Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng "chát" giòn dã.
Là người đàn bà trung niên đứng ở cửa hung hăng quăng Kỷ Thần Hi một bạt tai, sau đó không đợi cô kịp phản ứng, níu lấy tóc cô: “Cô là đồ hồ ly tinh câu dẫn chồng tôi! Hôm nay không đánh chết cô là không được!"
Bà ta dùng sức lực cực lớn, Kỷ Thần Hi cảm giác da đầu mình đều sắp bị kéo hết xuống.
Kỷ Thần Hi cố gắng muốn kéo bà tay đang nắm tóc mình ra, nhưng sức lực không lại: “Vị phu nhân này, mời chị buông tay! Có phải chị nhận nhầm người hay không? Tôi căn bản không biết chồng cô là ai!"
Người đàn bà trung niên không những không buông tay, ngược lại níu tóc cô càng chặt hơn, bởi vì tức giận, thịt béo trên mặt cũng run: “Tiện nhân! Còn muốn tranh cãi? Không phải mỗi ngày anh ta đều tặng hoa cho cô sao?"
Vừa nhắc như vậy, Kỷ Thần Hi nhớ đến gần đây quả thực có cha của một đứa bé mắc bệnh đưa hoa cho mình, nói mình là cha độc thân thích cô muốn theo đuổi cô, nhưng mà cô đã cự tuyệt luôn.
"Tất cả mọi người đến nhìn! Y tá bệnh viện không biết xấu hổ! Một gương mặt hồ ly tinh! Câu dẫn người thân bệnh nhân! Người nhà chúng ta làm sao yên tâm giao người bệnh vào tay tiện nhân này! Tôi muốn khiếu nại bệnh viện! Phải đuổi loại tiện nhân này!"
Nói, người phụ nữ kia lại muốn đánh cô, đang lúc lôi kéo tháo khẩu trang trên mặt cô ra.
Một gương mặt xinh đẹp lộ ra, ngũ quan chỉ trang điẻm nhẹ nhàng nhưng lại động lòng người, lông mi nửa rũ xuống hốc mắt rơi xuống bóng tối nhàn nhạt, giống như con bướm giương cánh.
Tròng mắt đen trắng rõ ràng giống như là rơi xuống một ao nước trong, sống mũi thanh tú, môi đầy đặn như anh đào mới hái, để cho người ta có xung động muốn cắn một cái.
Lúc ba ta chửi mắng, Kỷ Thần Hi thật vất vả tránh thoát tay bà ta, chống lại với ánh mắt phẫn hận, trầm giọng nói: “Tôi không có! Vị phu nhân này, nếu chị tranh cãi vô lý nữa, tôi sẽ kêu an ninh mời chị đi ra ngoài!"
Người đàn ông trong phòng bệnh yên lặng nhìn một màn náo nhiệt, ánh mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Ngoài cửa, người đàn bà trung niên nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn như lòng trắng trứng của Kỷ Thần Hi, đáy mắt thoáng qua ghen tị, ánh mắt cũng mang ác ý, hận không xé mặt cô nát bét: “Được! Cô kêu an ninh đến, tôi xem ai dám động tôi! Một tiểu tam cũng dám ở trước mặt chính thất phách lối, còn có vương pháp hay không? Câu dẫn chồng tôi đúng không? Hôm nay tôi phải đánh chết cô người đàn bà thối không biết xấu hổ!"
Nói cong, lần nữa nâng cánh tay tráng kiện lên hung hăng đánh mặt Kỷ Thần Hi.
Vóc người Kỷ Thần Hi nhỏ, cô là vốn có vóc người gầy yếu.
Nếu một tát này tát xuống, phỏng đoán mặt không sưng thành đầu heo không thôi!
Dung Mặc Sâm đứng ở bên giường bệnh căng thẳng, hành động đã nhanh hơn ý thức, không tự chủ được bước hai chân đi ra cửa.
Nhưng, khi anh cách cô còn có một đoạn, không kịp ngăn cản.
Mắt thấy Kỷ Thần Hi sẽ bị người đàn bà trung niên đánh, nhưng không nghĩ Kỷ Thần Hi bỗng nhiên giơ tay lên, lập tức giữ cổ tay bà ta lại.
Dù sao cũng là người ở trong ngục tù mấy năm, đầu trâu mặt ngựa gì đều gặp, không đến nỗi ngay cả năng lực tự vệ cũng không có.
Mới vừa rồi chú ý đến thân phận mình, Kỷ Thần Hi không muốn cùng người thân bệnh nhân xào xáo, nhưng đối phương luôn không thuận theo không buông tha, cũng không thể mặc cho người khi dễ!
Người đàn bà trung niên cũng không ngờ đến nhìn cô gầy yếu, lại có thể vững vàng bắt lấy tay mình, lúc này vừa muốn rút tay ra, nhưng thử mấy lần, lại đều không thành công.
"Tiện nhân! Cô dám trả đũa? Tôi muốn khiếu nại cô! Cô dám đánh tôi!”