Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 50

Rất nhanh, mọi người đã chia thành hai phe, Trần Mặc và Hạ Minh Lãng ngồi một góc ghế sofa thảo luận về thay đổi lòng người trong quân đội rồi tới các học thuật mang tính thực tiễn, bất quá, Hạ Minh Lãng ngay cả khi đang nói chính sự cũng không nghiêm chỉnh, mắt nhìn sáu phía, tai nghe tám hướng, thỉnh thoảng lại cầm cái gì đó đập đập lên ghế, kêu gào: Lục Trăn, áp chân của cậu ta…

Vì thế, Trung tá Tiểu Lục lau mồ hôi xong lại tiếp tục chiến đấu.

Cuối cùng, hai người đánh tới khi quần áo của cả hai đều dính vào người mới tận hứng mà dừng lại, dĩ nhiên, khách xem cũng thấy thoải mái trong lòng. Miêu Uyển lại bê thêm một dĩa trái cây mới cắt ra ngoài, thầm cảm khái, quả nhiên là tham ăn nha, cũng may cô đoán chừng có khoảng mười Trần Mặc mà chuẩn bị đồ. Hạ Minh Lãng nghe Trần Mặc phàn nàn mấy khuyết điểm chung xong cười hì hì vỗ bả vai Trần Mặc: được rồi, nhớ năm đó chúng tôi gặp các cậu, còn không phải một bụng tức sao? Không phải giờ cũng rất tốt đó sao.

Trần Mặc sửng sốt một lát, có chút bất đắc dĩ.

Lục Trăn đánh nhau xong chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Phương Tiến không xem trọng vẻ ngoài như vậy, đứng dậy phủi bụi trên người lại tiếp tục cười nói với mọi người. Lúc đầu, Miêu Uyển bị cậu ta lôi kéo, kể cho cô nghe vinh quang chiến sử của Trần Mặc, Miêu Uyển càng nghe, mắt hạnh càng mở lớn kinh ngạc, cái miếng nhỏ nhắn hé mở, cô luôn luôn cảm thấy ông xã mình là đệ nhất thiên hạ, anh minh thần võ, nhưng đến bây giờ cô mới biết, chồng của cô quả nhiên là anh minh thần võ thật. Nhưng không được bao lâu, quần chúng nhân dân đều cho rằng chuyện này bọn họ đã nghe nhiều rồi, đã không còn cảm giác mới mẻ nữa, rốt rít yêu cầu một tiết mục mới. Miêu Uyển bị buộc phải ôm ảnh cưới tới như hiến vật quý, Phương Tiến nhìn mà hai mắt phát sáng, không ngừng kêu gào: A, Trần Mặc rất đẹp trai…. A, chị dâu thật xinh đẹp….

Phương Tiến bừng bừng khí thế, hai tay nắm lại thành quyền, thề, tương lai mình kết hôn cũng muốn mặc lễ phục, lễ phục bộ binh của bọn họ cũng đẹp lắm! Bên cạnh có người trêu chọc cậu ta, nói, lễ phục còn đang treo trong tủ quần áo kìa, muốn có bà xã hả? Chỉ dựa vào cậu thôi sao?

Lời này tựa như một cước hung hăng đá vào lòng Phương Tiến, cậu ta nháy nháy mắt, ánh mắt vô tội mà buồn bã, Miêu Uyển thấy Phương Tiến không vui liền cố gắng an ủi, cô muốn nói, nói: “Phương….Phương…” Đáng tiếc là vừa rồi phải chào hỏi quá nhiều người, đến giờ cô cũng chưa nhớ tên từng người, nói “Phương” một hồi lâu mà vẫn chưa nhớ ra tên đầy đủ, đành nói: “Cậu Phương, cậu không phải lo lắng, cậu đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có cô gái thích cậu.”

“Thật không, chị dâu?” Phương Tiến mừng ra mặt, anh rất hài lòng khi Miêu Uyển gọi anh là “Cậu Phương”, nhất là khi Miêu Uyển chỉ gọi anh là cậu Phương mà không phải gọi người khác như cậu Lục, anh Hạ… Rất hài lòng, vì vậy lại càng thừa nhận vị chị dâu này: nhìn đi, nhìn đi, chị dâu thật tinh mắt! Nhìn một cái đã biết Trần Mặc thân với ai nhất!

