Chu Thiên Giáng coi như phúc lớn mạng lớn, Chu Nhất Hạ Thanh chỉ cần thiếu một người, thì cái mạng nhỏ của hắn chạy cũng không chạy thoát. Không có phi tiêu của Hạ Thanh ngăn cản, Chu Nhất cũng không kịp tới cứu viện. Mà Chu Nhất không đến, một mình Hạ Thanh cũng không ngăn nổi Chiêm Linh.
Chiêm Linh dựa theo tiếng gió để tránh phi tiêu do Hạ Thanh bắn tới, xoay tay lại muốn một kiếm giải quyết Chu Nhất trước. Chu Nhất vốn đâm về phía Chiêm Linh, nhưng xích huyết kiếm dài hơn đao của gã, Chu Nhất chỉ có thể biến chiêu thành đón đỡ. Nhìn đối phương muốn dùng kiếm đỡ xích huyết kiếm của mình, Chiêm Linh trong lòng tự nhủ đúng là muốn tìm cái chết. Chiêu thức trong tay Chiêm Linh không thay đổi, vẫn như cũ đâm về phía trái tim Chu Nhất.
Chỉ nghe tiếng ‘keng keng’, giữa hai thanh kiếm tóe lửa, Chiêm Linh và Chu Nhất đồng thời giật mình, nhìn binh khí của mình liếc mắt một cái. Bội đạo của Chu Nhất là tinh thiết, có bỏ thêm huyền thiết hiếm có, xích huyết kiếm lại là danh kiếm. Một chiêu vừa rồi, khiến Chu Nhât kinh sợ biến sắc, trên sống đao của mình không ngờ xuất hiện một vết nứt.
Trái ngược với Chu Nhất giật mình, trong lòng Chiêm Linh lại rung động. Qua chiêu vừa rồi, nàng phát giác công phu của Chu Nhất không hề thua kém mình. Càng khiến Chiêm Linh không tin nổi là, xích huyết kiếm không chặt đứt đuợc binh khí đối phương.
Hạ Thanh vừa thấy Chu Thiên Giáng thoát hiểm, cũng không tiến lên hỗ trợ, mà lùi lại ngăn đường lui của Chiêm Linh. Đây chính là một con cá lớn, Hạ Thanh không thể để nàng thừa dịp chạy trốn.
Hai bên giao thủ bất quá chỉ trong nháy mắt, Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua Đại Ngưu còn ngơ ngác quỳ dưới đất, hô lớn với thị vệ:
- Nữ tử này là Thống soái đại quân Ô Tộc Chiêm Linh, bao vây lại, bắt sống.
Chu đại nhân từ trên chiến báo đã sớm biết được thân phận Chiêm Linh, nếu như có thể bắt nàng, với Chu Thiên Giáng đúng là một vụ mua bán lớn.
Nghe thấy lệnh của Chu đại quan nhân, thị vệ xung quanh vẫn đang trong kinh ngạc, lập tức bao vây lấy Chu Nhất và Chiêm Linh. Hộ vệ cảnh giới trong soái phủ cũng chạy tới, trên tay cầm cung nỏ, nhưng không có lệnh của Chu Thiên Giáng, không ai dam bắn tên. Hơn nữa, Thống lĩnh Chu Nhất đang cùng đối phương giao đấu, bắn tên sợ ngộ thương Chu Nhất.
Chiêm Linh biết rằng đã mất đi tiên cơ, nếu giờ không đi chỉ sợ thật sự bị bắt ở lại đây. Cũng may vừa rồi Chu Thiên Giáng hô lên một tiếng bắt sống, khiến cho Chiêm Linh có cơ hội.
Chiêm Linh dám đơn độc xong vào soái phủ thành Tạp Sắt, đúng là kẻ tài cao gan lớn. Tuy Lâm Phong ra tay khiến nàng co chút e dè, nhưng Chiêm Linh tự cho rằng đánh không lại cũng có thể chạy. Về mặt khinh công, ngay cả ca ca Chiêm hãn cũng không bằng, đối với việc thoát thân Chiêm Linh rất tự tin.
Chu Nhất đau lòng bảo đao của mình, không dám cùng Chiêm Linh cứng đối cứng nữa. Chiêm Linh vung xích huyết kiếm lên bức lui Chu Nhất, lắc mình nhằm về phía Chu Thiên Giáng. Đám thị vệ vừa thấy Chiêm Linh muốn ám sát Chu đại quan nhân, tất cả đều chạy lại vây lấy Chu Thiên Giáng. Ai ngờ Chiêm Linh chỉ dùng hư chiêu, mũi chân điểm một cái, người liền bay lên trên cổng vòm tường viện.
Chiêm Linh cực kỳ thông minh, Hạ Thanh ngăn ở cửa ra vào, bằng vài đồng tiền vàng, Chiêm Linh biết Hạ Thanh cũng là cao thủ. Phía sau Chiêm Linh lại có Chu Nhất, nàng chỉ có thể lựa chọn bay qua tường, chạy về phía tả viện.
