Thiên Giáng Đại Vận

Chương 151.2

Hậu viện phủ tướng quân có gian Giảng Võ Đường, lúc này Quách lão phu nhân thần thái sáng láng đang ngồi ngay ngắn trên đầu, Lâm Phong khoanh hai tay đứng giữa đại đường, hai hàng ghế bên dưới, bên trái là mấy người Niêm Can Xử Chu Tước Sứ Mục Kì, Bạch Hổ Sứ Cảnh Biểu, Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc. Tuy Cảnh Biểu và Quy Sơn Thạc là hai sứ của Huyền Võ nhưng lại là vãn bối của Mục Kì, vậy nên trên chức vị vẫn nghe theo lời của Mục Kì. Bên phải là Tam hoàng tử Huyền Nhạc, Nam Viên tổng quản Đổng Túc, độc nữ Lĩnh Nam Cố gia Cố Tiểu Phượng. Ngoài ra ở phía dưới còn có mấy người nhìn như bình thường nhưng đều là tai mắt ở kinh thành của Chu Thiên Giáng.

Lâm Phong nhìn mọi người xung quanh một cái, trầm giọng nói:

– Chư vị, Lâm Phong ẩn cư nhiều năm, không ngờ sắp đến lúc vào mồ rồi mà lại phải giúp sức cho Đại Phong. Mục Kì, Vệ Triển có chỉ lệnh gì?

– Lâm đại nhân, Vệ Triển đại nhân lệnh cho ta tất cả mọi người đều phải nghe phân phó của Lâm đại nhân.

Mục Kì nói xong thì Cảnh Biểu, Quy Sơn Thạc cũng đứng lên, ba người rất cung kính khom mình thi lễ với Lâm Phong. Có thể làm việc dưới sự chỉ huy của nhân vật huyền thoại này thì trong lòng Cảnh Biểu và Quy Sơn Thạc cũng cảm thấy thêm một phần kính trọng.

Lâm Phong gật gật đầu, quay đầu nhìn Huyền Nhạc:

– Tam điện hạ, trận chiến đêm mai có liên quan đến vận mệnh của Đại Phong, hy vọng bên người cũng phải dốc sức tương trợ.

Huyền Nhạc đứng lên ôm quyền nói:

– Lâm tiền bối, Huyền Nhạc tuy thân là hoàng tử nhưng lúc này cũng chỉ là người thường, chờ lệnh của Lâm gia. Vì giang sơn Đại Phong ta, cho dù có là núi đao biển lửa, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì bản thân Huyền Nhạc và tất cả gia nô môn nhân trong phủ đều nghe theo lệnh.

– Được! Nếu mọi người không còn ý kiến gì thì lão phu cũng không khách khí nữa.

Lâm Phong nói xong thì xoay người đến ngồi bên cạnh Quách lão phu nhân.

Quách lão phu nhân vui mừng nhìn Lâm Phong, hiện giờ trong mắt bà dường như Lâm Phong lại quay trở về những năm tháng tuổi trẻ, nếu như không gả nhầm đến Quách gia thì có lẽ hiện giờ bà và Lâm Phong đang sống những ngày vô ưu vô lo ở giữa núi rừng hoang dã nào đó rồi.

Lâm Phong không hề biết suy nghĩ của Quách lão phu nhân, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho đêm mai:

– Mục Kì, ngươi và Cảnh Biểu hai người đều dẫn theo người của mình, giờ Mùi ngày mai khi tiếng pháo ngoài thành vừa vang lên thì lập tức ẩn vào Tĩnh Vương phủ, bảo vệ Tĩnh Vương và vương phi rút đến nơi an toàn.

– Mục Kì tuân lệnh!

– Cảnh Biểu tuân lệnh!

Mục Kì và Cảnh Biểu đứng lên ôm quyền trả lời.

Lâm Phong biết Cảnh Biểu tuy mới khoảng bốn mươi tuổi nhưng có thể được Vệ Triển cất nhắc lên chức Bạch Hổ Sứ thì chắc chắn công phu không kém Mục Kì, để Cảnh Biểu phối hợp cùng Mục Kì đi cứu Tĩnh Vương, Lâm Phong tin với khả năng của hai người này chắc không có vấn đề gì.

– Quy Sơn Thạc, ngày mai ngươi đi theo lão phu, suất lĩnh nhân mã đến cung của Dung phi cứu mấy người Ngọc Nhi và Dung phi. Huyền Nhạc, ngươi dẫn người của mình và hộ vệ Quách phủ, ngày mai bảo vệ già trẻ lớn bé của Quách phủ xông ra ngoài, tạm thời nấp trong thành.