“Ừ, ừ! Đương nhiên là thật!” Mặc dù bạn học Miêu Uyển rất thích cái từ chị dâu này, nhưng lời đuổi lời, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.

“Vậy nhờ chị dâu giới thiệu cho em một người nha?” Lục Trăn sửa soạn xong lại xuất hiện với bộ dạng vô cùng đẹp trai, thuận miệng đáp một câu.

Hai mắt Phương Tiến phát sáng, lập tức túm áo Miêu Uyển nói: “Đúng vậy, chị dâu giới thiệu cho em một người bạn gái đi!”

“A!” Miêu Uyển vô cùng có trách nhiêm mà nghiêm túc nhíu mày, mải miết suy nghĩ, quay đầu nhìn Lục Trăn đang cười đến rạng ngời, thật lòng hỏi thăm: “Ai, cậu có bạn gái chưa? Có muốn tôi để ý giúp cậu không?” Cô nghĩ thầm, mình đây thật không phải là người trông mặt mà bắt hình dong đâu, chỉ là, người này xem ra bán rất được giá! Đắp thêm một chút là có thể bán đi được rồi.

Lục Trăn mặt cứng đờ, loáng thoáng thấy ánh mắt hài hước của Hạ Minh Lãng chiếu tới đây.

“Em có rồi!” Lục Trăn rất nghiêm túc và hết sức thành khẩn nói.

Miêu Uyển ờ một tiếng, bắt đầu đánh số thứ tự cho những cô gái mình quen biết mà tuổi phù hợp, độc thân, chưa kết hôn.

Tiệm cơm đưa thức ăn đến vào giữa trưa, Trần Mặc mở cửa thấy bà chủ Tô Hội Hiền đích thân mang đồ đến, lập tức sững sờ trong giây lát, vì vậy Tô Hội Hiền cười ôn hòa, thân thiết nói: “Vừa khéo tôi cũng đang rảnh nên giúp bọn họ mang tới.”

Trần Mặc nhường đường để cho họ vào nhà, theo sau còn có một người mặc bộ đồ trắng của đầu bếp, Tô Hội Hiền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh vội vàng giải thích: “Hôm nay trong tiệm cũng không bận lắm nên tôi gọi Tiểu Bát đi theo, thức ăn này ăn nóng mới ngon.” Trần Mặc không ngừng gật đầu, trong lòng rất cảm động.

Tô Hội Hiền là một người phụ nữ tỉ mỉ, chỉ cần nghe những lời lọt tai bà nói với Trần Mặc cũng biết bữa cơm này có ý nghĩa không hề tầm thường. Đời người là vậy, có đôi khi chúng ta làm rất nhiều việc giúp người khác, bọn họ cũng không nhớ lâu vì những chuyện đó không quan trọng, nhưng đôi khi tận tâm giúp một lần, họ lại nhớ rất lâu, vì đối với họ chuyện đó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Tô Hội Hiền là một thương nhân tốt, bà luôn hiểu làm thế nào để bỏ ra ít thời gian và nguồn lực nhất nhưng lại đổi được báo đáp lớn nhất, tình người là thứ đầu tư tốt nhất xã hội Trung Quốc.

Miêu Uyển đi theo họ vào phòng bếp, Tô Hội Hiền giúp Tiểu Bát mở đồ ra cho cô nhìn, phần lớn là những món ăn gia đình, đều là mỹ vị truyền thống. Tiểu Bát xắn tay áo bắt tay vào làm, Miêu Uyển thấy một đầu bếp chuyên nghiệp làm việc, thanh âm có chút sợ hãi, chỉ vào chiếc túi trên bàn bếp, nói, tôi có thể làm. Tô Hội Hiền liền vui vẻ nói, vậy thì tốt quá, thế thì giao cho chị Trần vậy.

Trước mặt Miêu Uyển bỗng tối sầm lại, dùng sức túm lấy Tô Hội Hiền nói: “Tên tôi là Miêu Uyển.”

Tô Hội Hiền gật đầu tỏ ý đã biết.

Hạ Minh Lãng thong thả đi vào hỏi: “Có chuyện gì cần tôi giúp một tay không?”