- Không ổn.
Hạ Thanh vừa thấy Chiêm Linh muốn chạy trốn, tay lại bắn ra hai đồng tiền vàng.
Chiêm Linh vung kiếm hất văng tiền vàng, xoay người chạy vào tả viện. Hai người Chu Nhất Hạ Thanh không dám chậm trễ, thr người đuổi theo. Trong chớp mắt thế cục biến hóa nhanh như điện quang, Chu Thiên Giáng còn chưa kịp ra lệnh thì bóng người cũng không còn.
Hỏa hoạn bên tả viện đã dập, hơn một trăm cung thủ vây quanh pháo xa bị sụp đổ phía trước, trong thoáng chốc thấy ba bóng người một trước một sau chạy về phía tường viện, cung thủ lập tức giơ trọng cung lên định bắn.
- Đừng bắn, đó là Thống lĩnh Chu Nhất và Hạ Thanh.
Một gã bách phu trưởng vội vàng ngăn lại nói.
Chu đại quan nhân khôi phục được một chút kinh hồn, nhìn đến Chu Nhất và Hạ Thanh đuổi theo, lập tức hạ lệnh toàn thành lùng bắt. Cũng lệnh thị ệ gõ chiêng cảnh báo, để Chu Nhị và Chu Tứ mau chóng quay về soái phủ.
Chu Thiên Giáng ra lệnh xong, nhìn Đại Ngưu vẫn còn quỳ ở đó, tức giận đi lên đá một cước.
- Đồ liệt não, còn quỳ làm gì, chuẩn bị đốt vàng hương cho lão tử phải không? Đồ vô dụng, vừa rối suýt chút nữa lão tử chết trong tay ngươi.
Chu Thiên Giáng tức giận mắng chửi.
- Đại nhân, kỳ thật ta cũng là có ý tốt, muốn mua kim ưng huấn luyện, giúp đỡ chúng ta trinh sát tình hình quân địch. Ai mà biết được mấy kẻ bán ưng man di lại là gian tế cơ chứ.
Đại Ngưu cúi đầu, thanh âm buồn bực thuật lại chuyện mình gặp phải.
Chu Thiên Giáng nghe đầu óc muốn nổ tung, căn bản không biết Đại Ngưu nói cái gì:
- Liệt não ngươi đang nói cái gì? Không khiến ta tức chết ngươi không cam lòng phải không?
- Đại nhân, không phải, nếu không tại con chim ưng kia, bọn họ căn bản cũng không vào đây được.... Ta cũng không nên mở bao vải, nếu không con ưng đó cũng không bay mất.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ gã đang nói lộn xộn cái gì, hắn cũng không quan tâm tới việc trừng phạt Đại Ngưu:
- Một nửa thị vệ trong phủ phân ra ngoài bắt người, ai có thể bắt được nữ tử kia, lão tử thưởng cho kẻ đó lấy làm vợ.
Chu Thiên Giáng hô lên vói người chung quanh.
- Đại nhân, không phải... việc này chủ yếu là do bọn người bán ưng gây nên, nếu không có con ưng kia.....
Đại Ngưu còn đang giải thích, sợ Chu đại quan nhân không rõ tiền căn hậu quả.
- Ôi mẹ ơi, Đại Ngưu, ngươi là ông nội của ta được chưa? Đồ liệt não, coi như lão tử nợ ngươi, mau chóng đưa lão tử đi xem pháo xa.
Chu Thiên Giáng phục hẳn rồi, gặp được cái kẻ ngu như vậy hắn cũng hết cách.
Toàn thành Tạp Sắt đại quân hỗn loạn chạy trên đường phố. Chu Thiên Giáng mồ hôi đổ đầy đầu, Chiêm Linh quan trọng, pháo xa cũng quan trọng. Vật này là tiền vốn để hắn xoay đổi cục diện chiến cuộc, vừa rồi ánh lửa ngút trời, nếu chẳng may đem nòng pháo đốt thay đổi hình dạng, chỉ sợ phải kéo về đúc lại lần nữa.
Chu Thiên Giáng vội vã chạy tới tả viện, còn chưa đi được vài chục bước, chợt nghe Đại Ngưu phía sau lầm bầm nói:
- Đại nhân, ra ỏ chỗ này xem chim ưng, ai biết mấy kẻ khốn đó vụng trộm phóng hóa. Chúng ta chỉ lo cứu hỏa, kết quả là để người chạy, ưng cũng bay ất.
- Câm miệng. Nói thêm câu nữa lão tử sẽ khâu miệng ngươi lại.
Chu Thiên Giáng hai mắt đỏ lên, vội vã chạy đến pháo xa trước mặt.
