-Vậy có biện pháp gì, xe này ngồi ba người quả thật có chút chật chội. Nàng bây giờ là người đang mang thai, không thể bị phong hàn. Hơn nữa, cũng không thể để ta cưỡi ngựa, nàng và sư phụ ở lại trong xe, ngộ nhỡ sau này con trai của chúng ta lớn lên giống sư phụ, ta biết đi đâu nói lý bây giờ.
Chu Thiên Giáng nói đùa.
-Chàng nằm mơ à, còn nói bậy nữa ta… ta đánh con trai chàng.
Chiêm Linh đỏ mặt nhéo Chu Thiên Giáng một cái.
Chu Thiên Giáng giơ tay nhẹ nhàng ôm Chiêm Linh, hai người vô cùng thân thiết rúc vào với nhau. Đừng thấy hai người quen nhau thời gian không lâu, niên đại này cũng không như kiếp trước, mọi cô gái đều rất đơn thuần. Một khi đã xác định phu quân của mình, thì có thể ngay cả tim cũng moi ra. Ngay cả người phụ nữ của Da Luật Đậu Cáp cũng như vậy, sau khi xác định Đại Ngưu cũng lập tức trở nên chân thành.
Tốc độ tiến lên của chiến đội không phải là rất nhanh, giờ Tý vừa qua, Chu Nhất liền hạ lệnh đội ngũ phía trước nhất dừng lại. Khi đại quân hành quân ban đêm, thông thường đều là các hàng ngũ đứng đầu thắp sáng đuốc chỉ dẫn phương hướng và đội hình. Chu Nhất nhìn thấy ánh sáng xuất hiện phía trước, đoán chừng là đại quân của Văn Nhữ Hải đến.
Thám báo truyền đến tin tức, phía trước chính là đại quân Hổ Khẩu Quan. Chu Thiên Giáng vừa nghe xong, vội vàng thay chiến mã, cùng Chu Nhất chạy về phía trước.
Đám người Chu Nhị, Tần Vĩ cũng phát hiện đội ngũ của Chu Thiên Giáng, bao gồm Văn Như Hải cũng miễn cưỡng đi ra khỏi trướng xe. Còn chưa đợi Tần Vĩ và Phạm Nhung đi tới, thì nhìn thấy hai con khoái mã chạy tới.
-Văn thúc, ta là Thiên Giáng, bên ngoài trời giá rét, thúc làm sao lại xuống xe.
Chu Thiên Giáng nhảy xuống khỏi chiến mã, cuống quýt chạy đến trước mặt Văn Nhữ Hải.
-Thiên Giáng, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đã đến.
Văn Nhữ Hải nhìn Chu Thiên Giáng, kích động không biết nói gì cho phải. Đừng thấy Chu Thiên Giáng bình thường bất chưởng binh quyền, Văn Nhữ Hải lại vô cùng tín nhiệm tài năng chiến lược của Chu Thiên Giáng.
-Mạt tướng Tần Vĩ và Phạm Nhung bái kiến đại nhân.
Tần Vĩ và Phạm Nhung cung tay làm lễ.
Chu Thiên Giáng bây giờ là trọng thần của triều đình, quan phẩm còn cao hơn Văn Nhữ Hải, hai người nhất định phải đi xuống hành lễ.
-Hai vị lão ca không nên khách khí, đều không phải là người ngoài. Thời gian cấp bách, chúng ta vẫn là nói ngắn gọn. Đợi sau khi lấy được Khoa Ba thành, ta sẽ tự mình dẫn đại quân tụ hợp với các ngươi.
Chu Thiên Giáng nói xong, đem kế hoạch tác chiến nói lại tỉ mỉ, hơn nữa lại liên tục dặn dò Tần Vĩ không được tùy tiện tấn công, chỉ cần dùng xe bắn đá ném vài lần để phô trương thanh thế, sau đó cử người bắn nỏ đối xạ một chút là được. Chu Thiên Giáng muốn không phải là chiến tích, chỉ có điều để bọn họ ra dáng là được rồi. Nhưng điều quan trọng nhất, phải để quan binh trong Quy Sơn thành phát hiện bọn họ đã tập kết toàn bộ người và ngựa bên ngoài thành. Thậm chí nói bày ra khí thế của một trận tử chiến, để Chu Diên Thiên cảm thấy đây là tính toán đập nồi dìm thuyền của Tần Vĩ, phải đánh bừa hạ Quy Sơn thành của hắn, có thể lôi kéo Mã Duy ra khỏi Khoa Ba thành hay không, thì phải xem biểu hiện của Tần Vĩ bọn họ rồi.
