Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 100.4

Vô Tình tựa hồ đã chịu thua, xem ra tiểu thư không uổng phí công sức.

Thanh Dao sốt cao rất nhanh khỏi, cục cưng trong bụng cũng được an thai, không có gì đáng ngại, các nàng thật cao hứng, Vô Tình rốt cuộc đã chịu thua, thế nhưng từ sáng sớm hôm xảy ra chuyện đến nay, bọn họ vẫn như trước không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu.

Thanh Dao không khỏi thất vọng, suy đoán, chẳng lẽ Vô Tình thay đổi chủ ý, nghĩ đi nghĩ lại điều này rất có khả năng, nàng ở trong lòng không chỉ một lần mắng hắn tiểu nhân, bất quá cuối cùng phải từ trong miệng Minh Nguyệt mới biết được, Vô Tình cùng Thanh Phong xuất cốc.

Hắn quả nhiên xuất cốc, cũng không nói một tiếng nào, liền xuất cốc.

Thanh Dao tức giận mấy ngày, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi, thế nhưng Minh Nguyệt thì không như thế, bởi vì công tử đem hắn lưu ở trong cốc cùng… nữ nhân này, làm hại hắn không được xuất cốc đi chơi, tâm tình kiamiễn bàn có bao nhiêu buồn bực, vì sao mỗi lần hắn đều phải làm loại chuyện này, hiện tại là  tồi tệ nhất, phải hầu hạ nữ nhân.

Thanh Dao các nàng ở trong cốc, ăn được ngon uống được tốt, hơn nữa không có một chút lục đục nào với nhau, cuộc sống hàng ngày tạm ổn và trôi qua hết sức dễ chịu, dĩ nhiên nuôi nàng cũng mập một ít, sắc mặt hồng nhuận phát sáng, càng phát ra dễ nhìn.

Một tháng sau, Vô Tình đã trở về.

Trở lại, liền phân phó Thanh Phong gọi ba người các nàng đi chính sảnh, trên khuôn mặt dễ nhìn như trích tiên, vẫn không có gì biểu tình như trước, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

“Ta nói rồi không thu đồ đệ, thế nhưng ngươi đã các muốn học, cũng đã vào vô tình cốc, chúng ta xem như có duyên, ta liền truyền cho mỗi người các ngươi công phu như nhau.”

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mạc Ưu, ba người nhìn nhau, lập tức trong lòng vui sướng, đang chuẩn bị quỳ xuống thì ngồi ở chính sảnh Vô Tình khoát tay, ba người chỉ cảm thấy một cổ cường đại nội lực phát ra, đến thân thể các nàng, có thể làm cho các nàng không thể động đậy.

“Cám ơn Vô Tình công tử.”

Ba người chỉ phải dùng miệng cảm tạ, Vô Tình vẫn chưa cùng các nàng nói thêm cái gì, mấy ngày nay, các nàng cũng biết tính cách Vô Tình, không thích nhiều lời, cá tính lạnh lùng.

Chỉ thấy hắn thân thể cử động, Thanh Phong lập tức ăn ý thúc xe đẩy hắn ra khỏi chính sảnh, theo hướng bên phải hành lang, đi thẳng đến trước một mặt tường, chỗ đó, nhìn qua đều là đá, một điểm khe hở cũng không có, thế nhưng vô tình đưa tay xoay vài cái, chỉ thấy một thanh âm ầm ầm vang lên, lại xuất hiện một cửa đá, cửa đá nữa đóng nữa mở, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi vào, chỉ thấy bên trong cửa đá có một cái động và một sườn dốc thật dài vẫn xuống phía dưới.

Dưới đất, thậm chí có một Tàng Bảo Các, trên kệ cao to, bày đầy đủ các loại binh khí, còn có bí quyết võ học.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mạc Ưu, hưng phấn đến con ngươi phóng đại, hô hấp đều khó khăn, hai mắt ngắm trái ngắm phải, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được chạy tới, phát ra một tiếng hoan hô.

“Trời ạ, Tàng Bảo Các thật lớn a, nhiều binh khí như vậy, còn có võ học bí quyết.”

Thanh âm của Vô Tình lãnh mị vang lên: “Các ngươi mỗi người có thể chọn một thứ, cái nào cũng như nhau, luyện xong sẽ trở thành cao thủ đứng đầu trong chốn giang hồ.”

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai mắt bốc hỏa, sớm hưng phấn vọt tới, từ trước ra đến mặt sau, rồi từ mặt sau ra đến mặt trước, bất kể là vũ khí, hay bí quyết võ học, cũng làm cho người ta yêu thích không buông tay, hơn nữa mỗi một thứ nhìn qua đều là thứ tốt, làm cho người ta khó quyết định là lấy hay bỏ.

