Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 199 - Chương 139: Hỏng Chuyện Của Ta

Chương 139: Hỏng chuyện của ta

Thành Võ Hoàng thân hình gầy gò đứng ở trên tường thành, Huyền Châu và Vệ Triển bảo vệ ở hai bên. Trải qua mấy ngày tra tấn, Thành Võ Hoàng cuối cùng cũng khôi phục lại một phần sức lực. Ông phải mở một con đường máu, tự mình triệu tập binh mã trong thiên hạ, thảo phạt kẻ nghịch tử giết cha soán ngôi.

- Phụ hoàng, người vẫn nên trở về huyện nha đi, nơi này có đám người nhi thần, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương trèo lên thành.

Huyền Châu khuyên lơn.

- Huyền Châu, vi phu hôm nay cho con một kích trợ uy, để cho đám tặc tử ngoài thành kia thấy, binh sĩ của Lý gia chúng ta không phải dễ trêu như vậy.

Thành Võ Hoàng nói xong, đi đến trống trận bên cạnh cầm lấy dùi trống.

Tùng tùng tùng…! Tiếng trống trận vang lên một hồi. Thành Võ Hoàng sửng sốt, đây không phải là tiếng trống mà ông ta gõ.

Đại Ngưu nhìn phía xa, bỗng nhiên giật mình hô lớn một tiếng:

- Hoàng thượng mau nhìn… đại quân Thiên Bồng của chúng ta!

Theo tiếng la của Đại Ngưu, ánh mắt mọi người đều nhìn về phương bắc.

Từ phương hướng của Lạc Nhạn Sơn, một đại quân gõ trống trận chậm rãi mà đến. Đi đầu là một chiếc xe bốn bánh đơn sơ, trong xe có một người đang đứng, mặt trên của xe treo hai lá cờ to, một lá vẽ một cái đầu heo, một lá khác là chữ "Chu" được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Dưới thành Dư Gia Bình, Hoắc Chấn Sơn trước mắt không có đủ một vạn nhân mã, đang mở trận chuẩn bị công thành. Mấy ngày qua công thành chiến đấu đã khiến hắn bị tổn thất hơn một ngàn người, có thể thấy sức phản công ở trên thành.

Hoắc Chấn Sơn đang chuẩn bị thay đổi sách lược dùng phương pháp đánh nghi binh vây thành, chờ đợi đại quân của Huyền Minh phái tới. Ai ngờ lúc này lại xuất hiện Thiên Bồng đại quân. Phải biết rằng ngày đó Chu Thiên Giáng thống lĩnh binh mã hồi kinh cứu giá, có bao nhiêu binh lính trong đại doanh Kinh Giao vây quanh đại quân Thiên Bồng hò hét hoan hô. Người có tên, cây có bóng Chu Thiên Giáng ba chữ kia ở trong suy nghĩ binh lính của đại doanh Kinh Giao cao hơn Huyền Minh chủ soái của bọn không không biết bao nhiêu lần.

Hoắc Chấn Sơn phất cờ:

- Truyền lệnh, song xà trận.

Theo mệnh lệnh, đại quân Kinh Giao biến đổi, đội ngũ bị cắt ở giữa xoay lưng lại với nhau hình thành thế hai mặt chống địch.

Trong lòng Hoắc Chấn Sơn dấy lên một trận gợn sóng, chẳng trách nhiều ngày như vậy đều không thấy bóng dáng Chu Thiên Giáng. Hóa ra người kia căn bản không hề ở trong thành, là đi cầu viện binh. Hoắc Chấn Sơn ngay từ đầu còn cảm thấy kỳ quái, Thành Võ Hoàng thật bày đặt có một thiên tài quân sự là không cần mà dùng còn mình là Huyền Châu lên chỉ huy binh mã trên thành. Hắn còn tưởng rằng Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng ở trong thành bày mưu tính kế. Hiện tại xem ra âm mưu không ở trong thành mà là ở ngoài thành.