Bệ pháo đã sớm bị đốt thành đống than củi. Đám người Mạn Khắc Trát làm tốt chuẩn biij, đem dầu tẩm vào áo, dùng nước rất khó dập tắt. Lúc mọi người đổi sang dùng đất cát để dập lửa, thì bệ pháo đã sập, chỉ còn lại nòng pháo ở giữa đống than. Chu Thiên Giáng vội vã sai người tiếp tục tưới nước, khiến cho nòng pháo hoàn toàn nguội lại. Hơn mười thị ệ, mang nòng pháo dời tới đại sảnh. Chu Thiên Giáng lệnh cho không để bất cứ ai quấy rầy hắn, tự mình cầm thước mộc bắt đầu quan sát nòng pháo.
Lúc này, Da Luật Đậu Cáp và mấy người Chu Tứ đều chạy tới soái phủ. Vừa vào cửa liền từ miệng thị vệ biết được tin tức, vài người kích động chạy vào bên trong đại sảnh. Nhìn nòng pháo đen thui, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy so với việc bắt được Chiêm Linh còn chấn kinh hơn. Thiên lôi đã trở thành thần vật trong lòng tướng sĩ Ương Kim, có thứ này trong lòng bọn họ liền tràn đầy dũng khí.
- Xuỵt. Đừng lên tiếng, đại nhân nói không đợc quấy rầy.
Đại Ngưu nhỏ giọng nói với mấy người Chu Nhị.
Da Luật Đậu Cáp bất chấp việc không được nói với chuyện với Chu Thiên Giáng, vội vàng hạ lệnh:
- Người đâu, thông tri cho toàn bộ người trong soái phủ, bất cứ kẻ nào cũng khong được đem chuyện Thiên lôi bị hủy truyền ra ngoài. Ai dám nói lung tung, giết không tha.
Việc đầu tiên Da Luật Đậu Cáp nghĩ tới là phải phong tỏa tin tức, nàng vẫn ở trong biệt viện gần doanh trại, tuy rằng Da Luật Đậu Cáp tình tình hào phón, nhưng nàng muốn làm gương cho các tướng sĩ Ương Kim. Nơi này không phải Khỏa Thành của ông nội Da Luật Tát Khắc, mà là chiến trường, quân kỹ không nghiêm rất dễ khiến quân tâm tan rã. Ở mặt này, Da Luật Đậu Cáp thể hiện ra một mặt nữ trung hào kiệt. Chẳng những không phóng túng, mà còn rất nghiêm khác vói bản thân.
Chu Thiên Giáng cũng không nói chuyện, không ai dám tiến lên quấy rầy hắn. Chu Nhất Hạ Thanh còn chưa trở lại, Chu Nhị và Chu Tứ căng thẳng nhìn Chu Thiên Giáng, bọn họ thực sự sợ Thiên lôi bị hủy.
Chu Thiên Giáng một tay cầm thước gỗ, cẩn thận đo các số liệu quan trọng, so sánh một chút với trước kia xem có gì không giống. Thứ này vói đao kiếm bất đồng, chỉ cần hơi lệch lạc, đạn bắn ra có thể khiến pháo xa bị nổ tung. Chu đại quan nhân một tay cầm khăn lau, một tay cầm thước gỗ, cả mặt đều là than bụi.
- Đại Ngưu, đại ca Thiên Giáng có chuyện gì vậy?
Da Luật Đậu Cáp thấy ngay cả hạ nhân trong sảnh cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Đại Ngưu. Tuy rằng vừa rồi thị vệ bên ngoài có nói sơ qua tình hình chuyện phát sinh đêm nay, nhưng Da Luật Đậu Cáp vẫn cảm thấy Đại Ngưu chắc hẳn phải rõ ràng nhất.
- Đại nhân.... bị ta làm cho tức giận... phát điên rồi.
Đại Ngưu nói xong, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặt khổ sở muốn khóc.
Chương 193 Đại chiến (1)
Chu Nhị và Chu Tứ liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ căn bản không tin lời Đại Ngưu nói. Đặc biệt Chu Tứ, biết Chu Thiên Giáng đang quan sát số liệu. Đại pháo được chế tạo chính là lúc gã ở thị trấn An Viễn, Chu Tứ nhỡ rõ người đúc kiếm lúc đó cũng giống như Chu Thiên Giáng bây giờ, đo tới đo lui số liệu.
Da Luật Đậu Cáp vừa định tiến lên, liền bị Chu Tứ kéo lại:
- Tiểu thư Da Luật, không nên quấy rầy đại nhân. Đại nhân đang xem mức độ hư hại của Thiên lôi.
- Thiên lôi này... còn có thể dùng hay không?
Da Luật Đậu Cáp khẩn trương nhỏ giọng hỏi.
Chu Tứ lắc đầu:
- Chỉ có đại nhân nhà ta mới biết được. Thứ này do chính tay đại nhân chế tạo ra.
Chu Tứ nói xong, lập tức phát giác nói lỡ miệng. Nhưng nói cũng đã nói ra, muốn thu lại cũng không được.
Da Luật Đậu Cáp ngẩn ra, ánh mặt lập tức tràn đầy sùng bái và kinh ngạc. Nàng vốn hồn nhiên cho rằng đây là thần vật, không nghĩ tới lại là do Chu Thiên Giáng chế tạo ra.