Ngược lại, Mộc Thanh Dao thì bình tĩnh nhiều lắm, không vội không nóng, con ngươi hiện lên mũi nhọn, từ từ đi qua đó, tỉ mỉ tìm kiếm, đáy lòng nàng có chút tính toán, nếu như mọi thứ đều như nhau chỉ lấy một thứ là có thể trở thành cao thủ đứng đầu trên giang hồ, như vậy nếu học hai thứ chẳng phải là khó có địch thủ sao, xem ra vẫn học hai thứ tốt hơn, bất quá, Vô Tình sẽ đồng ý sao?

Từng bước một dời qua, bỗng nhiên giữa một rừng binh khí một ánh sáng phát ra từ chiếc vòng màu bạc hấp dẫn tầm mắt của nàng, cái vòng tay kia hình tròn, mặt trên có điêu khắc hoa văn tinh tế, một trang sức như vậy thì có tác dụng gì, làm sao mà trở thành vũ khí được? Thanh Dao cầm lên, nhìn trái nhìn phải, thực sự là càng xem càng thích, vòng bạc này làm cho người ta khó lòng phòng bị, tối đa họ cũng chỉ nghĩ là một món đồ trang sức mà thôi, ai mà biết đây là một món vũ khí đâu, bất quá nó rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào?

Mộc Thanh Dao cầm cái vòng bạc kia, cười rạng rỡ nhìn ba người đối diện nói: “Vật này có chỗ lợi hại gì?”

“Đây là ám khí vô cùng lợi hại, chỉ cần sử dụng cho tốt, một chiêu tức trúng” Vô Tình tiếng nói vừa dứt, trong tay hắn Thiên tàm ti đã bay ra ngoài, nhẹ nhàng cuốn lấy vòng bạc trong tay Mộc Thanh Dao, vòng tay đó liền rơi xuống trên tay của hắn, chỉ thấy hắn giơ tay lên, vòng bạc kia bậc ra ra ngoài, lại thành hình dạng một đóa liên hoa, cánh hoa là lưỡi dao bạc sắc bén, trên không trung vang lên thanh âm sưu sưu, mang theo sức mạnh uy hiếp, binh một tiếng, cấm sâu vào hòn đá cứng rắn như sắt.

Chiêu thức ấy làm tâm thần Mộc Thanh Dao nhộn nhạo, thật là ám khí lợi hại, chỉ một động tác đơn giản liền đánh sâu vào hòn đá, nếu như đó là đầu người, thực sự là đâm còn dễ dàng hơn so với thức ăn, lập tức trên mặt hiện lên ý cười, người khác chỉ cho rằng nó là một chiếc vòng bạc, có ai biết là ám khí trí mạng đâu?

Vô Tình thấy nàng thoả mãn, liền vận lực một cái, cách không phát lực, ám khí kia trên tay của hắn chớp mắt đã nhẹ nhàng ném qua, liền rơi xuống trên tay của Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao nhìn vòng bạc trên tay thật là một kiện trang sức đẹp, mà Minh Nguyệt ở một bên đã sớm từ trên kệ mang xuống bí quyết luyện ám khí, đưa tới.

“Cẩn thận học đi, ngươi nhất định sẽ trở thành cao thủ ám khí.”

“Ừ ” Thanh Dao gật gật đầu, lúc này Mạc Sầu cùng Mạc Ưu mỗi người cũng đã tìm được một võ học bí quyết, một người là kiếm thuật chính tông, một người là tâm pháp bí quyết, Vô Tình nhìn sang, chậm rãi phân phó Minh Nguyệt cùng Thanh Phong ở phía sau: “Đến đây, các ngươi làm mẫu một chút.”

“Dạ, công tử, ” hai người lĩnh mệnh, không nói thêm cái gì nữa, nếu mọi người đều đã chọn xong, Vô Tình liền dẫn người chuẩn bị rời đi, ai ngờ Mộc Thanh Dao không biết từ nơi nào tìm được một quyển võ học bí quyết khác.

Cầm ma, đúng là một quyển cầm phổ, không hiểu vì sao, nàng vừa nhìn thấy bản cầm phổ này liền thích vô cùng, không biết là bởi vì bộ dáng đánh đàn xuất trần không nhiễm bẩn của người kia, hay vẫn là đáy lòng nàng thích đánh đàn.

“Ta còn muốn học thứ này.”

Nàng tiếng nói vừa dứt, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt sắc mặt đã có chút khó coi, mặt đồng thời trầm xuống, bọn họ đã biết nữ nhân này không phải dễ dàng thoả mãn như vậy mà, nên không đợi công tử mở miệng, Minh Nguyệt liền cướp trước một bước: “Không được, ngươi đã chọn ám khí, lại còn muốn học cầm ma, huống chi cầm ma không phải ai muốn học là học, ngoại trừ công tử, chúng ta còn không có học đâu!”