Trên tường thành, tất cả mọi người bao gồm cả Thành Võ Hoàng đều ngẩn người, tin tức Chu Thiên Giáng tử vong hầu như mọi người đều biết, hơn nữa là Chu Thiên Giáng được chính tay đám người Đại Ngưu, Chu Nhất chôn cất. Ban đầu Thành Võ Hoàng cũng không tin tưởng tin tức này lắm, Chu Thiên Giáng này lắm mưu mẹo sao có thể chết dễ dàng như vậy.nhưng nhìn đến kẻ lỗ mãng như Đại Ngưu, ngày ngày ngồi khóc như cô vợ nhỏ bị bạo lực gia đình, điều này không khỏi khiến cho Thành Võ Hoàng cũng tin đây là sự thật. Nhưng hiện tại, Thành Võ Hoàng cũng không có phẫn nộ sau khi biết mình bị lừa, mà sự xuất hiện của Chu Thiên Giáng khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy vô cùng kích động. Không chỉ riêng hắn, đám người Huyền Châu trong mắt như cũng hàm chứa nước mắt.

- Chu Nhất ~ đại nhân của chúng ta hoàn hồn rồi, những người đó có phải là quỷ binh ko?

Đại Ngưu giọng thô to mang theo khiếp sợ hô lên.

- Không đúng, tuyệt đối không phải đại nhân, nhất định là có kẻ giả mạo đại nhân của chúng ta. Nhưng dù sao thì đối phương cũng là người một nhà với chúng ta.

Chu Nhất lắc đầu nói.

Trên tường thành, tất cả mọi người kích động không thôi. Đừng nghĩ đại quân Thiên Bồng đã từng bị xóa bỏ, đấy là đại biểu cho một đội quân dũng mãnh, đã sớm danh chấn tứ hải.

Tinh thần của Thành Võ Hoàng rung lên, bất chấp tất cả kích trống trợ uy cho đại quân. Thành Võ Hoàng là người cũng từng tham gia chiến trường, thấy một màn như thế này chỉ hận tự mình không thể ra khỏi thành giết địch.

- Huyền Châu, phụ hoàng lệnh cho người dẫn theo tất cả binh mã trong thành, bao gồm cả Thanh Long Vệ, ra khỏi thành nghênh chiến kẻ thù, giết chết nghịch tặc.

Thành Võ Hoàng uy vũ hô lớn.

Vệ Triển thất kinh:

- Hoàng thượng không thể được, chúng ta bên trong thành lính cực ít, vẫn là chờ đợi xem tình hình chiến đấu dưới thành rồi nói sau. Bằng không cửa thành vừa mở ra thì sẽ không thể đóng lại được nữa.

- Nếu trời bắt ta vong, có thêm nhiều người nữa bảo vệ cũng vô dụng. Ý trấm đã quyết, ra khỏi thành nghênh địch.

Thành Võ Hoàng nổi giận nói.

Huyền Châu sắc mặt nổi lên biến hóa, quỳ một chân xuống đất:

- Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần không thể tuân lệnh. An nguy của ngài liên quan tới cả thiên hạ, nhi thần không thể mạo hiểm được.

- Điện hạ Huyền Châu nói rất phải, Hoàng thượng ngài không thể mạo hiểm, nếu như ngoài kia thật sự là Chu đại nhân thì không cần chúng ta ra khỏi thành cũng có thể đánh tan quân địch.

Chu Nhị cũng tiến lên khom người nói.

Thành Võ Hoàng thấy mọi người đều đang khuyên bảo mình, đành phải buông tha ý định ra khỏi thành nghênh địch, đứng lên cao hơn rồi kích động nhìn đại quân Thiên Bồng phía xa.

Đi xuyên qua Lạc Nhạn Sơn, đại quân Thiên Bồng không dựa theo phương thức chiến đấu bình thường tiến lên, mà lại gõ trống trận không nhanh không chậm tới gần quân trận bày sẵn của Hoắc Chấn Sơn. Hoắc Chấn Sơn giật mình nhìn đại quân Thiên Bồng, gã ước chừng đại quân này có khoàng hơn hai vạn binh lính. Chu Thiên Giáng càng không hạ lệnh tấn công, nội tâm binh lính trong đại quân Kinh Giao lại càng khủng hoảng, bên tai nghe tiếng trống trận như đang gõ vào trong lòng vậy.

