Thiên Giáng Đại Vận

Chương 130.2

Bạch Kế Quang nói đến đây, vừa thấy Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử cúi đầu với vẻ mặt đắng cay thù hận thì trong lòng Bạch Kế Quang kinh hãi, vội vàng chữa lại:

- Tất nhiên rồi! Chỉ cần đại nhân nói ra một con số, hạ quan cam đoan sẽ cố hết sức đi làm.

Chu Thiên Giáng nhau mày:

- Được rồi! Ngài tự mình xem mà làm đi!

Chu Thiên Giáng phiền muộn, khoát tay.

Bạch Kế Quang hận đến mức hàm răng đều đau, đều giơ bàn tay ra rồi. Rõ ràng là muốn năm trăm vạn lượng, đây là muốn mạng đây mà, y căn bản không tham nhiều như vậy.

- Đại nhân! Toàn bộ quan viên phủ Thục Thiên, chỉ e…Chỉ có thể gom đủ ba trăm vạn, Ngài xem?

- Thôi được, vậy thì ba trăm vạn đi!

Chu Thiên Giáng nói xong, cùng với Huyền Châu không ngừng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lớn.

Trong lòng Bạch Kế Quang mừng rỡ:

- Cảm tạ Chu đại nhân, cảm tạ Tứ Hoàng tử! Thần thay mặt cho toàn thể quan viên Thục Thiên cảm tạ đại ân đại đức của hai vị.

Bạch Kế Quang không ngờ rằng Chu Thiên Giáng lại vui vẻ đồng ý ngay như vậy, ba trăm vạn thu gom một lát là không thành vấn đề.

- Chu đại nhân! Không biết điểm đến tiếp theo Ngài và Tứ Hoàng tử định đi đâu?

Bạch Kế Quang trong lòng tự nhủ “- Cầm bạc rồi thì hai vị ôn thần này cũng nên đi đi thôi”.

Chu Thiên Giáng đưa mắt nhìn Bạch Kế Quang:

- Lão Bạch! Nhà lao cách đây có xa lắm không?

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ “- Có lẽ đợi Hoàng thượng đến thì ông đây liền bị đưa vào nhà lao rồi!”.

Hôm nay Chu Thiên Giáng không để cho đám người Chu Nhất đi theo, hắn cũng chuẩn bị kỹ càng rồi. Nếu chẳng may Hoàng thượng muốn chém đầu hắn hoặc áp giải về kinh thành thì sẽ để cho đám người Chu Nhất cướp ngục hoặc là cướp pháp trường. Bức đến bước đó thì Chu Thiên Giáng chỉ có thể chạy thoát thân trước rồi mới nói tiếp, nếu như thật sự không được thì sẽ chạy lưu vong đến nước Đương Vân. Đến đó rồi phát triển sản nghiệp thứ ba, dựa vào thực lực tiền tài của mình thì Chu Thiên Giáng cảm thấy mở một phố thanh lâu tuyệt đối không thành vấn đề.

Bạch Kế Quang bị dọa khẽ run rẩy, vị Chu đại ôn thần này rõ ràng là đang ra ám hiệu cho y là muốn đưa y đến nhà lao.

Bạch Kế Quang ngã “bịch” xuống đất một cái:

- Đại nhân! Thời gian hạ quan đến đây ngắn nên thực sự không gom được bạc. Nếu như đại nhân vẫn chưa hài lòng thì hạ quan nhiều nhất có thể gom tiếp một trăm vạn lạng nữa.

Bạch Kế Quang trong lòng tự nhủ “- Mình đây chính là đang “vay nặng lãi” đây mà, cứ đuổi tên ôn thần này đi trước rồi sẽ nói tiếp”.

Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử ngẩn người ra, hai người họ đều hiểu tên Bạch Kế Quang này đang hiểu nhầm ý mình. Tứ Hoàng tử vội vàng đỡ Bạch Kế Quang đứng lên:

- Bạch đại nhân! Thiên Giáng đang đùa với ngài thôi, đừng coi là thật. Dân chúng phủ Thục Thiên an cư lạc nghiệp thì công lao của ngài cũng không nhỏ đâu.