Miêu Uyển sợ hết hồn, vội vàng khoát tay nói: “Không cần, không cần đâu.” Ngược lại, Tô Hội Hiền là người tùy cơ ứng biến, chỉ vào cái túi trên bàn bếp nói: “Cậu xem làm đi!”

Hạ Minh Lãng lấy thịt bò muối ra khỏi túi. Anh rửa tay, hơi thả lỏng năm ngón tay, rút dao từ trên kệ xuống, miết một cái, nháy mắt với Miêu Uyển. Ánh dao sèn soẹt liên tục chớp lóe, các miếng thịt thật là mỏng lại đều, Tiểu Bát ngừng tay nhìn Hạ Minh Lãng đầy hâm mộ: “Sư phụ, tay nghề này người luyện bao lâu rồi?”

Hạ Minh Lãng cũng không dừng tay, thuận miệng đáp: “Mười mấy năm thôi!”

Chỉ chốc lát sau, Hạ Minh Lãng đã thái xong thịt bò nguội, Miêu Uyển và Tô Hội Hiền bưng thức ăn bày lên bàn ăn, chia bát đũa, gọi mọi người ngồi vào bàn. Lục Trăn dáo dác ngó quanh phòng bếp, bị Hạ Minh Lãng túm cổ áo xách ra ngoài: rửa chén thôi cũng đập nó thành tám mảnh, không an phận còn chạy tới phòng bếp quấy rối à?

Miêu Uyển bị dọa sợ, lạnh run đứng ở cửa phòng bếp nhìn Hạ Minh Lãng ngậm một điếu thuốc, trong lòng cảm thán, lão đại đúng là lão đại, chỉ thái thịt thôi cũng có phong thái hơn người. Lục Trăn mặt ửng hồng, đại khái là có lòng tốt muốn giúp một tay nhưng lại bị đuổi ra ngoài, ngượng ngùng nói nhảm: “Đẹp trai quá!”

Miêu Uyển gật đầu nói: “Đúng là đẹp trai”

“Hôm nào để Trần Mặc nhà chị thể hiện mới được”

Đôi mắt Miêu Uyển sáng rực, quay đầu lại nghĩ một lát, vẫn là… Thôi đi!

Hạ Minh Lãng ra tay xào nấu vài món, không đặc biệt nhưng nhìn cũng rất đẹp mắt, đắc ý hả hê xếp lên bàn ăn. Miêu Uyển bị Tô Hội Hiền đẩy ra khỏi phòng bếp, bà nói cô là chủ nhà, nên ra ngoài kia tiếp khách. Vì thế, Miêu Uyển nhăn nhó, ngượng ngùng ngồi bên cạnh Trần Mặc. Được một lát, đột nhiên Phương Tiến tự vỗ vào trán mình một cái rồi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho Trần Mặc, còn cực kỳ phóng khoáng nói: “Tặng cho anh!”

Trần Mặc nhíu mày: “Không phải đã nói đừng tặng quà rồi mà!”

“Vậy sao được… Anh kết hôn, chuyện lớn như vậy em phải có quà mừng chứ! Chúng ta là gì nào!” Phương Tiến trợn tròn hai mắt.

Trần Mặc không biết làm sao đành cười cười, nhận lấy cái hộp nhỏ rồi mở ra, lập tức sửng sốt, bên trong hộp trang sức là một chiếc nhẫn kim cương đang phát ra thứ ánh sáng chói mắt, theo mắt thường quan sát, chiếc nhẫn này so với chiếc vài ngày trước anh tặng cho Miêu Uyển còn lớn hơn, ước chừng khoảng 1 carat. Đồng chí Trần Mặc im lặng hết mười giây, ngẩng đầu, vô cùng hoang mang nhìn đồng chí Phương Tiến: “Cậu làm vậy là muốn làm gì?”

Là cậu muốn cầu hôn với tôi hay là muốn đạp tôi vào xó nhà hả?

“Cho anh để anh tặng chị dâu nha!” Phương Tiến trả lời như chuyện này rất hợp tình mà còn hợp cả lý, “Trần Mặc, chuyện kết hôn là quan trọng nhất rồi, nhất định phải mua cái lớn, em biết ngay anh không nghĩ tới cái này….”