Chủ soái đứng ở trong xe đúng là Chu đại nhân. Đêm đó ở Lạc Nhạn Sơn bị chiến mã mang theo nhảy vào giữa sông. Chu Thiên Giáng sau khi tỉnh lại, thấy bản thân không ngờ được chiến mã chở đi vượt qua dòng chảy. Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng phải vòng vo vài ngày mới cưỡi ngựa chiến đã bị thương đi ra khỏi Lạc Nhạn Sơn. Đi qua Lạc Nhạn Sơn là tới địa phận Bành thành, Chu Thiên Giáng sau khi tới Bành thành liền vội vã tới Chu Ký Ngân Lâu. Tại đây biết được tại kinh thành, trước đó một ngày Huyền Xán đã đăng cơ lên ngôi hoàng đế, tự là "Huyền Thiên Đại Đế", còn gán cho hắn tội danh hành thích "Tiên hoàng". Chu Thiên Giáng tức tới nổ phổi. Sau khi hiểu rõ tình hình ở thành Dư Gia Bình thì Chu Thiên Giáng mới có thể yên tâm một chút. Chỉ cần Thành Võ Hoàng chưa chết, hắn mặc kệ cái gì Đại đế đều phải "game over". Chu Thiên Giáng không dám chậm trễ, khẩn trương đi tới phủ nha gặp Ngô Đại Ấn.

Tuy rằng kinh thành đã phát "Hoàng bảng" truy nã tội thần Chu Thiên Giáng, nhưng đối với Ngô Đại Ấn thì Chu Thiên Giáng có ơn tái tạo, nên vị Bành thành phủ doãn này lựa chọn vẫn là nghe theo Chu Thiên Giáng.

Tin tức ở kinh thành truyền đến, Ngô Đại Ấn vẫn một mực không báo ra ngoài, dân chúng trong thành căn bản không biết được triều Đại Phong đã thay Hoàng đế. Tuy nhiên, thương nhân từ kinh thành tới đã mang tin tức rung động này đến, một cỗ khủng hoảng đang làn tràn trong lòng dân chúng.

Chu Thiên Giáng lệnh cho Ngô Đại Ấn ngay lập tức triệu tập binh lính vùng phụ cận đến tập kết. Chỉ chờ đại quân được giấu ở kinh thành vừa đến, hắn sẽ lập tức phát binh đi Dư Gia Bình cứu giá.

Chu Tứ giấu ở kinh thành năm ngàn nhân mã, chỉ có hơn ba nghìn nhân mã là dời được ra ngoài. Kinh thành như lâm vào đại dịch, bất cứ ai ra vào thành cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Bên trong kinh thành hơn một nghìn binh không được ra khỏi thành, nên ba nghìn binh lính ngoài thành nhận được lệnh đành ra roi thúc ngựa chạy đến Dư Gia Bình. Chu Thiên Giáng đến Bành thành không tới một ngày, binh mã của hắn đã cùng với Dư Thủ Xương liên lạc được với nhau.

Chu Thiên Giáng ở Bành thành tập hợp được đại quân sáu ngàn binh lính, hắn cũng biết rằng chính mình chỉ co ba ngàn nhân mã sức chiến đấu dũng mãnh, còn đối với số binh lính này căn bản là sức chiến đấu không mạnh. Không ít người đến chém giết trên chiến trường còn chưa từng trải qua. Vừa nghe nói là phải đi đánh giặc, chân đều mềm đi. Chu Thiên Giáng rơi vào đường cùng, ở Bành thành tập hợp được một vạn năm ngàn người dân, coi như cho đại quân của mình có thêm chút thể diện.

Chu Thiên Giáng mang theo đại quân vượt qua Lạc Nhạn Sơn, nhìn binh mã mà mình mang theo lề mà lề mề chỉ sợ người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là đội quân vừa mới hợp được. Đến lúc đó không cần chém giết đối phương chỉ cần cho một kích cũng có thể đánh bại những người này.

Chu Thiên Giáng trái lo phải nghĩ, về sau đành phải diễn lại trò cũ, dùng đến cờ hiệu của " đại quân Thiên Bồng". Cờ hiệu này đã đánh bại Chu Diên Thiên uy vũ, coi như là thị uy đối với quân địch. Đánh bừa khẳng định không được, Chu Thiên Giáng quyết định đi tiên phong, đánh vào lòng đối phương,

Hai mặt cờ chiến đều là vừa mới vẽ ra, bao gồm cả chiếc "soái xe" mà Chu Thiên Giáng ngồi cũng là do đội ngũ thợ mộc khẩn cấp hoàn thành. Chu Thiên Giáng rất lo lắng giữa đường xe sẽ bị sập.

Chương 140 Thoát khỏi vòng vây (1)

Đối mặt với đại quân Kinh Giao, Chu Thiên Giáng đến tầm của một mũi tên thì dừng lại. Khoảng cách này làm cung thủ đối phương mất đi uy lực.