Quan sát nửa ngày, Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra chỉ lửa bình thường cũng không thể khiến tinh thiết (sắt) bị biến hình, ngoại trừ phải rửa sạch nòng pháo, cũng không có gì tổn hại.
- Liệt não, cuối cùng cũng không khiến lão tử thất vọng, bằng không không thể không trừ tiền công bọn họ.
Chu Thiên Giáng than thở một câu, từ từ đứng thẳng thắt lưng đã mỏi nhừ. Xem ra người đúc nòng pháo rất nghiêm túc, xúng đáng với tiền công trả cho họ.
- Đại ca Thiên Giáng, thế nào, hư hại có lớn không?
Da Luật Đậu Cáp nhìn Chu Thiên Giáng đứng lên, vội vã tiến lại hỏi.
Không riêng gì Da Luật Đậu Cáp, cả Chu Nhị Chu Tứ lẫn Đại Ngưu đều vểnh lỗ tai lên nghe.
Chu Thiên Giáng thở dài một hơi:
- Đã là thần khí, sao có thể dễ dàng bị phá hư chứ. Đừng nói đại hỏa, dù trời sụp xuống cũng đừng nghĩ hủy được Thiên lôi của lão tử.
Chu Thiên Giáng bốc phét nói.
Đại Ngưu ngồi bệt xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nếu đại pháo thât sự bị phá hư, cho dù Chu Thiên Giáng không trách phạt, thì trong lòng Đại Ngưu cũng không chịu nổi. Thứ này không phải đao kiếm, không có đại pháo, có lẽ khi lên chiến trường đại cục có thể vì vậy mà thay đổi.
Da Luật Đậu Cáp lập tức lộ vẻ vui mừng:
- Người đâu, truyền lệnh xuống, nói Thiên lôi không bị làm sao cả.
Da Luật Đậu Cáp vừa hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng nàng biết chuyện bí mật đêm nay khó mà giữ được, ít nhiều tin tức cũng sẽ bị lộ ra ngoài. Nếu đại hỏa cũng không phá hủy được Thiên lôi, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy nên để tất cả mọi người đều biết.
- Đợi đã.
Chu Thiên Giáng hô lên một tiếng.
- Đem tin tức thả ra, nói đại pháo Thiên lôi đã bị hủy, chỉ còn lại vỏ không.
Chu Thiên Giáng nói xong, trên khuôn mặt vô cùng bẩn lộ ra một nụ cười xấu xa.
- Đại nhân, ý của ngài là?
Chu Nhị nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:
- Có thứ này, cho dù đánh tan binh mã ngoài thành, thì Chiêm Hãn thống lĩnh của Ô Tộc cũng không dám cùng chúng ta xung đột chính diện. Không nói đến Chu Nhất Hạ Thanh có thể bắt được Chiêm Linh hay không, nếu trong tay chúng ta còn có pháo xa, Chiêm Hãn khi chưa nắm rõ được tình hình, sẽ không chủ động cùng chúng ta đối chiến. Nếu chúng ta dựa vào đại pháo Thiên lôi đánh thắng đại quân ngoài thành, Chiêm Hãn sẽ càng cẩn thận hơn. Vì vậy, muốn mau chóng chấm dứt trận chiến này, chỉ có thể tìm cách kéo Chiêm Hãn lại đây, dùng đạn pháo giết chết gã.
Chu đại quan nhân nói với mọi người suy nghĩ trong lòng mình.
- Đại ca Thiên Giáng nói không sai, Thiên lôi đã khiến người Ô Tộc sợ hãi, lộ ra tin tức giả, có lẽ có thể dụ cho Chiêm Hãn mắc câu. Nếu Thiên lôi không có việc gì, vậy hãy đem trọng điểm đặt lên người Chiêm Linh. Cho dù là đào ba thước đất, cũng phải tìm được Chiêm Linh. Các ngươi bảo hộ đại ca Thiên Giáng, bản tiểu thư tự mình dẫn quân kiểm tra toàn thành. Nếu gặp được mấy người Chu Nhất, ta sẽ đem đầu Chiêm Linh ngắt xuống.
Da Luật Đậu Cáp cũng là thân nữ nhân, rất muốn gặp được Chiêm Linh của Ô Tộc. Nghe nói vài lần đại chiến vừa rồi, đều là nữ tử này đánh lùi đại quân Ương Kim, Da Luật Đậu Cáp muốn được cùng nàng ta giao đấu một lần.
- Đại muội tử nghe ta nói này, ngươi có thể đi, nhưng không thể giết nàng. Địa vị Chiêm Linh ở Ô Tộc không hề thấp, bắt sống được nàng ta sẽ rất có lợi.
Chu Thiên Giáng vội nói.
Da Luật Đậu Cáp gật gật đầu, bất kể thế nào, nếu Chiêm Linh đã dám đến thành Tạp Sắt, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy nàng ta đúng là không coi ai ra gì rồi.