- Lão Bạch! Không hỏi ngài bạc nữa, một trăm vạn kia cứ giữ lại đi. Có lẽ sau này ta gặp rủi ro vẫn phải giơ tay ra mượn ngài cái đó.

Chu Thiên Giáng cũng nói theo.

Bạch Kế Quang nghi hoặc đứng lên, không hiểu Chu đại ôn thần nói là thật hay giả. Xem ra vẫn phải tiếp tục lĩnh hội ý, nếu không, lĩnh hội sai lầm sẽ bị mất đầu.

Bên ngoài phủ nha môn, một đội Đại Hán tinh anh bảo vệ một xe ngựa dừng ở dưới cầu thang bên ngoài cửa.

Hai tên nha dịch canh cửa phủ nha môn vừa nhìn thấy những người này đều mặc trang phục bình dân, mặc dù xe đó thoạt nhìn đều rất xa hoa nhưng cũng không thể chặn ở cửa quan phủ được.

- Làm gì vậy, tránh ra, tránh ra đi. Ở đây không thể tùy tiện dừng xe được.

Một tên nha dịch tay cầm đao, kiêu ngạo đuổi mọi người.

- To gan! Nhanh vào thông báo cho Phủ Doãn Bạch Kế Quang, Hoàng thượng giá lâm, bảo hắn nhanh chóng đến nghênh giá.

Một tên Thanh Long Vệ trợn trừng mắt, lạnh lùng nói.

- Gào cái gì thế! Chu đại nhân và Tứ điện hạ đang ở trong phủ, cẩn thận làm kinh gạc Chu đại nhân, chỉ một đao là chém chết ngươi rồi!

Tên nha dịch kia căn bản nghe không hiểu đối phương đang hô cái gì, hắn đe dọa nói.

Tên Thanh Long Vệ kia giận dữ, giơ tay lấy ra thẻ bài đại nội:

- Mắt chó của ngươi mù rồi à! Nhanh đi thông báo cho Bạch Kế Quang, Hoàng thượng giá lâm phủ Thục Thiên.

Nhìn thấy thẻ bài này, lại nghe xong những lời của Thanh Long Vệ thì tên nha dịch kia sợ đến mức vừa lăn vừa bò, giầy cũng suýt nữa bị rơi mất.

- Đại…Đại…Đại nhân…Không xong rồi…Hoàng thượng đến rồi…!

Nha dịch vào công đường, thở không ra hơi hô một tiếng.

Chu Thiên Giáng và Huyền Châu vừa nghe, trong lòng tự nhủ “- Hoàng thượng coi như là đến rồi, cái cảm giác đợi người thật không dễ chịu gì. Sống hay chết thì tuyên bố sớm một chút.”

Hai người đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, cuống quít chạy ra ngoài.

Bạch Kế Quang ngây ngô đứng dậy, tò mò hỏi:

- Ngươi…Ban nãy ngươi nói là ai đến rồi?

- Đại nhân! Hoàng thượng…Hoàng thượng đến rồi!

Tên nha dịch kia trong lòng tự nhủ “- Đại nhân của chúng ta còn không cử động được nữa!”.

Bạch Kế Quang vừa nghe thì hai chân mềm nhũn cả ra. Cũng giống như tên nha dịch kia, y vừa bò vừa lăn chạy ra khỏi phủ nha.

- Nhi thần Huyền Châu…Cung nghênh phụ hoàng!

- Thần…Chu Thiên Giáng…Cung nghênh thánh giá!

Chu Thiên Giáng và Huyền Châu một tả một hữu quỳ rạp xuống đất, đồng thời gào to một câu.

- Thần..Bạch..Bạch Kế Quang…Cung nghênh thánh giá.

Mấy bước cuối cùng, Bạch Kế Quang gần như là bò ra cửa phủ.

Màn xe vừa vén lên, Vệ Triển liền bước xuống trước. Tiếp theo đó Thành Võ Hoàng để hai tay sau lưng, giẫm vào bậc xuống xe ngựa.

- Bình thân!

Thành Võ Hoàng uy nghiêm nói.

- Tạ ơn phụ hoàng!