– Quy Sơn Thạc tuân lệnh!

Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc sang sảng đáp.

Huyền Nhạc cũng đứng lên lần nữa:

– Lâm tiền bối, Huyền Nhạc còn có một yêu cần quá phận.

– Uhm, nói đi.

Lâm Phong nhìn Huyền Nhạc.

Huyền Nhạc bước lên hai bước rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống đất. Lâm Phong giật mình, không chỉ ông mà cả Quách lão phu nhân và mọi người đều kinh ngạc nhìn Huyền Nhạc.

– Tam điện hạ, lão phu là một kẻ dân thường, không nhận nổi đại lễ này đâu, mau đứng lên.

Lâm Phong nói xong thì vươn tay kéo Huyền Nhạc lên.

– Lâm gia, mẫu thân ta là Đổng Quý Phi cũng bị Hoàng hậu giam lỏng, ngày mai khi đại quân Chu Thiên Giáng phá được thành thì Huyền Nhạc lo là Hoàng hậu Phùng Uyển Thu chó cùng dứt giậu, lấy phi tần hậu cung ra để uy hiếp, vậy nên kính xin Lâm gia cứu mẫu thân của ta, Huyền Nhạc thay cả tộc Đổng thị của mẫu thân ta tạ ơn Lâm gia trước.

Huyền Nhạc nói xong lại khom người tạ ơn.

Lâm Phong nhướn mày, lập tức gật đầu nói:

– Lúc nguy cấp mà vẫn có thể nghĩ đến tình thân, được, ta đồng ý.

Cố Tiểu Phượng đứng dậy:

– Lâm tiền bối, vãn bối phụng mệnh Chu đại quan nhân, bí mật chế một đống Phiêu Hương Tán. Mấy thứ này chỉ cần rắc trên củi đang cháy thì khói tỏa ra sẽ khiến người ở cuối hướng gió xuất hiện cảm giác buồn ngủ vô lực, nhưng những thứ này chế tác phức tạp, lại hao tổn chi phí nên phải cho thêm nguyên cao mà vãn bối Lĩnh gia bảo tồn mới được, vậy nên vãn bối chỉ luyện ra được mười bình. Chu đại nhân nói dùng mấy thứ này ở hoàng cung, có thể tăng thêm cơ hội thành công cho mọi người.

Lâm Phong ngẩn ra, ông không ngờ rằng Chu Thiên Giáng còn có sự sắp xếp này. Theo quy củ giang hồ, sử dụng mấy thứ mê hương là cách làm hạ lưu, những người như Lâm Phong tuyệt đối sẽ không dùng nhưng hành động lần này có liên quan đến thắng bại. Lâm Phong nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý với cách nói của Cố Tiểu Phượng, nhỡ chẳng may không cứu được mấy người Ngọc Nhi ra, Lâm Phong biết với tính cách của Chu Thiên Giáng thì hắn chắc chắn sẽ lui binh dưới sự uy hiếp của Hoàng hậu. Tiểu tử này có thể từ bỏ tất cả vì nữ nhân, hắn cũng chẳng buồn quan tâm giang sơn Đại Phong gì cả.

Khi mọi người sắp xếp ổn thỏa thì bình minh cũng dần hé ra, mấy người Mục Kì lần lượt rời đi, chỉ còn chờ đại quân của Chu Thiên Giáng đến thì sẽ thừa dịp hỗn loạn mà hành động.

Trong kinh thành, đám dân chúng vẫn sống cuộc sống bình thường. Chiến sự đối với họ mà nói cũng chẳng có gì đáng sợ, dù sao cũng là cuộc chiến giữa phụ tử, cho dù ai tiếp quản kinh thành thì cũng không lôi dân chúng ra để khai đao.