Trên đường đến Khoa Ba thành Hạ Thanh đã thám thính được một địa điểm phục kích. Từng là một tên cướp sông cướp biển nên Hạ Thanh rất có kinh nghiệm về mặt này, địa điểm được chọn nói theo giang hồ thì được gọi là “hố chôn ngựa”, một khi sa xuống thì đối phương muốn chạy cũng không kịp.
Sau khi Chu Thiên Giáng tụ hợp với Hạ Thanh liền chia binh lực thành ba phần ngay lập tức. Chu Nhất và Hạ Thanh mỗi người dẫn năm ngàn người, binh lực còn lại giao cho Đại Ngưu thống lĩnh, còn hắn và mấy người Chiêm Linh, Lâm Phong sẽ đứng ở nơi cao nhất quan sát địch trận.
- Thiên Giáng, đây là đâu vậy? Nhìn những tảng đá kỳ quái này trong đêm cũng ghê ghê ấy.
Chiêm Linh dựa sát vào người Chu Thiên Giáng nhỏ giọng hỏi.
- Lúc nãy xem bản đồ thì chỗ này hình như được gọi là Sư Tử lĩnh, phỏng chừng là sau đêm nay ở đây lại có thêm không ít cô hồn dã quỷ. Linh nhi, sau này lại có thêm chuyện ma để kể cho muội rồi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì quay đầu nhìn Chiêm Linh.
Chiêm Linh đỏ bừng mặt, đêm đó trên thảo nguyên nếu như không phải do chuyện ma của Chu Thiên Giáng thì có lẽ hai người bọn họ cũng không ở bên nhau thế này. Vừa nghĩ đến đêm đó Chu Thiên Giáng từ một tên nô lệ đáng thương trở thành tướng quân cao ngạo thế nào là Chiêm Linh lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nhủ ngươi quả là có không ít thủ đoạn lừa con gái nhà lành.
Gió lạnh thấu xương, binh mã Ô tộc đều ẩn nấp hai bên quan đạo, miệng ngựa đều được bịt lại, phòng ngừa chúng phát ra tiếng kêu làm lộ mục tiêu. Chu Thiên Giáng đứng ở chỗ cao, nhìn thấy ba đội đuốc ở ba điểm khác nhau lần lượt được dập tắt thì biết tất cả mọi người đã vào vị trí, chỉ còn chờ đại quân Mã Duy của Khoa Ba thành đến nữa thôi.
Trong Quy Sơn thành, hai ngày nay tinh thần tên cáo già Chu Diên Thiên cũng không được yên. Đại quân Huyền Minh đã lâu không truyền đến tin tức, điều này khiến trong lòng lão rất hoảng sợ. Chu Diên Thiên còn trông cậy sau khi Ô tộc đại thắng thì có thể liên kết với hắn để củng cố địa bàn ngoài Hổ Khẩu quan. Hiện giờ thì hay rồi, bên Thiên Thanh chẳng những không có tin tức gì mà đại quân Hổ Khẩu quan đột nhiên lại tập kích lão ta. Thông qua những dấu hiệu này thì Chu Diên Thiên đoán là có khả năng bên Thiên Thanh đã có sự thay đổi.
Đối với sự tập kích đột ngột của Văn Nhữ Hải thì Chu Diên Thiên cũng không sợ hãi. Mấy tháng nay lão đã sớm chuẩn bị đầy đủ, lương thảo trong Quy Sơn thành đủ để nuôi quân, hơn nữa Chu Diên Thiên còn tìm được một nơi bí mật để tích trữ một lượng lớn lương thảo ở sâu trong hẻm núi đan nhau ngang dọc sau thành. Cho dù Quy Sơn thành có bị phá thì hẻm núi như mê cung phía sau cũng chính là nơi cứu mạng lão.
Rạng sáng giờ Dần, theo như lời Chu Thiên Giáng nói thì đây là khoảng thời gian mệt mỏi nhất, chọn thời điểm này tập kích đột ngột sẽ tạo sự hoảng sợ lớn trong lòng cho đối phương.
Đại quân Văn Nhữ Hải và Chu Tứ gặp nhau ở một chỗ, bọn quan binh chỉnh đốn lại lần nữa xong, Tần Vĩ tính toán thời gian, ra lệnh một tiếng thì gần ba vạn đại quân đột nhiên hiện ra trong tầm mắt của binh lính gác Quy Sơn thành.
- Không xong rồi…địch đột kích…mau…cảnh báo đi!
