Thiên Giáng Đại Vận

Chương 145.2

Lâm Phong biết đây không phải là nơi nên ở lại lâu, nếu chẳng may bị đối phương phát hiện thì cho dù có là cao thủ như ông ta muốn thoát thân cũng hơi rắc rối.

Tĩnh Vương thở dài một tiếng:

– Aizzz….được rồi, bổn vương thà gánh tội danh nhưng chỉ cần nữ nhi của ta an toàn là được. Đúng rồi, hai gã thị vệ này thì làm sao bây giờ?

– Không cần quan tâm đến bọn họ, vương gia cứ ngồi yên ở Tông Nhân phủ, cũng là để cho Hoàng hậu nhìn. Hậu cung đại nội này không thực sự an toàn, nếu như mụ dám làm hại Ngọc Nhi thì Lâm Phong ta bảo đảm sẽ tự tay cắt đầu của Huyền Xán.

Lâm Phong bàn bạc với Tĩnh Vương xong thì nhanh chóng rời khỏi Tông Nhân phủ. Nương theo bóng đêm, Lâm Phong mặc trang phục thị vệ khó khăn rời khỏi hoàng cung.

Lâm Phong vừa đi không lâu thì trong hoàng cung tiếng chiêng ầm ĩ, hai đội thị vệ vây Tông Nhân phủ chật như nêm cối. Hai gã thị vệ bị giết đã bị lôi ra thiên điện, Hoàng hậu và Huyền Xán giật mình nhìn hai thi thể, nếu nói đến ở đây cũng không an toàn thì cả kinh thành này chẳng còn chỗ nào an toàn cả.

– Trương thống lĩnh, bổn hoàng lệnh cho ngươi phái thêm nhân thủ, phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho trẫm và mẫu hậu.

Huyền Xán mặc hoàng bào, kinh hãi khiếp đảm nói.

Trước kia Qua Phong là đại nội thị vệ bảo vệ Huyền Xán, từ khi Huyền Xán trở thành tân hoàng thì y cũng thuận theo dòng mà thống lĩnh thị vệ.

– Bệ hạ, nhìn thủ pháp giết người này thì hẳn là Niêm Can Xử gây ra. Thần đã lệnh cho điều tra nghiêm ngặt những ám tử của Niêm Can Xử trong kinh thành nhưng những người này vô cùng giảo hoạt, đến giờ những người bị thẩm vấn không có một ai là thành viên của Niêm Can Xử cả. Nhưng trong hậu cung đã bố trí cạm bẫy và trạm gác ngầm, cho dù những người đó vào lần nữa thì thần tin là chúng sẽ chui đầu vô lưới.

Qua Phong an ủi Huyền Xán.

– Hừ, chui đầu vô lưới? Người ta chạy đến Tông Nhân phủ giết hai thị vệ mà có thấy ngươi bắt được ai đâu.

Huyền Xán bất mãn nói.

Hoàng hậu nhìn thiên điện, xoay người trừng mắt nhìn Huyền Xán một cái. Hiện giờ đang là lúc dùng người, Phùng Uyển Thu biết là phải đối xử tốt với người bên cạnh mình một chút, chờ sau khi kinh thành ổn định hẳn rồi mới có thể thể hiện sự oai nghiêm của hoàng thất. Bây giờ mà tức giận chửi mắng những thần tử này cũng không phải cách hay.

– Trương thống lĩnh, ngươi làm đúng lắm, bổn cung tuyệt đối tin tưởng ngươi là thần tử tận chức tận trách. Các ngươi lui hết xuống đi, Huyền Xán cũng nghỉ cho sớm đi, đừng quên ngày mai còn thiết triều nữa, bổn cung phải gặp Tĩnh Vương hỏi xem tại sao không cùng trốn đi.

Hoàng hậu nói xong thì Huyền Xán vội vã rời Tông Nhân phủ. Từ khi y trở thành “Hoàng thượng”, mỗi lần đến gặp Tĩnh Vương đều bị chửi mắng nên căn bản Huyền Xán cũng chẳng muốn đến gặp vị vương thúc này nữa.

Tĩnh Vương ngồi bắt chéo hai chân, miệng rên một tiểu khúc, thấy Hoàng hậu vào, lần đầu tiên Tĩnh Vương nở một nụ cười.

– Phùng Uyển Thu, hiện giờ biết bổn vương lợi hại rồi chứ? Ngươi mà dám động vào một ngón tay của Ngọc Nhi nhà ta thì bổn vương đảm bảo đầu của tên khốn Huyền Xán kia cũng rơi xuống theo đấy.