Trần Mặc hắng giọng một cái, nói: “Chủ ý này ai nói với cậu.” Anh tin rằng thằng nhóc này không nghĩ ra được cái chủ ý thiên tài thế này.

Phương Tiến nháy mắt một cái, hơi do dự, anh không biết chủ ý này có phải cùng người khác chia công lao hay không, Lục Trăn đang ngồi im bỗng nhiên chạy tới đứng sau lưng Hạ Minh Lãng.

Trần Mặc vỗ bàn: “Lục Trăn!”

Lục Trăn cười đến thở không ra hơi: “Tôi làm sao biết được cậu ta thật sự sẽ mua chứ? Tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi….”

Phương Tiến ngây thơ đơn thuần, nhưng không phải ngu dốt, anh lập tức ý thức được mình bị chơi xỏ, liền đứng dậy đuổi theo. Hạ Minh Lãng nhấc chân lên cản anh lại, cười nói: “Được rồi! Ăn cơm! Cậu không có đầu óc à? Lục Trăn nói gì cũng tin được sao? Cậu thật là….”

Phương Tiến không dám phản kháng đành đứng lại, trong lòng vô cùng buồn bực. Trần Mặc thở dài, đậy nắp hộp trang sức lại đưa trả cho anh: “Được rồi, đừng buồn nữa, cái này cậu cất đi, sau này cậu sẽ dùng đến đấy.”

Ngữ điệu của Trần Mặc ôn hòa như vậy khiến Phương Tiến càng cảm thấy mình oan ức, mình có lòng tốt muốn giúp người mà, tại sao lại bị người ta làm rối tung lên biến thành trò cười???

“Trần Mặc, tôi thật sự không cố ý đâu!” Lục Trăn khoác một tay lên vai Hạ Minh Lãng, hùng hồn biện hộ dùm mình: “Là tại cậu ta hỏi tôi, kết hôn thì cái gì là quan trọng nhất, tôi nói nhẫn kết hôn là quan trọng nhất, mà tôi cũng không nỡ để cậu mua…. Được! Được rồi…. Cậu đừng trách tôi, là tôi có nói qua, bằng không cậu cho Trần Mặc một chiếc nhẫn kim cương thật lớn đi…Để giải quyết vấn đề thay cậu….Mà tôi chỉ nói đùa thôi, tôi cũng không ngờ cậu ta lại đi mua thật!”

Trần Mặc chụp hai tay lên bả vai Phương Tiến kéo cậu ta ngồi lại vào bàn: “Được rồi, tâm ý của cậu tôi nhận!”

“Thấy chưa… Cậu xem đi, Trần Mặc không để bụng đâu…”

“Được rồi mà!” Trần Mặc liếc ánh mắt giết người về phía Lục Trăn.

Lục Trăn nhận được ánh mắt đó thì lập tức im bặt, nhưng miệng vẫn cười hì hì, quả nhiên là cậu ta cũng chẳng sợ.

Miêu Uyển không hiểu tình huống này rốt cuộc là thế nào, biết điều không lên tiếng, cô len lén kéo vạt áo Trần Mặc dưới gầm bàn, Trần Mặc vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, dùng ánh mắt an ủi trấn an cô, nói không có chuyện gì, bọn họ giỡn một chút thôi. Đầu ngón tay của Trần Mặc chạm phải một vật cứng có hơi lạnh của kim loại, trong lòng hơi chùng xuống, viên kim cương trên chiếc nhẫn kia lại lớn hơn viên kim cương trên chiếc nhẫn anh mua những một carat!!!! [Su: bị đả kích! Trần Mặc nhà ta bị đả kích =)))~ ]

Phương Tiến, tên nhóc này, cậu thật sự không cố ý làm tôi mất mặt sao?

Viên kim cương trên tay Miêu Uyển cũng đâu nhỏ tới nỗi người ta không thể nhìn thấy đâu? Tôi thấy viên kim cương cũng không cần quá lớn, quá lớn nhìn sẽ giống một tảng đá, đeo vào nhìn đẹp mắt là được, với lại Miêu Uyển, cô ấy cũng không đòi viên kim cương phải lớn mà, không phải sao? …..A! A! [Su: Ngụy biện, ngụy biên! Cơ mà dễ thương, ha ha]

Trần Mặc không nói gì, anh không thể mắng Phương Tiến, anh biết tên đáng trách chính là Lục Trăn, Trần Mặc bị nội thương rất nặng!