- Tạ ơn bệ hạ!

Ba người đứng dậy, Bạch Kế Quang cảm thấy eo của mình đều không thẳng được nữa rồi.

Chu đại quan nhân vội lên trước chạy nhỏ hai bước:

- Sư phụ bệ hạ! Sao Người lại đến đây, đường xa như vậy khiến Người mệt nhọc rồi, làm sao học trò chịu nổi tội đây?

Vệ Triển nghe thấy những lời nói buồn nôn này thì sợ thay cho Lâm Phong. Rõ ràng biết Thành Võ Hoàng sớm đến rồi mà còn giả bộ tỉ mỉ như vậy, thiên hạ ngoài Chu Thiên Giáng hắn ra thì chỉ e sẽ không tìm được người thứ hai.

- Thiên Giáng! Những việc tốt nhà ngươi làm không ít đâu, trẫm rất vui mừng.

Thành Võ Hoàng cố ý nói chữ “Tốt” kia rất nặng.

- Dạ! Học trò quen với nguyên tắc người tốt sẽ có báo đáp. Tất nhiên rồi, đây cũng là sự dạy bảo của sư phụ bệ hạ đấy ạ!

Chu Thiên Giáng cúi đầu, dõng dạc nói.

Thành Võ Hoàng cười lạnh một tiếng, cất bước đi thẳng về phía trước. Huyền Châu vội vàng lên trước nghênh đón:

- Phụ hoàng! Người trên đường vất vả rồi, nhi thần cảm thấy bất an.

Thành Võ Hoàng vừa nhìn thấy Huyền Châu, liền nhớ lại chuyện xấu của cậu ta nơi phong lưu, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Thành Võ Hoàng nghiêm mặt, bước vào phủ nha.

Nghe thấy tiếng hừ lạnh như vậy, thì tim hai người Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đều run theo. Chu Thiên Giáng và Huyền Châu thoáng nhìn nhau, vội vàng đi vào theo.

Bạch Kế Quang căng thẳng đến mức không kịp nói gì, vừa muốn bước vào thì liền bị Vệ Triển chặn lại.

- Bạch đại nhân! Hoàng thượng và Tứ điện hạ và Chu đại nhân có lời cần nói. Ngài chờ nghe tuyên chỉ đi!

Vệ Triển nói xong, cũng cất bước đi vào.

Trong đại đường, Thành Võ Hoàng ngồi ngay ngắn ở sau quan án. Nhìn thấy sắc mặt Thành Võ Hoàng không tốt thì Chu Thiên Giáng và Huyền Châu thành thật đứng ở một bên không dám đáp lời.

Thành Võ Hoàng không tức giận về chuyện của Chu Ký Ngân Lâu nhưng lại giận con trai mình một mình truyền huyết thống ra ngoài. Thành Võ Hoàng vỗ quan án:

- Nhìn những việc tốt mà hai ngươi làm trên đường xem, trẫm đã mất hết thể diện rồi, còn không khai báo sự thật ra!

Chu Thiên Giáng vừa nghe, trong lòng tự nhủ “- Hỏng rồi! Xem ra Vệ Triển căn bản là không giấu, đều nói hết ra rồi.”

Chu Thiên Giáng bẻ cổ một cái, không phải chút chuyện đó sao; nói thì nói, muốn chết muốn sống thì tùy. Còn chưa đợi Chu Thiên Giáng mở miệng thì Huyền Châu đã “bịch” một cái ngã rầm xuống đất.

- Phụ hoàng! Nhi thần cũng là bị ép bất đắc dĩ, đều là…Đều là Chu Thiên Giáng ép con. Nhi thần không đánh lại được hắn, con không phản kháng được.

Mặt Huyền Châu với bộ dạng khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ “- Tai họa ập đến đầu ta rồi thì ta cũng bất chấp cả ngươi đấy Chu Thiên Giáng ạ!

Thành Võ Hoàng kinh ngạc mở to hai mắt. Trời ơi! Tên khốn Chu Thiên Giáng này không ngờ lại giúp dân nữ ép buộc con trai ông? Cái này…Cái này còn lý lẽ nữa không?
Bình Luận (0)
Comment