Tĩnh Vương đắc ý nói.

– Hừ, Tĩnh Vương to gan, cho dù không gọi bổn cung một tiếng Thái hậu thì ít nhất cũng nên gọi một tiếng Hoàng tẩu chứ? Gọi thẳng kỳ danh của bổn cung, theo tộc quy là có thể trị tội ngươi rồi.

Mấy ngày nay Tĩnh Vương luôn gọi thẳng tên nhưng đêm nay Hoàng hậu rất muốn tìm cái cớ để mài bớt nhuệ khí của Tĩnh Vương.

– Ha ha, tên khốn Huyền Xán kia tự mình đăng cơ, bổn vương căn bản không thừa nhận chứ nói gì đến cái danh “Thái hậu” của ngươi chứ? Muốn ta gọi một tiếng Hoàng tẩu thì ngươi cũng không xứng.

Tĩnh Vương rung đùi đắc ý, lộ ra dáng vẻ lười nhác thường ngày.

Vẻ mặt Hoàng hậu vẫn bình tĩnh như thường nhìn Tĩnh Vương:

– Đừng tưởng giết được hai thị vệ của ta thì có thể dọa được bổn cung. Tĩnh Vương, ta tin rằng ngươi biết được chọc giận bổn cung thì có hậu quả nghiêm trọng thế nào.

– Ha ha, Phùng Uyển Thu, ngươi có biết đêm nay ai đến không? Nói cho ngươi biết chắc cũng không sao, đó là Lâm Phong.

Phùng Uyển Thu nghe thấy hai chữ Lâm Phong rốt cuộc cũng biến sắc:

– Nếu như Lâm Phong đã đến thì tại sao ngươi không đi cùng y?

Tĩnh Vương cười xấu xa:

– Đương nhiên là vì Ngọc Nhi nhà ta rồi, nếu như không phải vì lo lắng cho Ngọc Nhi thì ngươi cho rằng mấy thị vệ này có thể trói buộc bổn vương sao? Phùng Uyển Thu, ta cảnh cáo ngươi, bổn vương chỉ có một nữ nhi này, vì nó ta có thể hợp tác với ngươi nhưng nếu ngươi dám làm Ngọc Nhi bị thương thì Lâm Phong sẽ theo dõi Huyền Xán ngày đêm đấy, mẫu tử các ngươi đừng mong được yên ổn.

Tĩnh Vương lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, cũng coi như tìm cho mình một cái cớ để quy phục.

Hoàng hậu nhướn mày, nghi hoặc nhìn Tĩnh Vương. Mới một ngày không đến mà sao khẩu khí của Tĩnh Vương lại thay đổi rồi? Lẽ nào còn có âm mưu nào khác sao?

– Tĩnh Vương, ngươi chịu hợp tác với bổn cung thật sao?

Tĩnh Vương gật gật đầu:

– Hợp tác thì có thể nhưng phải cho ta gặp Ngọc Nhi một chút đã, nếu không cá chết lưới rách, không có lời khuyên của ta thì mấy lão thần này tuyệt đối sẽ không theo các ngươi. Thiếu sự ủng hộ của bọn họ thì Huyền Xán cùng lắm cũng chỉ là thành chủ của kinh thành, Thiên Hạ đô phủ cũng sẽ không chủ động quy thuận, một thời gian nữa chắc chắn hoàng huynh sẽ thân chinh dẫn quân đến thảo phạt.

Tĩnh Vương nói xong thì ngạo mạn nhìn Hoàng hậu một cái.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tĩnh Vương, nếu không vì sự quy thuận của Thiên Hạ đô phủ thù mụ đã sớm hạ lệnh giết những lão thần này rồi.

– Tĩnh Vương, có một chuyện bổn cung không hiểu. Ngươi và Lâm Phong không thân không quen, y lại là sư phụ của Chu Thiên Giáng, lẽ nào ngươi và Chu Thiên Giáng đã âm thầm có âm mưu gì đó?

Hoàng hậu vô cùng thận trọng, quan hệ như vậy thì sao mụ có thể tin sự “quy thuận” của Tĩnh Vương chứ.

– Nói thừa, bổn vương đã sớm đồng ý sẽ gả Ngọc Nhi cho Chu Thiên Giáng. Đêm nay Lâm Phong đến cứu bổn vương đương nhiên là nhận mệnh lệnh của Chu Thiên Giáng, nhưng bổn vương thương yêu Ngọc Nhi thiên hạ đều biết, sao bổn vương có thể rời đi một mình chứ?

– Nói vậy thì ngươi cũng không theo hẳn bổn cung.