Ngoài kinh thành năm mươi dặm, Chu Thiên Giáng cảm thấy hình như ngày hôm nay trôi chậm hơn so với mọi ngày. Trong lúc nhàm chán, Chu Thiên Giáng cùng Đại Ngưu đi tuần thị đại quân một chút. Nhìn thấy sĩ khí ngất trời của binh sĩ thì Chu Thiên Giáng lại chờ mong cuộc chiến hoàng hôn hôm nay. Theo lệ thường thì công thành ít khi diễn ra vào buổi tối, vì cho dù có phá được thành trì thì cũng vô cùng bất lợi cho bên công thành khi đánh nhau trên đường, hơn nữa đối phương còn dễ dàng nhân lúc đêm tối mà trốn thoát. Chu Thiên Giáng lại không quan tâm đến điều đó, nếu không tác chiến vào buổi tối thì mấy người Lâm Phong cũng rất khó đột nhập được vào hoàng cung, Chu Thiên Giáng cũng là bất đắc dĩ. Đáng lẽ là công thành vào giờ Mùi nhưng Chu Thiên Giáng lại dời lại thêm hai canh giờ nữa.

Chạng vạng giờ Dậu vừa đến thì Chu Thiên Giáng đứng trên soái xa, mấy vạn quân trùng trùng điệp điệp tiến đến ngoài thành. Trong nhất thời, kinh thành cảnh báo ầm ĩ, nhân mã các doanh một lũ sợ hãi.

Ba tiếng pháo ngoài cổng thành vang lên, phát tín hiệu cho mọi người bên trong thành. Trước khi đi thì Lâm Phong lại dặn dò mấy người Huyền Nhạc, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải cố chờ đến lúc thành bị phá, cho dù không xông ra được nhưng với bản lĩnh phòng ngự của phủ tướng quân, duy trì hai canh giờ ở hậu viện hẳn không là vấn đề. Lâm Phong cũng từng kiểm tra mấy nhân sĩ giang hồ mà Huyền Nhạc triệu tập được, ông cảm thấy mấy người này cộng thêm hộ vệ phủ tướng quân thì hẳn không khó để bảo vệ mấy người Quách lão phu nhân xông ra ngoài. Dù sao trọng binh của Huyền Minh cũng đặt tất trên thành, mấy người hộ vệ phủ tướng quân trên cơ bản đều là quan sai Hình Bộ, không có sức chiến đấu.

Lâm Phong dẫn người vượt tường ra ngoài, nhanh chóng chạy về phía hoàng cung. Bên này ông vừa đi thì một mình Mục Kì đến phủ tướng quân.

– Lão phu nhân, Hoàng thượng có bức mật chỉ, vốn phải chờ đến lúc phá thành mới đưa cho người nhưng Mục Kì sợ sau khi cứu được Tĩnh Vương ra lại không gặp được người nên cứ đưa trước.

Mục Kì nói xong thì lấy ra một cái ống trúc.

Quách lão phu nhân nghi hoặc nhận cái ống trúc, nhìn thấy sáp chì phong ấn bên trên cũng biết Mục Kì chưa từng đọc qua. Mục Kì không dám ở lại quá lâu, cáo từ Quách lão phu nhân rồi rời khỏi Quách phủ.

Quách lão phu nhân bóp nát sáp chì phong ấn, lấy ra mật chỉ đọc kĩ càng. Đọc xong mật chỉ thì Quách lão phu nhân cau mày, không khỏi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

– Aizzz…Thành Võ Hoàng, ngươi không nên như vậy!

Trên tường thành, mấy người Huyền Minh và Ngạc Tất Long vội vàng nhìn bên dưới, tất cả binh mã trong thành đều được điều động tới. Lúc này sắc trời đã tối, những bó đuốc của đại quân ngoài thành đã sáng rực như một biển lửa, khí thế cực kì hoành tráng.

Chu Thiên Giáng đứng trên soái xa, nhìn những bóng người lay động trên lầu cổng thành từ xa, không khỏi khẽ cười.

– Đại Ngưu, đến trăm mét dưới chân thành nhắn với Huyền Minh, nhớ là ngoài một trăm mét, cẩn thận mũi tên của chúng bắn chết đấy.

Chu Thiên Giáng quay đầu lại hô.

– Yên tâm đi đại nhân, theo phân phó của ngài, hôm nay ta đã mặc rất nhiều áo.

Đại Ngưu nói xong, buộc cây đuốc lên thiết côn rồi giục ngựa chạy về phía trước. Đại Ngưu đi không nhanh, chậm rãi tiến về phía trước như đi tản bộ.

Cơ thể của Đại Ngưu lúc này lớn hơn một vòng so với bình thường, toàn thân trên dưới mặc hai lớp chiến giáp. Ngoài khôi giáp bên ngoài ra thì bên trong còn mặc một lớp nhuyễn giáp, trừ phi mũi tên của đối phương bắn trúng mặt cậu ta, nếu không căn bản không có gì phải sợ cả.
Bình Luận (0)
Comment