một người mẹ kế nhỏ hơn ta năm sáu tuổi, ta cũng sẽ phản đối."
"Tóm lại, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ bắt đầu từ đó?" Phong Bất Giác nói.

"Đúng vậy, cho nên những năm gần đây, quan hệ giữa thiếu gia Dennis và Odetta rất căng thẳng, họ chỉ tỏ ra lịch sự ở bên ngoài mà thôi." Patton trả lời.

"A..." Phong Bất Giác trầm ngâm nói, "Theo những gì tôi nghe được... Vấn đề lớn nhất hiện tại có vẻ như liên quan tới di chúc của lão gia Collston, anh còn biết gì nữa không?"

Patton nghe vậy ngồi suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Ừm... Có chuyện kia... Mùa đông ba năm trước, một buổi chiều nọ, lão gia đột nhiên bị đột quỵ trong phòng làm việc. Mặc dù cuối cùng cũng qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng ông ấy phải làm bạn với nạng suốt phần đời còn lại. Đây chắc chắn là đòn giáng nặng nề đối với lão gia vốn luôn khỏe mạnh. Sau lần đó, tình trạng sức khỏe của ông ấy càng ngày càng kém. Mấy tháng sau, ông ấy tìm một luật sư để chỉnh sửa di chúc..."
Phong Bất Giác chen miệng nói: "Chắc hẳn... Là vì phu nhân?"

"Ừm... Tôi cũng không biết." Patton nói, "Tuy nhiên thiếu gia Dennis đúng là nghĩ vậy, đồng thời cũng đã vì chuyện di chúc mà tranh chấp với lão gia rất nhiều lần. Tôi còn nhớ có một lần bọn họ làm lớn chuyện, toàn bộ người trong nhà đều nghe thiếu gia la lên từ trong phòng: "Cô ta là một mụ phù thủy, phải trói ả lại rồi thiêu sống đến chết!'

"Ừm..." Phong Bất Giác suy nghĩ một lát, lại nói: "Vậy... Tại sao anh... nói những chuyện này với tôi?"

"Bởi vì tôi thực sự không biết nên đi tìm sự trợ giúp từ đâu, Mr. Phong." Vẻ mặt của Patton buồn thiu, "Chuyện lão gia nổ súng hôm nay thật đã dọa sợ tôi, thiếu gia Dennis cũng vậy... Tôi cảm thấy nếu cứ để vậy thì chắc chắn sẽ có chuyện. Vợ chồng lão gia bình thường đều rất tốt với tôi, tôi cũng không muốn thấy bọn họ gặp chuyện bất trắc, hay làm bất kì hành động gây ảnh hưởng tới nhân mạng." Hắn dừng một chút, "Lúc nãy khi còn ở trong hành lang, tôi thấy anh vô cùng bình tĩnh đối với tình huống đột ngột phát sinh đó, từ ánh mắt của anh, tôi liền có thể nhận ra anh không phải một người tầm thường, cho nên tôi mới đến nói cho anh những chuyện này. Tôi mong rằng, anh có thể nói chuyện và thuyết phục lão gia hoặc thiếu gia đừng làm chuyện ngu xuẩn."
Phong Bất Giác nghe đến chỗ này, biểu lộ vẫn như trước không hề dao động. Hắn trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói: "Dù gì thì nói, tôi cũng chỉ là một người qua đường gặp tai nạn xe hơi trên núi mà thôi. Chuyện nhà Lovecraft, tôi không có tư cách xen vào."

Patton cúi đầu xuống, lộ ra biểu tình thất vọng.

Phong Bất Giác nói tiếp: "Trong mắt của tôi, là anh nghĩ nhiều rồi, Mr. Patton. Ai cũng sẽ có lúc nói những câu vô nghĩa... Nhất là khi không kiềm chế được cảm xúc." Hắn mở hai tay ra, "Gì mà phù thuỷ, thiêu chết, rất rõ ràng chỉ là một cách so sánh. Còn câu 'nghĩ cách khác' có lẽ ý là... Dùng quá trình truy tố." Hắn đứng dậy, tiến lên vỗ vai Patton, "Mr. Patton cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì..."

"A ——" Một tiếng phụ nữ hét đột nhiên vang lên, cắt lời Phong Bất Giác.
Giọng nói hệ thống lập tức vang lên: 【 Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, cập nhật nhiệm vụ chính tuyến 】

Nhiệm vụ 【 Ở lại biệt thự, chờ vụ án xảy ra. 】 đã được tích, nhiệm vụ mới xuất hiện: 【 Điều tra hiện trường vụ án, đợi cảnh sát đến. 】

Bình Luận (0)
Comment