Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 256

Vừa nghe thấy lời đó, một tia sáng lạnh giá khiến người ta hít thở không thông lóe lên trong mắt Candice, nhưng bà ta vẫn nói nhẹ nhàng hết mức có thể: "Đứa trẻ ngốc... tất nhiên con là con của mẹ..."

"Khi ta biết bản thân cũng không phải con người, trong đầu ta lập tức bắn ra một cái giả thuyết như thế này..." Phong Bất Giác nói, "Bây giờ nghĩ lại... Dòng chữ 'Arthur và Andrew, các con của ta, tình yêu của ta' ở đằng sau tấm hình này, bất kể là để ta nhìn thấy hay là Arthur nhìn thấy thì cũng như nhau... Có đúng không?"

Phong Bất Giác nhìn vào con mắt duy nhất của Candice, trầm giọng nói: "Thực ra, thứ mà ngươi thèm muốn không chỉ là sức mạnh của hắn, mà còn là của ta. Cả ta và Arthur đều không phải con người, cũng không phải là con của bà, điểm khác biệt duy nhất là chính là... ta ngây thơ và dễ bị kiểm soát hơn." Hắn chế nhạo: "Bà đúng là một người phụ nữ đáng sợ, lòng dạ sâu mọt phải khiến ta không thể không bội phục..."


Nhiều mảnh vỡ lóe lên trước mắt Phong Bất Giác, mọi manh mối trên cái võng thông tin trong đầu hắn trở nên vô cùng rõ ràng, dẫn hắn đến cốt lõi của sự thật.

Phong Bất Giác đứng dậy nói tiếp, "Arthur đã nói 'đứa em trai ngốc của ta' hai lần. Lần đầu tiên, là khi chúng ta còn nhỏ, còn chưa tới 10 tuổi... Lúc ấy, hắn rõ ràng là đã nhận ra rằng mình khác người thường rồi, hắn biết mình là con nuôi. Mà ta, vẫn tin tưởng, ngưỡng mộ, kính yêu, coi hắn như anh ruột. Bởi vậy, hắn mới nói ra câu kia, đó là cảm nghĩ của hắn đối với người em trai, chấp nhận tấm thân tình này."

Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Và vừa rồi, Arthur đã nói điều này lần thứ hai. Hơn nữa còn thêm một câu 'Em nghĩ là mình rất thông minh, và đó là... cái giá lớn phải trả'." Hắn cười, "Mới đầu ta nghĩ đó là một lời mỉa mai của kẻ chiến thắng, nhưng khi suy nghĩ lại... Liền phát hiện trong giọng điệu của hắn có sự đồng cảm và bất lực.


Như vậy, lần thứ hai, tại sao hắn lại gọi ta là ngốc?"

Nói đến đây, Phong Bất Giác thay đổi giọng điệu và bắt đầu thuật lại từ góc nhìn của người chơi: "Arthur rất thông minh, không có lý do gì hắn không nghĩ ra những gì ta có thể đoán được, đó chỉ là vấn đề thời gian.

Sau thất bại của việc luyện kim, Arthur nhận được thông tin rằng Andrew không phải là con người, và sau đó hắn sẽ tự nhiên bắt đầu một loạt suy luận về điều này...

Thông tin ta biết là rất hạn chế, nhưng ta vẫn có thể đưa ra giả định tương tự như cái vừa rồi. Mà Arthur biết nhiều về ngươi hơn ta, vì vậy hắn nhanh chóng nhận ra điều đó... rằng Andrew cũng không phải là con ngươi."

Phong Bất Giác thở dài: "Có lẽ vì thương hại hoặc tội lỗi, Arthur quyết định không nói sự thật cho em trai mình, vì hắn biết rằng Andrew không thể chịu đựng được sự thật này.


Sau khi bị ngươi đầu độc, Andrew đã xác định rằng anh trai của mình đã nói dối và Arthur là một ác quỷ độc ác. Nếu bây giờ Arthur nói với hắn rằng thật ra, người được gọi là mẹ của hắn đã sử dụng hắn, và hắn chỉ là một vật chứa sức mạnh khác mà ngươi nuôi dưỡng mà thôi..."

Phong Bất Giác chỉ vào mặt mình, "Đối với một người bị lừa dối, lợi dụng, và nhận phải kết cục này, sự thật này quá tàn nhẫn." Hắn lắc đầu và nói, "Arthur là một người yêu ghét rõ ràng, chỉ khi đối mặt với Andrew, hắn vẫn luôn chừa lại đường sống, hắn biết rằng em trai của mình đã phản bội mình dưới sự xúi giục của ngươi, nhưng mãi vẫn không động thủ. Ngay cả khi việc luyện kim kết thúc, gương vỡ khó lành, nhưng vẫn không hạ thủ.