Chu đại quan nhân từ trong xe lấy ra một cái loa đồng lớn, hướng về phía đại quân Kinh Giao hô:

- Những người đối diện nghe đây, ta là Chu Thiên Giáng chủ soái của đại quân Thiên Bồng. Đám người các ngươi dám tác loạn phạm thượng, vốn là tội không thể tha, nhưng niệm tình các ngươi đều là binh sĩ Đại Phong, bị tên tặc tử Huyền Minh mê hoặc. Cho nên, bổn soái mở cho các ngươi một cơ hội, nếu đầu hàng thì bổn soái sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Sau mười hơi thở, nếu các ngươi vẫn cứng đầu bổn soái sẽ hạ lệnh xung phong liều chết. Đến lúc cũng đừng trách bổn soái độc ác. Nếu không đầu hàng người liền thiến rồi cho ăn xuân dược ngâm mình trong dấm chua.

Chu Thiên Giáng ác độc hô, đây chính là dùng kế sách công tâm chiêu hàng đối phương. Chu Thiên Giáng biết bản thân mình nhiều quân, nhưng toàn là loại tốt mã dẻ cùi. Đối phương chính là đội quân có trang bị tốt nhất Đại Phong, chỉ cần dùng riêng cung nỏ cũng đã ngăn được bọn họ liều chết xông lên.

Binh lính của đại quân Kinh Giao nghe Chu Thiên Giáng nói xong không ít người bắt đầu dao động. Ở trong lòng bọn họ, hoàng quyền chính là không thể mạo phạm. Hơn nữa lại đối mặt với đại quân Thiên Bồng, hung danh của quân đội Chu Thiên Giáng truyền xa, ai cũng không muốn gặp phải đối thủ như vậy.

Trên tường thành, Đại Ngưu sau khi nghe được thanh âm của Chu Thiên Giáng thì kích động tru lên.

- Đúng là đại nhân, chính là đại nhân của chúng ta, người không có chết, haha, Chu đại nhân không có chết!

Đại Ngưu kích động hơi điên, mang theo thiết côn hướng xuống dưới thành mà chạy.

Lúc này không có ai để ý đến Đại Ngưu, những huynh đệ từng ở bên Chu Thiên Giáng ai ai cũng kích động la to. Ở trong lòng bọn họ, Chu đại quan nhân có thể sánh ngang với Thành Võ Hoàng về độ quan trọng. Chu Nhất, Hạ Thanh trong mắt cũng lóe ra nước mắt, hai người tuy không rõ Chu đại nhân làm sao sống lại, nhưng thanh âm này, ngữ điệu này đúng là của Chu Thiên Giáng có một không hai ở Đại Phong.

Thành Võ Hoàng nghe xong tâm tình cũng cực kì vui mừng, cái tên tiểu vô lại này khuyên hàng cũng ác độc như vậy, nhưng ông cũng nghe thoải mái. Thành Võ Hoàng lập tức phân phó:

- Huyền Châu, sai người đáp lại Chu Thiên Giáng, trẫm cho hắn đặc quyền, giết hay thả đều mặc hắn toàn quyền quyết định.

- Nhi thần tuân chỉ!

Huyền Châu kích động đáp lại, khẩn trương ra lệnh cho mười người cùng kêu lên, đem lời của Thành Võ Hoàng truyền ra ngoài.

Hoắc Chấn Sơn thấy binh sĩ của mình bắt đầu dao động, đối mặt với đại quân Thiên Bồng hắn không dám hạ lệnh liều chết xông lên, đành phải hô to:

- Không được nghe hắn nói bậy, hoàng tử Huyền Xán ở kinh thành đã đăng cơ xưng đế, các ngươi ai dám đầu hàng chính là địch nhân của Đại Phong. Đừng quên còn có người nhà của các người, tân hoàng giận dữ sẽ liên lụy cửu tộc đấy.

- Hahaha... !

Chu Thiên Giáng cầm loa cười một trận to:

- Các huynh đệ, biết bổn soái vì sao mất tích vài ngày không? Bổn soái đã sớm phát hiện Huyền Minh, Huyền Xán không phải thứ gì tốt, hai kẻ khốn khiếp kia dám cùng với lão tử đấu, bọn họ còn non lắm. Cho nên, bổn soái sớm đã ở kinh thành mai phục nhân mã, một ngày trước đã đem Huyền Minh, Huyền Xán bắt, ngay cả bà già hoàng hậu kia cũng bị trói lại. Lúc này kinh thành đang chờ đợi Thành Võ Hoàng trở về, mà Sở Vân đại nhân cũng dẫn binh mã tự mình đến nghênh đón Thành Võ Hoàng. Đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi, hy vọng các ngươi đừng làm lão tử tức giận.