– Ha ha, đương nhiên là không rồi, nếu như Ngọc Nhi không ở trong tay ngươi thì bổn vương đã lệnh cho dân chúng toàn thành lật đổ ngụy hoàng triều này rồi.

Tĩnh Vương lạnh lùng nói.

Hoàng hậu cười phô trương:

– Nếu đã vậy thì bổn cung còn cần ngươi làm gì chứ?

Tĩnh Vương cũng cười cười đầy giảo hoạt:

– Đương nhiên là có ích rồi, tuy bổn vương không thật lòng muốn theo ngươi nhưng chỉ cần ngươi đối xử tử tế với Ngọc Nhi thì bổn vương có thể khiến các lão thần quy thuận các ngươi.

Hoàng hậu nhìn Tĩnh Vương nửa ngày, chậm rãi nói:

– Tĩnh Vương, nếu như ngươi đã giả quy thuận thì cũng phải ra dáng cho thiên hạ nhìn đi, nếu không làm sao bổn cung có thể tin ngươi không có âm mưu gì chứ?

– Ta giúp ngươi chiêu hàng các lão thần còn không phải là thành ý lớn nhất sao?

Tĩnh Vương kỳ quái nhìn Phùng Uyển Thu.

Hoàng hậu lắc lắc đầu:

– Bổn cung vừa nghĩ xong, ta quyết định sẽ thay đổi dự tính ban đầu.

– Ngươi muốn bổn vương làm gì?

Tĩnh Vương nghi ngờ hỏi.

– Tĩnh Vương, ngươi là một vương gia của Đại Phong ta, biết rõ bài binh bố trận. Bổn cung lệnh cho ngươi thắng liên tiếp ba trận cho hoàng nhi Huyền Minh của ta, nếu không số phận của Ngọc Nhi sẽ rất thảm.

Hoàng hậu nói xong thì lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

– Không được, bổn vương không chấp nhận!

Vẻ mặt Tĩnh Vương lạnh lùng, căm tức nhìn Hoàng hậu.

– Được lắm, bổn cung cũng chẳng muốn nhiều lời với ngươi. Ba ngày sau bổn cung sẽ đem rượu mừng đến cho ngươi.

Phùng Uyển Thu nói xong, đứng dậy rồi đi mất.

– Khoan đã!

Tĩnh Vương vội kêu lên một tiếng.

Hoàng hậu dừng chân nhưng không quay lại, dưới sự bảo vệ của nhiều thị vệ thế này thì mụ cũng không lo Tĩnh Vương có thể làm gì được mình.

– Được! Bổn vương đồng ý với ngươi!

Tĩnh Vương nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ nói.

Hoàng hậu ha hả cười to hai tiếng, mang theo tư thế đắc thắng bước ra ngoài, chiêu này của Hoàng hậu cũng rất độc, chỉ cần Tĩnh Vương xuất trận, cho dù có thất bại thì Thiên Hạ đô phủ cũng bị chấn động. Bản thân Tĩnh Vương đã bị dồn vào chân tường nhưng mụ lại tạo một sự quy thuận giả dối cho thiên hạ nhìn. Tuy Tĩnh Vương chỉ là một vương gia nhàn tản nhưng lại có địa vị rất quan trọng trong Đại Phong triều, như vậy mới là đả kích nặng nề nhất đối với Thành Võ Hoàng.

Ngoài kinh thành, Chu Thiên Giáng ngày nào cũng phái người luân phiên chửi mắng nhưng dù hắn có chửi mắng thế nào thì trong kinh thành cũng không ra nghênh chiến. Đối với cục diện này thì Chu Thiên Giáng cũng bất đắc dĩ, hắn biết người của mình không thể leo lên thành tác chiến được. Hắn vốn muốn đánh nhỏ lẻ nhân cơ hội luyện binh, cũng nhân cơ hội để cho các huynh đệ của mình ẩn náu trong binh mã đối phương tạo chiến tích nhưng Huyền Minh đóng cửa không chiến, Chu Thiên Giáng cũng chẳng có cách nào khác.

Thành Võ Hoàng trấn thủ Bành Thành, gần như là ba ngày giục một lần bảo Chu Thiên Giáng cho ông ta một niềm vui bất ngờ như lần trước. Mỗi lần nhìn thấy thánh chỉ của Thành Võ Hoàng là Chu đại quan nhân liền tức đến mức chửi đổng luôn. Bản thân hắn phí nhiều sức làm một khởi đầu tốt đẹp như vậy mà lão già này vẫn còn chưa hài lòng, còn coi hắn là chiến thần nữa.
Bình Luận (0)
Comment