Da Luật Đậu Cáp vừa đi, Chu đại quan nhân lau mặt, chuẩn bị xử lý tên vi phạm kỷ luật Đại Ngưu. Đúng lúc này một bóng đen ngoài cửa chợt lóe, Lâm Phong đứng ở cửa.
Thấy Lâm Phong xuất hiện, Chu Thiên Giáng vừa muốn hỏi đã bắt được người chưa, nhưng đột nhiên mấy người Chu Thiên Giáng đều giật mình ngây người ra.
Trong tay Lâm Phong là đoản kiếm, cả người quần áo rách nát, miếng giáp trên vai còn cắm một mũi tên. Lâm Phong loạng choạng đi vào đại sảnh, bộ dạng mệt mỏi không chống đỡ được.
- Mau truyền quân y.
Chu Thiên Giáng hốt hoảng hô to, chạy vọt tới trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong trải qua hàng trăm trận chiến, nhiều lần thâm nhập hiểm địa đều bình an vô sự, một thân công phu xuất quỷ nhập thần, ở trong mắt Chu Thiên Giáng thì gần như là vô địch. Tại sao chỉ truy đuổi mấy tên phóng hỏa liền bị thương thế này. Chẳng lẽ công phu mấy kẻ phóng hỏa so với Chiêm Linh còn lợi hại hơn?
Không chỉ Chu Thiên Giáng, mà đám người Đại Ngưu cũng khiếp sợ khó hiểu. Đến cả Lâm gia cũng bị thương thành như vậy. Đại Ngưu nghĩ mà sợ trong lòng, cũng may lúc đó bản thân không đuổi theo mấy kẻ bán ưng, bằng không khẳng định bị người ta băm thành tám phần rồi.
Chu Thiên Giáng chạy lên trước vài bước, đỡ lấy Lâm Phong:
- Sư phụ, ngài tại sao lại bị thương vậy?
- Rượu, mau lấy cho ta bình rượu mạnh đến.
Lâm Phong thở hổn hển nói.
Chu Nhị vội vã chạy tới, ở trên bàn xách một bình rượu lúa mạch qua. Chu Nhị biết rằng không phải Lâm Phong muốn uông, hẳn là muốn xử lý vết thương. Chỉ thấy Lâm Phong một tay cầm mũi tên, đột nhiên rút ra. Máu tươi lập tức phun lên người Chu Thiên Giáng.
Chu Tứ sớm đã chuẩn bị xong vải bông, được sự giúp đỡ của Chu Nhị, tưới một bầu rượu trên vết thương Lâm Phong. Chu Thiên Giáng không kịp hỏi han gì, lập tức ôm lấy Lâm Phong đi vào nội đường, đem Lâm Phong đặt lên trên giường.
- Sư phụ, còn nơi nào bị thương không?
Chu Thiên Giáng vội vã hỏi.
Lâm Phong mim cười lắc lắc đầu:
- Không làm sao cả, chỉ hơi choáng váng mà thôi, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏi.
Chu Thiên Giáng biết nguyên nhân là do mất máu quá nhiều, Lâm Phong không ở ngoài rút tên ra, mới có thể cố gắng về được tới soái phủ, nếu không chắc đã sớm ngất ngoài soái phủ rồi. Nếu như không bị nội thương thì người như nào mới có thể đả thương được sư Lâm Phong thành như vậy. Lẽ ra với thân thủ và kiếm pháp của Lâm Phong, khi giao đấu không ai có thể chiếm thế thượng phong. Nếu đại quân Ô Tộc thực sự có cao thủ như vậy, Chu Thiên Giáng cảm thấy ngoài cách dùng đại phảo bắn ra, không biết còn phương pháp nào khác có thể giết chết cao thủ như vậy.
Hai gã quân y chạy vào, hai người bọn họ là thủ hạ của Chu Tứ. Đối với người của mình Chu Thiên Giáng rất tin tưởng tín nhiệm. Nếu như là quân y trong doanh y của tộc Ương Kim, thì Chu Thiên Giáng cũng không dám để họ động thủ.
Hai người cẩn thận đem trang phục rách nát của Lâm Phong cởi ra. Lúc thấy những vết thương trên người Lâm Phong, đám người Chu Thiên Giáng đều sợ ngây người. Trên cơ thể gầy gò của Lâm Phong, máu thịt lẫn lộn, có chỗ còn lộ cả xương trắng. Những vết thương này so với vết thương bị trúng tên thì đáng sợ hơn nhiều.
- Sự phụ, đây là do ai gây ra?
Chu Thiên Giáng nghiến răng phẫn nộ hỏi.
Lâm Phong cười khổ một tiếng:
- Không phải là người, mà là năm con hàn địa Tuyết lang. Ta vốn muốn một mẻ tóm gọn cả hang ổ của bọn chúng trong thành, nhưng không ngờ những kẻ này còn cất gấu chiêu ấy.
Giọng Lâm Phong hơi chậm, bắt đầu kể lại sự tình xảy ra trên người ông.