Phương Tiến có cảm giác mình làm hỏng chuyện tốt rồi, anh rất khổ sở, nhưng anh không thể kể khổ với Trần Mặc, bởi vì lần này anh làm hỏng chuyện tốt của Trần Mặc, nhưng anh cũng không thể xông lên đánh Lục Trăn, bởi vì tên đó đang được Hạ Minh Lãng che chở, cho nên Phương Tiến cũng bị nội thương rất nặng. Còn nữa, lấy chuyện này làm ngòi dẫn, đến giữa bữa cơm, mọi người còn vạch trần một chuyện năm xưa của anh, Phương Tiến nhìn thấy Miêu Uyển ngồi trước mặt anh đang xấu hổ thì vô cùng không vui. Mà đáng tiếc hơn chính là, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là người không tim không phổi, có buồn cũng chỉ có thể buồn trong ba giờ đồng hồ, cho nên mọi người cảm thấy không cần thiết phải quan tâm đến một người đang không vui là anh.

Miêu Uyển lén nhìn sắc mặt của Phương Tiến, thầm nghĩ, không biết có phải bọn họ hơi ức hiếp người quá đáng rồi hay không, ơ…Nếu mà mấy người cường tráng này thật sự muốn quậy thì nhà của cô, xem ra sẽ rất thê thảm mất…Miêu Uyển kêu thảm trong lòng!

Trên bàn ăn, mấy người đàn ông này đều không phải là nhân vật nhai kỹ nuốt chậm, cho nên, thức ăn trên bàn dù rất phong phú nhưng cũng chưa được bao đã bị chén sạch, Tô Hội Hiền mỉm cười nói bọn họ thật là khách hàng mà những quán cơm thích nhất. Lúc đầu Trần Mặc có mời Tô Hội Hiền và Tiểu Bát cùng ăn cơm nhưng Tô Hội Hiền cười và từ chối, nói họ không quen, như vậy khác nào khiến bà và Tiểu Bát phải về nhà sớm. Trần Mặc cũng không mời nhiều, anh không thích phải nghe những lời khách khí, anh nhất định sẽ tôn trọng ý muốn của người khác.

Sau bữa cơm, Phương Tiến lặng lẽ đi theo Miêu Uyển, cuối cùng kéo Miêu Uyển vào một góc không có người chú ý tới, nén lau mồ hôi nóng hổi trên trán, vội vàng nói: Chị dâu, bây giờ hai người còn thiếu cái gì không, để em biểu hiện một chút.”

Miêu Uyển sửng sốt hồi lâu, cố gắng giải thích: “Chúng tôi thật sự không thiếu gì cả.”

“Chị dâu, chị cũng thấy đấy, chuyện hôm nay…..” Phương Tiến bối rối gãi đầu.

Miêu Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Bằng không cậu mua cho tôi một cái lò nướng đi, vẫn muốn mua một cái để ở nhà, những mà lại nghĩ trong quán…..”

“Được! Được!... Không thành vấn đề, em sẽ mua cho chị!” Phương Tiến chưa đợi cô nói hết câu đã xen ngang, nói xong liền xoay người muốn chạy, Miêu Uyển túm lấy cậu ta: “Cậu biết tôi muốn mua loại nào sao?”

“Yên tâm, em sẽ chọn cho chị loại tốt nhất và lớn nhất.” Phương Tiến rất phóng khoáng nói.

Miêu Uyển đổ mồ hôi trán, nghĩ thầm, thật may là tôi kéo cậu lại, nếu không nhất định cậu sẽ mang về cho tôi một cái tủ hai tầng, cô quay đầu tìm một tờ giấy, nặng nề viết tên nhãn hiệu và loại lò nướng lên trên. Đối với việc Phương Tiến nhất định đòi tặng quà kết hôn, Miêu Uyển cảm thấy lò nướng 400 đồng cũng đã rất tốt rồi, cô tin Trần Mặc cũng sẽ không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment