Thiên Duyên Kiếp

Chương 21

Chiến phủ bị hủy, Trương Đại Ngưu bị hất bay ra xa hơn chục trượng, một nửa ngực bị vết kiếm chém sâu xuống hơn nửa tất, lòi cả xương trắng ra ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một món pháp khí uy lực mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng hắn không biết là một chiêu kiếm vừa rồi Trần Lâm cũng hao hết một nửa linh lực, muốn đánh tiếp một kiếm nữa cũng không dễ dàng gì. Nhưng như thế với hắn cũng coi như là đủ rồi. Hắn quay sang nhìn hai huynh muội bán yêu nhân, hét lên:

- Ngươi có thể dẫn đại ca ngươi đi ra ngoài được không, ta sẽ ở phía sau hỗ trợ cho các ngươi!

Trần Lâm vừa nói vừa lệnh cho phi điểu bổ nhào tới, trên người hắn lấy ra hơn chục loại phù lục dùng để công kích mà ném xuống. Các loại pháp thuật cấp thấp như phong nhận, hoả cầu, kim khí, địa lôi, thay nhau nổ lên đồng loạt. Đám thổ phỉ vốn đang bị hai huynh muội bán yêu nhân công kích, lại gặp phải công kích phù lục của Trần Lâm thì không khỏi tối tăm mặt mày, đội hình trở nên rối loạn. Trương Đại Ngưu đang bị thương cũng được Trần Lâm "chăm sóc" cho mấy tấm phù lục loại hoả công. Trương Đại Ngưu không khỏi rống giận, vỗ ngực kêu to:

- Tên tiểu tử thối, ngươi có gan thì để lại họ tên cho ta!

Trần Lâm thấy hai huynh muội bán yêu nhân đã chạy thoát ra ngoài, hắn cũng không dám dây dưa nữa. Con phi điểu đập cánh bay lên bầu trời, Trần Lâm cất cao giọng cười to:

- Ta đi không đổi họ, ngổi không đổi tên, gọi là Trần Lâm! Sau này có dịp chúng ta sẽ gặp lại!

Thấy đám người Trần Lâm đang chạy về hướng U Minh lâm, đám người Trương Đại Ngưu cũng không có đuổi theo. Một tên thổ phỉ đứng gần chỗ Trương Đại Ngưu, lên tiếng hỏi:

- Đại ca, chúng ta đã để cho bọn chúng chạy thoát, sau khi trở về làm sao bàn giao cho vị đại nhân kia?

Trương Đại Ngưu không khỏi đá cái mông của hắn, mắng to:

- Bàn giao cái gì mà bàn giao? Còn không mau về thỉnh tội với đại nhân.

Cách U Minh lâm chừng hơn một dặm, hai huynh muội bán yêu nhân sau khi giải khai tình trạng yêu hoá, cả hai đều kiệt sức mà ngả gục xuống, dựa vào một cái thân cây to mà ngồi. Trần Lâm cưỡi phi điểu cũng vừa tới kịp lúc, hắn thấy hai huynh muội bọn họ một người hôn mê, một người khí sắc vô cùng suy yếu thì không khỏi thở dài:

- Căn bản bọn họ vẫn là bán yêu nhân, người không ra người yêu không ra yêu, không biết là bọn họ làm như thế nào để mà tu luyện đây.

Thấy Trần Lâm đang đứng trên phi điểu nhìn mình, Ngọc Lan cơ thể suy nhược vẫn cố đứng dậy, rồi quỳ xuống dập đầu nói:

- Ơn của công tử, ta, Ngọc Lan nguyện cả đời này đi theo công tử để báo đáp!

Trần Lâm nhảy xuống phi điểu, nâng nàng đứng dậy, lấy ra một viên hồi khí đan, nhét vào trong miệng nàng, rồi lấy thêm mấy viên nữa bỏ vào miệng của ca ca nàng. Chờ cho sắc mặt của nàng hổi phục được một ít, Trần Lâm mới nhìn nàng nói:

- Ta có câu hỏi muổn hỏi, ngươi có thể trả lời ta được không?

Ngọc Lan hơi nhìn hắn, rồi khe khẽ gật đầu:

- Công tử yên tâm, chỉ cần câu hỏi của công tử có thể trả lời được, ta nhất định sẽ trả lời cho công tử!

Trần Lâm hơi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, rồi mới bắt đầu hỏi:

- Theo ta được biết, từ trước đến nay bán yêu nhân đều không thể tu luyện được. Hai huynh muội các ngươi vì sao lại có pháp lực trong người?

Nàng cũng không có chút ngạc nhiên nói trước câu hỏi của hắn, dường như điều đó cũng là một lẽ rất bình thường. Nàng trả lời:

- Cách đây khoảng ba năm về trước, trong lúc nô tì cùng với đại ca vào trong rừng hái thuốc gặp phải hai con yêu thú đang tranh đoạt một cây dược liệu quý. Cuối cùng cả hai con yêu thú đều bị thương nặng rồi chết. Đại ca của nô tì thấy thế thì đi đến hai cái xác yêu thú, thu lấy da thịt, cốt cách cùng với yêu hạch của chúng để đem xuống dưới phường thị trong Tây Minh trấn để bán kiếm lấy ít tiền sinh hoạt. Nhưng mà, bởi vì nguyên nhân chúng ta là bán yêu nên đều bị người ta khinh thị, số tiền bán được các loại vật phẩm cũng bị cắt giảm xuống bảy tám phần. Đại ca nô tì vì thế mà rất tức giận, thu lại hai cái yêu hạch chia cho ta một cái, trực tiếp nuốt xuống ngay trước mặt mọi người. Nhưng công tử cũng biết được, ngoại trừ yêu thú tu luyện mới dùng yêu hạch để thăng cấp, nhân loại nếu làm như vậy sẽ bị phản phệ mà chết. Nhưng không hiểu sao, cả ta và đại ca đều không có bị phản phệ, mà còn trực tiếp mở ra kinh mạch, tu luyện một mạch đến luyện khí cảnh tầng năm và tầng sáu. Chuyện này đến tai người khác, bọn họ tưởng rằng chúng nô tì có bí pháp gì đó, nên liên tục tìm cách đuổi giết.

Trần Lâm nghe đến đó không khỏi thầm cảm thán:

- Lòng người thật hiểm ác! Ta vốn cho rằng, người tu luyện thì tâm phải luôn hướng thiện, lòng phải nghĩ đến việc nghĩa mà làm. Nhưng khi đi vào con đường tu luyện rồi ta mới hiểu được rằng, người tu luyện cũng chẳng khác gì phàm nhân, cũng đầy bụng tham niệm, không tránh khỏi hồng trần được.

Hắn nói rồi lại nhìn sang thiếu niên đang nằm hôn mê ở bên cạnh:

- Ca ca của nàng khi nào thì mới tỉnh?

Ngọc Lan khe khẽ đáp:

- Thường thì mười ngày nửa tháng huynh ấy sẽ tỉnh lại, nhưng hiện tại xem chừng phải vài tháng mới hồi phục được.

Trần Lâm gật gật đầu, rồi nói:

- Ngươi có dự định gì hay không?

Nàng hết nhìn hắn, rồi nhìn ca ca của mình, ấp úng nói:

- Ta... ta...

Trần Lâm không hiểu sao lại đưa tay lên xoa đầu nàng, rồi ân cần nói:

- Ta dù sao cũng định vào trong U Minh lâm tu luyện một thời gian, ta thấy gần đây cũng có một cái hang động bị bỏ hoang. Hay là nàng cùng ca ca nàng đi cùng ta, trên người ta còn một số đan dược, có thể giúp ca ca nàng nhanh hồi phục. Đến lúc đó, hai huynh muội nàng cứ tùy ý mà rời khỏi.

Bị động tác thân mật cùa Trần Lâm làm cho Ngọc Lan cảm thấy có chút kinh hãi, nhưng nghe mấy lời của hắn nói xong nàng cũng quên mất mấy chuyện nam nữ, mà ôm lấy cánh tay hắn vui vẻ nói lên:

- Tốt quá, có công tử đi cùng là nô tì có thể yên tâm rồi!

Trần Lâm thấy nàng cứ ôm chặt tay mình, không khỏi ho khan mấy tiếng, nhắc nhở:

- Ta tiến vào U Minh lâm tu luyện chắc chắn sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nên là trước khi thương thể của ca ca nàng và nàng bình phục hẳn ta sẽ ở bên cạnh bảo hộ cho hai người.

Hắn nói xong liền đi tới chỗ ca ca của Ngọc Lan, ôm hắn đặt lên người phi điểu, rồi sau đó cũng nhảy lên trên mà ngồi. Ngọc Lan không khỏi có chút chần chờ, Trần Lâm nghi hoặc hỏi:

- Sao nàng còn không đi lên?

Nàng có chút xấu hổ nói:

- Nô tì... nô tì không đủ sức để đi lên đó.

Trần Lâm mới vỗ trán mình một cái, rồi nói:

- Nàng xem, ta thật là quên mất chuyện này!

Hắn nói xong liền nắm lấy tay nàng, rồi kéo lên phi điểu. Không biết là do Ngọc Lan bị thương nên không còn sức lực, hay là do hắn kéo quá mạnh mà làm cho nàng ngã nhào vào trong lòng hắn. Đây là lần đầu tiên Trần Lâm ở gần một nữ nhân đến như vậy, một cỗ mùi hương thiếu nữ làm cho tâm thần hắn có chút rung động. Ngọc Lan bị hắn ôm trong ngực, tim nàng không khỏi nhảy loạn lên, hai má nàng đỏ ửng, nhìn đến rất là xinh đẹp. Trần Lâm thoáng chốc ngây người, một cỗ nhiệt khí bắt đầu làm cho đan điền của hắn có chút nóng lên. Hắn giật mình vội vàng thanh tĩnh lại, ho khẽ nói:

- Xin lỗi, là tại ta sơ ý, để nàng hiểu nhầm rồi!

Ngọc Lan không khỏi xấu hổ cúi đầu, nói lí nhí trong miệng:

- Chỉ cần công tử không chê thân phận thấp hèn của nô tì, thì nô tì đã mãn nguyện rồi!

Trần Lâm biết, với thân phận bán yêu hai huynh muội Ngọc Lan chắc chắn chịu rất nhiều thiệt thòi. Hắn không phải là người của thế giới này, cũng không phải là những tu sĩ bình thường khác. Đối với hắn mà nói, thân phận và địa vị không nói lên được nhân cách của một con người. Lúc nãy có lẽ do hiểu nhầm ý tứ của Trần Lâm nên Ngọc Lan mới nói ra nhưng lời như vậy. Hắn có chút áy náy, nói sang chuyện khác:

- Chúng ta cùng là người tu luyện, lại có duyên gặp mặt, nhưng từ nãy giờ ta vẫn chưa biết tên của hai huynh muội nàng?

Nàng hai mắt không khỏi mở to lên nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe có người quan tâm đến tên tuổi của một bán yêu như nàng:

- Nô tì... nô tì tên là Đường Ngọc Lan, ca ca tên là Đường Ngọc Minh.

Trần Lâm nghe nàng mỗi lúc mở miệng nói chuyện đều tự xưng là nô tì, nên có chút không vui. Hắn đưa tay nâng lấy khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng của nàng, rồi nghiêm mặt nói:

- Từ bây giờ trở đi ta không cho phép nàng tự xem nhẹ bản thân mình nữa. Nàng phải luôn nhớ rằng, nàng là Đường Ngọc Lan, một Đường Ngọc Lan kiên cường và không bao giờ khuất phục trước bất kỳ ai. Nàng nhớ không?

Đường Ngọc Lan không có tránh né ánh mắt của Trần Lâm, lại nhìn hắn cười rất ngọt:

- Nô tì biết rồi, từ đây trở về sau nô tì sẽ mạnh mẽ, không để người khác khi dễ nữa.

Trần Lâm không khỏi có chút bất lực với nàng, hắn đành phải mạnh mẽ đứng dậy, rồi lắc đầu nói:

- Thôi, nàng muốn xưng hô thế nào thì mặc nàng, ta đi mở động đây!

Trần Lâm rời đi, hắn cũng không biết là Đường Ngọc Lan đang nhìn theo bóng lưng của hắn mà che miệng cười. Nàng bây giờ nào giống như cái vẻ bề ngoài yếu đuối như ở trước mặt hắn.
Bình Luận (0)
Comment