Lúc thấy ánh lửa từ tả viện phát ra, Lâm Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tả viện. Nhưng lúc ông đuổi tới nơi, ấy người Mạn Khắc Trát đã phi thân lên tường rào. Thị vệ trong viện đều vội vã đi cứu hỏa, đối với thị vệ mà nói thì pháo xa so với kẻ phóng hỏa quan trọng hơn nhiều.
Sau khi Lâm Phong đuổi theo ra khỏi soái phủ, thị nữ của Chiêm Linh cùng mấy người Mạn Khắc Trát đang hội hợp. Lâm Phong không hạ thủ, chỉ âm thầm bám theo, tới tận một viện nhỏ trong thành.
Để chuẩn bị cho lần hành động này, Chiêm Linh đã bỏ ra một số tiền lớn. Các nàng đóng giả thương đội man di đi vào thành, mang theo hàng da và kim ưng, còn đem theo năm con Tuyết lang mà Ô Tộc thu phục được, giấu trong xe mang vào thành.
Chiêm Linh làm như vậy, vốn là định dùng lúc mọi người thoát thân. Hàn địa Tuyết lang lớn hơn sói bình thường rất nhiều, lực công kích cũng cực đáng sợ. Loại Tuyết lang này cũng giống linh miêu có thể trèo tường, răng nanh sắc bén, móng vuốt có thể xé rách da gấu đen. Chỉ có điều là loài thú này cực kỳ hiếm thất, nhiều năm như vậy Ô Tộc cũng chỉ có thể bắt được năm con, hơn nữa huấn luyện chúng cũng cực khó khăn. Cho nên, ở Ô Tộc chỉ có huynh muội Chiêm Hãn là có quyền sử dụng. Tuy chỉ là năm con Tuyết lang, nhưng sức chiến đấu của chúng đủ để giết chết đội kỵ binh một trăm người.
Chương 193 Đại chiến (2)
Chiêm Linh lấy ra bảo bối trong tộc, vốn là định ngăn cản những binh sĩ Ương Kim đuổi giết Mạn Khắc Trát, và lính đi tuần. Ai ngờ là Lâm Phong đụng phải.
Mạn Khắc Trát vừa thấy Lâm Phong liền để lại bốn năm người, vội vã hạ lệnh thả Tuyết lang ra. Lâm Phong cũng chỉ nghe nói qua linh vật này, đây là lần đầu tiên cùng loài vật này giao chiến. Trong tay Lâm Phong cầm kiếm đâm xuyên qua cổ họng bọn chúng, ngược lại làm cho thú tính của chúng càng bùng lên dữ dội. Kiếm trong tay Lâm Phong đối phó không thích hợp đối phó với ấy con sói này, nếu như là đao của Vệ Triển thì đã sớm chém chúng thành mấy khúc. Nếu chỉ đối phó với Tuyết lang đối với Lâm Phong không thành vấn đề, nhưng đối phương còn từ nơi bí mật gần đó bắn tên lén, khiến Lâm Phong rơi vào thế hạ phong. Tuy nhiên kết cục cuối cùng, ngoại trừ Mạn Khắc Trát chạy thoát ra ngoài, mười ba dũng sĩ Ô Tộc cùng năm con Tuyết lang đều chết dưới kiếm của Lâm Phong.
Chu Thiên Giáng nghe Lâm Phong nói xong, không khỏi rùng mình. Chu đại quan nhân trong lòng tự nhủ, Chiêm Linh đúng là rất cẩn thận, ngay cả hung vật hiếm thấy đều lấy ra dùng. Nếu đã không phải là cao thủ, nên mấy người Chu Thiên Giáng đều cảm thấy nhẹ nhõm
- Sư phụ, ngài mất máu quá nhiều, xem ra phải nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục được. Đêm nay bọn họ chẳng những đốt pháo xa, ngay cả nữ thống lĩnh Ô Tộc cũng tới soái phủ. Chu Nhất Hạ Thanh đã đuổi theo, hy vọng bắt được nàng ta.
Chu Thiên Giáng nhẹ giọng an ủi.
- Cái gì, nữ tử kia cũng vào thành?
Lâm Phong kinh ngạc hỏi.
Chu Thiên Giáng cười khổ nói:
- Ta suýt chút nữa bị nàng ta giết chết, cũng may đời nay ta không làm việc gì thương thiên hại lí, nên ông trời cho ta tránh thoát được một kiếp.
Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Thiên Giáng, tốt nhất là hãy bắt sống nàng ta, vi sư có chuyện cần phải hỏi nàng.
Lâm Phong biết yêu cầu này khó khăn, nhưng vì huynh đệ từng đồng sinh cộng tử, ông rất muốn cởi bỏ bí mật năm đó.
- Sự phụ người yên tâm, ta còn muốn dùng nàng để giao dịch, không nỡ giết nàng ta. Ngài nghỉ ngơi một chút để khôi phục than thể, ta ra ngoài một chút.
Chu Thiên Giáng nhìn hai người quân y gần xử lý xong miệng vết thương, liền vội vàng rời khỏi nội đường, để Lâm Phong yên tĩnh nghỉ ngơi.
Mọi người trong đại sảnh vẫn đợi đến canh bốn, mới nhìn thấy Chu Nhất Hạ Thanh trở lại soái phủ. Chu Thiên Giáng không cần hỏi, chỉ nhìn mặt uể oải của hai người là biết đã để người chạy mất.
- Thế nào? Ngay cả hai người các ngươi mà vẫn không bắt được nàng ta?
Chu Thiên Giáng trong long tự nhủ, nha đầu kia công phu thật cao vậy sao? Đến Chu Nhất cũng không bắt nổi nàng ta.
- Đại nhân, nếu bàn về năng lực, Chiêm Linh sẽ yếu hơn huynh đệ Chu Nhất. Nhưng bàn về khinh công, nàng ta so với cả hai chúng ta đều cao siêu hơn.
Hạ Thanh bất đắc dĩ nói.
- Thanh kiếm trong tay nàng ta bù lại phần thiếu sót của công lực, nếu không lúc ở trong soái phủ ta đã có thể giết chết nàng.
Chu Nhất không phục nói.
Hai người ở trong thành đuổi theo Chiêm Linh hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là để người chạy mất. Hạ Thanh thì không sao, nhưng trong lòng Chu Nhất cực kỳ buồn bực, thanh đao yêu quý của gã có thể làm lưỡi cưa rồi. Đao này là Chu Thiên Giáng đặc biệt yêu cầu người ta, dựa theo chiều cao của Chu Nhất làm vũ khí cho gã.
- Thôi đi, đối phương là có chuẩn bị mới tới. Ngay cả Phong sư phụ cũng bị thương, vốn bọn họ bỏ ra cũng không nhỏ.
Chu Thiên Giáng khoát tay, để hai người ngồi xuống nói chuyện.
- Cái gì, Lâm gia bị thương?
Chu Nhất Hạ Thanh đồng thời giật mình hỏi.
- Không phải là có người làm bị thương, mà do mấy con Tuyết lang. Sư phụ chỉ bị mất máu quá nhiều, không có gì đáng lo ngại.
Chu Thiên Giáng giải thích với hai người.
Vừa nghe không phải là có người đả thương Lâm Phong, Chu Nhất Hạ Thanh đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, soái phủ phải bố trí đầy cung thủ mới có thể bảo vệ được Chu Thiên Giáng.
Mọi người giằng co cả một đêm, đến lúc hửng sáng mới lần lượt đi ngủ. Đại Ngưu đêm nay cũng đủ thành thật, một câu cũng không dám nói linh tinh. Chu đại quan nhân đối với gã cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể mắng vài câu cho hả giận.
Da Luật Đậu Cáp vẫn mang người Lục Soát toàn thành. Tuy thành Tạp Sắt không lớn, nhưng có tới mấy vạn nhân khẩu, nên muốn tìm được Chiêm Linh thật không dễ dàng. Đóng cửa thành một ngày, ngoài Da Luật Đậu Cáp truy tìm Chiêm Linh và người Ô Tộc, còn có Chu Nhị hạ lệnh cho Niêm Can Xử, và toàn bộ tính báo do tự mình huyến luyện, dốc toàn lực thu thập manh mối.
Buổi sáng ngày thứ ba, Chu Thiên Giáng mở cửa thành, cho dân du mục tùy ý ra vào. Căn cứ theo lời Chu Nhất Hạ Thanh, thi Chiêm Linh nếu muốn ra khỏi thành thì không cần đi cổng chính. Nếu đã vậy, đóng cửa thành cũng vô dụng.
Tin tức Thiên lôi bị hủy nhanh chóng lan ra khắp Thiên Thanh. Chẳng những là nước Thiên Thanh, mà tới cả Thành Võ Hoàng ở kinh thành Đại Phong cũng biết được tin này.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng xem hết mật báo từ nước Thiên Thanh, cau mày nghi hoặc nhìn Vệ Triển.
- Vệ Triển, Thiên Lôi là thứ gì, ngươi đã nhìn thấy bao giờ chưa?
Vệ Triển suy nghĩ một chút nói:
- Hoàng thượng, ngài nhớ lúc Chu Thiên Giáng giải vây cho ngài ở Dư Gia Bình chứ, chắc cũng là một loại giống như ám khí ‘lựu đạn’ lúc đó. Tiểu tử này thông minh cơ trí, có lẽ Chu Thiên Giáng lại tạo ra một loại ám khí.