Ngay cả đến lúc này, Arthur vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn nói với ta cách chữa trị trước khi rời đi. Hắn cũng rất chu đáo, còn yêu cầu ta hỏi ngươi ai là 'cha đẻ' của Andrew. Heh... Đây thực sự là một cách để Arthur che đậy cho ngươi, để ngươi có thể tiết lộ thân thế của Andrew mà không lộ việc ngươi và hắn không phải là mẹ con ruột."
"Ngươi... Ngươi không phải Andrew, ngươi rốt cuộc là ai?" Candice nhìn Phong Bất Giác với ánh mắt kinh ngạc.

"Ta tới đây để giải thoát cho ngươi." Phong Bất Giác trả lời.

Khi nói, hắn ngồi xổm xuống, chống tay xuống đất và kích hoạt pháp trận.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng máu bùng phát, năng lượng tràn ra từ bề mặt pháp trận.

Vài giây sau, ánh sáng tan biến, Phong Bất Giác vẫn đứng đó, từ góc nhìn của người ở thế giới đó, Andrew đã trở lại hình dạng bình thường, hiện tượng hóa thi trên cơ thể hắn đã biến mất.

Và không xa trước mặt hắn, Candice đang ở trung tâm pháp trận, cũng đã trở lại hình dáng người phụ nữ loài người, nhưng thân thể của bà ta ngay lập tức bắt đầu thối rữa, thối rữa trong đau đớn tột cùng...

【 Bạn đã mở khóa sở trường triệu hồi, có cập nhật nhiệm vụ ở không gian đăng nhập 】
"A! Chuyện gì? Đây là cái gì?" Candice điên cuồng gầm lên, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

"Không thể không nói, Arthur cũng là một chàng trai ngây thơ." Lúc này, vẻ mặt của Phong Bất Giác càng giống một ác quỷ lạnh lùng: "Hắn đi như thể đã trút bỏ mọi tội lỗi. Nhưng sau đó thì sao? Andrew chữa lành thương thế của mình và giúp ngươi phục hồi cơ thể con người. Liệu các ngươi có thể sống hòa thuận như mẹ con trong tương lai không? Sau khi trải qua những điều này, liệu hắn có bỏ qua mọi chuyện và vẫn coi ngươi như mẹ mình?"

Phong Bất Giác lùi lại vài bước và giữ một khoảng cách nhất định với Candice đang vùng vẫy: "Ta không nghĩ điều đó có thể xảy ra... Nếu ngươi vẫn còn lương tâm, nếu có thì ngươi đã bỏ suy nghĩ kia ngay từ khi hai đứa trẻ còn rất nhỏ rồi.

Trong trường hợp đó... Arthur thời thiếu niên sẽ không tấn công ngươi, hắn sẽ chấp nhận ngươi là mẹ giống như cách hắn chấp nhận Andrew.
Nhưng hắn động thủ, điều đó cho thấy ngươi chưa bao giờ từ bỏ, hơn nữa mối đe dọa càng lúc càng gần...

Hơn vài chục năm, cho dù ngươi nuôi hai con chó, cho dù ý định ban đầu nuôi chúng là để làm thịt, cho dù chủ nhân không phải là phụ nữ, hẳn cũng nên từ bỏ a."

"Ngươi hiểu cái gì! Chúng là quái vật! Chết là đáng! Chồng ta, con ta... Đều đã bị những con quái vật như chúng gϊếŧ chết!" Candice dùng sức lực cuối cùng gầm lên, "Ta khiến hai con quái vật con này trả giá thì có cái gì sai!" Bà cười một cách hung dữ: "Ngươi muốn ta tha cho bọn nó? Hahaha... Mỗi một ngày, mỗi một phút! Khi ta tươi cười với bọn nó, khi ta ôm bọn nó, khi ta ru bọn nó ngủ, ta đều hận không thể lọc da rút xương bọn nó! Là bọn quái vật này nợ ta! Ta muốn bọn nó trả lại, chẳng lẽ không đúng?"
"Thì ra là vậy... Vì lòng thù hận cá nhân, nổi giận lên toàn bộ chủng tộc của đối thủ, rồi tự lừa dối bản thân, bắt hai đứa trẻ vô tội để báo thù." Phong Bất Giác kết luận: "Ngoài logic vớ vẩn của ngươi, khách quan mà nói, cách tiếp cận của ngươi cũng đúng... Từ quan điểm của con người, hai anh em thực sự là một mối đe dọa cho thế giới. Tuy nhiên, đó cũng là từ góc nhìn của con người..."

Lúc này Candice đang cận kề cái chết, vết thối đã lan đến các cơ quan nội tạng của bà, mắt lồi ra, cô nhìn Phong Bất Giác lấy từ trong túi ra một thứ gì đó. Đó là một chiếc lược gỗ nhỏ có khắc chữ A.A.

"Lúc đó ... gia đình được hình thành bởi ba người không cùng huyết thống... những tiếng cười, những giọt nước mắt, hạnh phúc khi đó, tất cả chỉ là giả tạo sao? Khi viết dòng chữ đằng sau bức ảnh đó, ngươi thực sự không còn hoài niệm về những ngày tháng đó..." Hắn dừng lại, sau đó nói tiếp: "Quái vật không có nhân tính và tình cảm? Theo ta, con người còn có thể tàn nhẫn hơn quái vật. Chính thế giới vặn vẹo này đã tạo ra một con quái vật thực sự giống như ngươi."
Phong Bất Giác nhặt chiếc lược lên đặt trước mặt: "Đây chỉ là một khúc gỗ bình thường... Nhưng là sợi dây gắn kết anh em, cứu Andrew khỏi nỗi đau." Hắn nhìn xuống Candice: "Nhưng trên đời này, liệu có thứ gì có thể cứu vớt ngươi?"

【 Đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn 】

【 Sau khi xem đoạn kết tự động truyền tống 】

Một đồng cỏ rộng mở, một biệt thự tối tăm u ám.

Một bóng người bước ra khỏi cửa, mái tóc vàng hoe, đôi mắt đầy trống rỗng và bối rối.

Mây đen trên bầu trời giờ phút này đã tiêu tán, Andrew nhìn thấy trên con đường trước cửa, không xa trước mặt đứng một bóng người nhỏ bé.

"Anh... Anh." Andrew gọi người bên kia theo bản năng, nhưng hắn không biết phải nói gì.

"Vì không an tâm nên ta quyết định ở nơi gần đó để xem trước khi rời đi." Arthur vẫn có vẻ rất bình tĩnh, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Ta... Ta đã gϊếŧ bà ta, ta đã gϊếŧ... mẹ..." Khi Andrew nói điều này, hai dòng nước mắt đã trào ra trên mắt hắn. Hắn lấy tay áo lau mặt, "Bà ta... Bà ta không phải mẹ ruột của ta..."

"Ừ, ta biết." Arthur ngắt lời, nhìn em trai mình từ trên xuống dưới: "Vết thương của em đã lành chưa?"

"Ừ..." Andrew trả lời: "Nhưng ta vẫn không biết mình là loại quái vật gì..."

"Quái vật?" Arthur lặp lại, tiếp theo là một nụ cười mỉa mai, "Hừ... Giờ em đã bình phục rồi, là gì không quan trọng nữa." Hắn nói, búng tay.

Trong phút chốc, ngọn lửa bốc lên ngút trời, ngôi nhà lớn phía sau Andrew giống như một đầu diêm cháy sáng, lập tức bốc cháy thành một quả cầu lửa cực lớn.

"Kết thúc rồi..." Arthur thở dài nói: "Việc gì phải làm, là lưu lại những thứ tốt đẹp trong trí nhớ, đốt hết những thứ khác đi." Hắn nhìn trời: "Em là quỷ cũng không sao, quái vật cũng vậy, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc. Là quái vật, cứ sống như quái vật, không có gì phải xấu hổ." Hắn dừng lại: "Hiện tại, ta không còn lý do gì để trở thành con người, thứ gọi là cuộc sống bình yên... Ta muốn rời khỏi nơi nhỏ bé này và dấn thân vào thế giới bên ngoài. Em có muốn đi cùng anh không? Em trai."
"Em..." Andrew ngập ngừng vài giây, rồi cũng mỉm cười: "A... Hai anh em quái vật tay đẫm máu, cùng nhau tạo sóng gió trên lục địa Sakti sao?"

"Nghe khá hay, phải không?" Arthur cười.

"Đúng vậy... Anh trai." Andrew lộ ra vẻ kiên định hiếm thấy.

Dưới ánh trăng, gió nổi.

Hai bóng dáng sánh bước bên nhau trên con đường quê, ngọn lửa sau lưng họ đã thiêu rụi bóng tối của quá khứ.

Con đường phía trước dẫn đến một tương lai không xác định.

Bình Luận (0)
Comment