Tên lính gác đứng ở vọng tháp, khi nhìn thấy đại quân trong sương mù thì đại quân của Văn Nhữ Hải đã cách tường thành không đến năm trăm trượng.
Một hồi tiếng cảnh báo dồn dập đánh thức cả thành trì đang ngủ say, Thủ Bị quan binh lần lượt chạy lên tường thành, chuẩn bị nghênh đoán sự tấn công điên cuồng của quân địch.
Lúc này vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa trời mới sáng, ngoài Quy Sơn thành những bó đuốc sáng rực, hơn mười chiếc xe bắn đá đã được đẩy lên phía trước, theo những tiếng “vút vút”, những tảng đá thật lớn nện lên trên tường thành.
Chu Diên Thiên đang ngủ cũng bừng tỉnh dậy, biết ngoài thành có hơn ba vạn đại quân thì trong lòng không khỏi cả kinh. Theo như tình báo của lão thì đây chính là binh lực ở quân doanh Khoa Ba thành của Văn Nhữ Hải, lẽ nào Thành Võ Hoàng lại điều binh ở quan nội rồi? Nghĩ đến đây thì Chu Diên Thiên không dám chậm trễ, vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy về phía cổng thành.
Văn Nhữ Hải tập trung binh lực ngoài Khoa Ba thành, thực ra Chu Diên Thiên hoàn toàn có khả năng xử gọn ba vạn binh mã này, nhưng Chu Diên Thiên khôn khéo ở chỗ lão không muốn liều mạng. Đại quân Văn Nhữ Hải là người của Quách Thiên Tín ở đại doanh Trấn Nam, tác phong đánh trận vô cùng kiên cường, Chu Diên Thiên không liều mạng cùng họ chính là chờ Văn Nhữ Hải đến công thành. Chu Diên Thiên muốn làm suy yếu binh lực của Văn Nhữ Hải trong lúc tấn công, một điều nữa là Chu Diên Thiên không thể để tổn thất binh mã. Đại Phong triều có thể điều binh không có tiết chế nhưng Chu Diên Thiên thu thập hơn nửa năm mới được chừng đó binh lực, lão không muốn bị tổn thất khi liều mạng.
- Quốc cữu gia, tham tướng Phạm Nhung của binh mã Hổ Khẩu quan đang mắng trận, muốn ngài ra đáp lời.
Trên tường thành Thủ Bị binh mã Quy Sơn thành vừa thấy Chu Diên Thiên đi lên liền vội vàng chạy lại bẩm báo.
Dưới tường thành, Tần Vĩ sau khi lệnh cho xe bắn đá đập phá mấy lượt thì bắt đầu lệnh Phạm Nhung ra mắng trận. Anh ta làm vậy là muốn Chu Diên Thiên nhìn thấy rằng binh mã của Khoa Ba thành đều đã đến, ngoài ra, Chu Tứ cũng bảo pháo thủ lặng lẽ điều chỉnh họng pháo, chỉ chờ Chu Diên Thiên vừa lộ diện liền bắn chết lão. Xe pháo bị những thứ như lá cây che khuất, từ bên ngoài thì không nhìn ra được gì, giống như một cỗ xe lương thảo được giả trang.
Chu Diên Thiên vô cùng cẩn thận, lão cũng không muốn bị mấy tảng đá của xe bắn đá đập chết, đến cái tuổi này lão cũng chẳng thèm để ý đến cái chữ anh hùng nữa. Chu Diên Thiên nấp sau lỗ châu mai rồi mới cẩn thận nhìn xuống phía dưới, nhìn một lát xong thì lão hừ lạnh một tiếng rút xuống tường thành.
- Quốc cữu gia, có cần xông ra ngoài thành tiêu diệt chúng không ạ?
Qua Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Chu Diên Thiên lắc lắc đầu, cười lạnh nói:
- Hừ hừ, Văn Nhữ Hải ơi là Văn Nhữ Hải, xem ra người này cũng chỉ là một tên lỗ mãng mà thôi, không ngờ đêm hôm khuya khoắt lại lặng lẽ đến tấn công Quy Sơn thành của ta. Xem ra lần trước không giết y, tên thất phu này ghi hận trong lòng, bây giờ chuẩn bị liều mạng. Vừa hay, lần này lão phu nhất định phải thu nạp y, Qua Hàm, truyền lệnh xuống, tập kết toàn bộ binh mã trong thành, bất cứ lúc nào cũng có thể ra thành chiến đấu. Người đâu, lập tức cho chim ưng truyền thư, lệnh Mã Duy suất lĩnh toàn bộ binh lực lập chi viện giúp Quy Sơn thành.