Vệ Triển nói vậy, coi như là giúp Chu Thiên Giáng giải quyết một vấn đề khó khăn. Triều Đại Phong gồm phần đông là các bang phái giang hồ, nếu như nói là ám khí thì cũng chính là bí mật của người ta, không truyền ra ngoài. Nói như vậy, Thành Võ Hoàng dù là Hoàng thượng, cũng không thể tùy tiện thu về triều đình. Nếu không, không riêng gì dân chúng trong thiên hạ không muốn, Thành Võ Hoàng còn bị mệnh danh là ‘tham quân’.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng:
- Tiểu tử này đúng là một kẻ tài năng, đoán chừng là hắn cố ý thổi phồng uy lực của ‘Thiên lôi’, đề làm cho quân địch cảm thấy sợ hãi. Đáng tiếc, không ngờ lại bị Ô Tộc âm thầm hủy hoại. Nếu không, trẫm cũng muốn nhìn xem ‘Thiên lôi’ có hình dáng ra làm sao.
- Hoàng thượng, Chu Diên Thiên đã bắt đầu tập kết binh lực ngoài Hổ Khẩu Quan, phỏng chừng gã muốn gây áp lực cho Chu Thiên Giáng. Chu Diên Thiên trong long chắc vẫn ghi hận đứa nhỏ Thiên Giáng, hiện tại biết Thiên Giáng tới Thiên thanh, nhất định sẽ có hành động. Ta cảm thấy, hẳn là nên đem tin này báo cho Thiên Giáng, để hắn có chuẩn bị.
Vệ Triển lo lắng nói.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, bỗng bật cười môt tiếng:
- Haha, không cần phải nói với Thiên Giáng, đối với trẫm mà nói đây đúng là chuyện tốt. Đừng quên Thiên Giáng đang thống lĩnh binh mã nước Thiên Thanh. Lão tặc tử Chu Diên Thiên nếu xuất binh thảo phạt Chu Thiên Giáng, mặc kệ sống chết thế nào, cũng đâu phải con dân của Đại Phong ta.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, trong nét tươi cười mang theo một tia tàn nhẫn, ông chỉ ước gì Chu Diên Thiên và đại quân Thiên Thanh đấu nhau. Như vậy, ông ta có thể mệnh lệnh đại quân Văn Nhữ Hải bắc tiến, đem nước Thiên Thanh điền vào bản đồ triều Đại Phong.
Trong kinh thành, quan tâm Chu Thiên Giáng nhất là Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi. Chu Thiên Giáng rời khỏi kinh thành hơn bốn mươi ngày, nhưng các nàng cứ cách mười ngày lại nhận được thư của Chu Thiên Giáng, trong thư đều là tình ý triền miền, mọi chuyện tốt đẹp. Thật ra từ lúc Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa Bắc Quan, thì một phong thư cũng không viết. Từ trước khi rời kinh thành, Chu Thiên Giáng đã sớm có chuẩn bị, viết liền ba mươi mấy là thư niêm phong cất vào kho ở thi trấn An Viễn. Chu đại quan nhân lệnh cho thủ hạ, cứ mười ngày sẽ đưa một phong thư đi kinh thành. Cứ tính như vậy thì dù đến lúc hắn trở về, thư cũng chưa chắc đã gửi hết.
Ngoài thành Tạp Sắt, Chiêm Linh sau khi trở lại quân doanh thì nghỉ ngơi và chỉnh đốn vài ngày. Năm con Tuyết lang với hơn mười cao thủ trong tộc bị giết, khiến Chiêm Linh vvo cùng đau lòng, liên tiếp vài ngày không ăn uống. Trong lòng Chiêm Linh thì Chu Thiên Giáng là kẻ đại lừa đảo. Đường đường là Thống soái đại quân, không dám đối mặt với địch nhân thừa nhận thân phận của mình, vừa nhớ tới vẻ mặt của Chu Thiên Giáng lúc ấy nằm úp sấp trên người nàng khóc lóc, Chiêm Linh liền cảm thấy chán ghét.
Sau khi Chiêm Linh xác định tin tức Thiên lôi bị hủy, dù ca ca có khuyên can nhưng rốt cuộc vẫn không kìm nổi, muốn dẫn đại quân san bằng thành Tạp Sắt, bắt sống đại lừa gạt Chu Thiên Giáng.
Trong thành Tạp Sắt, mấy ngày nay Chu Thiên Giáng đều tự mình quan sát thành quả thao luyện của đại quân tộc Ương Kim. Theo dự đoán của mấy người Chu Nhất nếu không sử dụng đại pháo Thiên lôi, bọn họ với đại quân Ô Tộc ngoài thành có thể nói bất phân thắng bại.
Từ cuộc chiến lúc cứu viện Da Luật Bình, mấy người Chu Nhất đều chứng kiến sự dũng mãnh của Ô Tộc. Nếu ở trên thảo nguyên triển khai tác chiến với quy mô lớn, lại thêm một ngàn quân Đại Phong tinh nhuệ, do chính tay Chu Tứ huấn luyện, nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang tay với đối phương.
Trong đại sảnh soái phủ, Chu Thiên Giáng nhìn tất cả mọi người lặng yên, không khỏi cười nói:
- Vậy theo như lời các ngươi nói, đại chiến với Ô Tộc chúng ta chỉ nắm được có năm phần thắng?