Thành Võ Hoàng nghe Chu Thiên Giáng nói xong trên mặt cũng lộ vẻ xấu hổ Người này mắng Huyền Minh, Huyền Xán thì cũng như đang mắng hắn vậy.

Lời nói của Chu Thiên Giáng thật sự có hiệu quả, đại quân Kinh Giao nghe xong sắc mặt đại biến, không ít binh sĩ đã bắt đầu buông cung nỏ xuống.

- Khốn khiếp, đừng nghe hắn nói bậy. Đội giám trảm nghe lệnh, ai dám đầu hàng lập tức giết!

Trong long Hoắc Chấn Sơn bắt đầu hoảng sợ, nếu bàn về tài ăn nói thì hắn không phải đối thủ của Chu Thiên Giáng.

Trong long Chu Thiên Giáng mừng thầm, Hoắc Chấn Sơn càng cưỡng chế thì binh lính sẽ càng bất mãn. Xem ra chỉ cần nói thêm vài câu, cơ bản không cần đánh nữa rồi.

Đúng vào lúc này cửa thành Dư Gia Bình mở ra một khe hở, Đại Ngưu cưỡi ngựa vọt ra.

- Đại nhân, chớ cùng bọn khốn khiếp đó nói nhiều, giết bọn chúng! Đại Ngưu reo hò một tiếng, tay giơ thiết côn liều mạng phi tới. Nghẹn lâu như vậy Đại Ngưu ta hôm nay phải ra tay giết cho thống khoái.

Chu Thiên Giáng tức giận đến ruột cũng bị chuột rút, tại sao lại đem kẻ ngu này thả ra ngoài cơ chứ, quả thực là phá hư đại sự của hắn.

- Tên ngu Đại Ngưu, kiếp sau lão tử không muốn gặp lại ngươi. Người đâu.... Giết !

Chu Thiên Giáng không thể để Đại Ngưu trước mặt mình rơi vào đường cùng chỉ có thể hạ lệnh liều chết xông lên.

Do quá hứng phấn nên Đại Ngưu đã một mình chạy xuống dưới thành, buộc binh sĩ canh giữ bên dưới mở cửa thành xông ra ngoài.

Chưa vội nói đến việc Đại Ngưu xông lên giết địch, bên trên thành Thành Võ Hoàng đang rất vui mừng. Vừa rồi hắn đã cho Chu Thiên Giáng mặt mũi, đem quyền sinh sát giao vào trong tay hắn. Kỳ thật trong nội tâm Thành Võ Hoàng, những kẻ phản bội bên dưới đều đáng bị chu di cửu tộc. Hiện tại Đại Ngưu xông lên chém giết, chính là tâm ý của Thành Võ Hoàng, ông chính là sợ tên tiểu tử Chu Thiên Giáng thiện tâm quá mức nên sẽ bỏ qua mọi chuyện. Ông ta cũng không hiểu nỗi khổ trong lòng vị Chu đại quan nhân kia, hắn ta cũng không phải là kẻ thiện tâm, chỉ có điều là chẳng còn biện pháp khác mà thôi.

- Đại Ngưu thật đúng là dũng tướng của Đại Phong chúng ta, không hổ là kẻ dám dánh người của Tĩnh Vương.

Thành Võ Hoàng vui mừng nói.

- Haha, Đại Ngưu bản tính ngay thẳng, đối với tên tiểu tử Chu Thiên Giáng trung thành tận tâm.

Vệ Triển cũng đi theo gật đầu, đối mặt với thiên quân vạn mã mà dám một thân một mình xông lên liều chết, chỉ với dũng khí này thì đã ít người có thể sánh bằng.

Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đứng xem náo nhiệt, vể mặt như “vui sướng khi thấy người gặp họa”, khiến cho Chu Nhất và đám người Hạ Thanh sợ hãi. Đại Ngưu đầu óc có hơi ngốc nghếch, nhưng tình cảm giữa các huynh đệ bọn họ đã xâm nhập vào tận đáy lòng, bọn họ không thể đứng yên nhìn Đại Ngưu chịu chết.

- Chu Nhị, người và điện hạ Huyền Châu bảo vệ hoàng thượng. Hạ Thanh, huynh đệ chúng ta đi cứu Đại Ngưu.

Chu Nhất nói xong trực tiếp từ trên tường thành thả người xuống.

Hạ Thanh vừa muốn động thân đuổi theo, thì Chu Nhị kéo Hạ Thanh lại:

- Mang cái này theo

Chu Nhị lấy lựu đạn đưa cho Hạ Thanh.

Trong những ngày thủ thành vừa qua, mấy người huynh đệ bọn họ cũng không nỡ dùng tới lựu đạn. Hôm nay lại phá lệ, nếu như vẫn không dùng tới sợ là Chu đại nhân phải tịch thu lại mất. Hạ Thanh cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy đặt trong thắt lưng, đao vung lên. “Vù” một tiếng tung người xuống dưới tường thành.

Thành Võ Hoàng nhìn Chu Nhất, Hạ Thanh phi thân xuống tường thành, trong lòng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Chu Nhất, Hạ Thanh đều là quan viên trong An Sát Viện, một tuần ti một thông phán lẽ ra đều thuộc hàng quan văn. Nhưng biểu hiện hôm nay thật dũng mãnh, võ tướng trong quân cũng chưa chắc đã sánh được.

- Vệ Triển, An Sát Viện thật là tàng long ngọa hổ trẫm rất tán thưởng, nhưng mà ngươi là niêm can xử cũng không thể đánh mất hàng đầu.

Thành Võ Hoàng lòng háo thắng nổi lên, ý nói Thanh Long Vệ cũng nên biểu lộ tuyệt chiêu.

Vệ Triển cười mỉm, Chu Nhất vốn xuất thân từ Niêm Can Xử, nên bản thân cũng cảm thấy rất vinh dự.

- Đội ba Thanh Long nghe lệnh, xuống thành giết phản tặc, cùng Chu Thiên Giáng tụ hợp.

Vệ Triển hạ lệnh một tiếng,, hai mưu người trong Thanh Long Vệ lập tức thả người bay xuống tường thành, hướng về phía quân định xông đến.

Hoắc Chấn Sơn đem cung thủ bố trí đều hướng về phía Chu Thiên Giáng. Phía tường thành đa phần đều là bộ binh đang trèo lên, Đại Ngưu như mãnh hổ giữa bầy cừu, vung mạnh côn thép tiến lên phía trước. Chu Nhất, Hạ Thanh cùng với Thanh Long Vệ bước đi như bay, rất nhanh đã tiến đến bên cạnh Đại Ngưu.

Tuy Hoắc Chấn Sơn binh mã đông, nhưng đám người Chu Nhất lại là những người có sức chiến đấu dũng mãnh. Đối phương để trèo được lên thành đã vứt vỏ ngựa chiến, căn bản là không địch nổi đám người Chu Nhất. Nếu như là kỵ binh hạng nặng, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đem đám người Chu Nhất dẫm dưới chân ngựa. Tuy nhiên, hảo hán không địch được bốn hướng, hổ sợ sói đi theo đàn, hai mươi người vừa tới đã bị bao vây, lâm vào chiến đấu trong vũng bùn không thoát ra nổi.

Mặt khác, Chu Thiên Giáng đã hạ lệnh liều chết xông lên, nhưng đội quân đầu tiên chỉ có không đến hai nghìn chiếc khiên, giơ đầu mâu bắt đầu tiến lên phía trước. Chu Thiên Giáng cũng không phải kẻ ngốc, không thể lấy tính mạng của chính mình ra đùa được. Binh sĩ cầm khiên vừa xông lên đối phương liền bắn tên. Tuy rằng cung nỏ uy lực không nhỏ, nhưng chỉ cần bắn xong mũi đầu tiên liền mất thời gian căng cung đặt tên, hơn nữa bắn kiểu này rất lãng phí mũi tên. Chu Thiên Giáng tin tưởng thời gia đối phương phóng mưa tên không dài.

Chu Thiên Giáng mang theo không ít người, nhưng chân chính có khả năng đánh trận lại không nhiều. Ngoại trừ hai ngàn binh sĩ cầm khiên đi tiên phong, với một nghìn binh sĩ phía sau Chu Thiên Giáng là người do Chu Tứ huấn luyện ra. Trừ ngần ấy người, những người còn lại bao gồm cả binh mã ở Bành thành cũng bị dọa khiến cho mặt khô vàng ra, chứ nói gì tới dân chúng được tập hợp tới. Có lẽ đều sợ tới choáng váng rồi. Nhưng ở trong mắt đối phương chỉ thấy, những người này lưng thẳng eo nhỏ phải huấn luyện thế nào mới được như vậy.

Bình Luận (0)
Comment