Minh Nguyệt thật là tức a, sắc mặt âm ngao, bất quá nói thật ra, hắn căn bản không muốn học cầm ma, bởi vì nó đòi hỏi sự kiên trì không gì sánh được, mà khuyết điểm của hắn chính là kiên trì, nhưng là mình không học là một chuyện, bị người ta học được lại là một chuyện khác.

Cầm ma, là võ học bá đạo nhất thế gian, là một môn công phu có lực sát thương rất mạnh, bình thường công tử cũng không dùng võ học này.

Không nghĩ tới nữ nhân này có ánh mắt sắc bén thấy được, hơn nữa lại mang vẻ mặt tình thế bắt buộc, ngay cả người luôn luôn trầm ổn như Thanh Phong cũng không vui.

“Không được, ngươi đã chọn một thứ rồi, thì cũng chỉ cho học một thứ thôi.”

“Ta muốn học hai thứ, bằng không không đủ dùng, ” Thanh Dao thái độ rất kiên quyết, ánh mắt trong trẻo không nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, mà bình tĩnh nhìn chằm chằm Vô Tình, vẻ mặt ngang tàng ngạo nghễ, không cho một chút cơ hội thương lượng nào, Vô Tình đáy lòng thở dài, chẳng biết tại sao, chỉ cần nàng bày ra bộ dạng này, thì việc này chính là ván đã đóng thuyền, dù cho hắn không đồng ý, nữ nhân này nhất định sẽ giở trò không đi ra khỏi Tàng Bảo Các.

Chẳng lẽ hắn thật sự phải giam nàng một lần sao, lần trước thiếu chút nữa không làm hại nàng mất đi đứa nhỏ, lúc này đây nếu như hắn không đồng ý, chỉ sợ bi kịch kia lại tái diễn.

Vô Tình lông mi thật dài chớp hai cái, đôi mắt sắc bén như đao, sắc mặt vốn đang băng hàn, đến cuối cùng cũng mềm mại một ít, nhàn nhạt mở miệng: “Đừng quên trong bụng ngươi có đứa nhỏ, căn bản không có thể nào học cái này.”

“Ta hiện tại không học, không có nghĩa là sau khi sinh đứa nhỏ không thể học.”

Thanh Dao nghe ra trong lời Vô Tình đã mềm hoá lại, nên nàng đã sớm đem cầm phổ  kia nhét vào trong lòng, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt há mồm líu lưỡi, nhìn công tử, rồi lại nhìn vẻ mặt đương nhiên của nữ nhân kia, cuối cùng nhìn nhau, một cỗ không nói nên lời tràn đầy  ở trong lòng.

Công tử sẽ không thích người ta chứ, không phải vẫn chán ghét nữ nhân sao? Trước đây đối với nữ nhân vẫn rất hận, vì sao lúc này lại khác lạ như thế?

“Đi thôi.”

Vô Tình một tiếng mệnh lệnh, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tuy rằng không cam lòng, đáng tiếc cũng không có cách nào thay đổi chuyện hiện thực như đinh đóng cột này.

Mộc Thanh Dao nữ nhân kia, không chỉ cầm ám khí phổ, mà còn lấy cầm ma, trời ạ, nếu quả thật bị nàng ta luyện thành, rồi hạ sơn, thật không biết trong thiên hạ sẽ loạn thành bộ dáng gì nữa, bất quá nữ nhân này sẽ không giết người lung tung chứ, hai người suy đoán xong, cuối cùng cũng lười suy nghĩ nữa, cầm ma kia cũng không phải tất cả mọi người đều có thể luyện thành, hơn nữa, nó cần một cây đàn tốt, mà đàn tốt thì khó có được, ngoại trừ công tử cho phượng vĩ cầm!

Nghĩ đến đây một, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đáy lòng song song hiện lên bất an.

Công tử, ngàn vạn lần không nên đem phượng vĩ cầm đưa cho nữ nhân kia mới tốt, bằng không chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn thật.

So với sự lo lắng của Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, Thanh Dao thì thập phần cao hứng, bởi vì nàng biết mình đoạt được hai kiện thứ này đều là bảo bối, trên tay ám khí cùng cầm phổ.

Từ đó ba người bắt đầu tập võ, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu công phu căn bản vốn rất tốt, hơn nữa các nàng chọn bí quyết cũng là sở trường của mình, bởi vậy rất nhanh liền thuận buồm xuôi gió, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng vui vẻ vì được thanh nhàn.

Về phần Thanh Dao, do Vô Tình tự mình dạy, nguyên nhân là bởi vì nàng mang thai, vì thế ngay từ đầu không thể tập cầm ma, mà chỉ tập một ít tâm pháp, tu luyện để tăng nội lực của mình, thuận tiện luyện một chút ám khí, đương nhiên đều là những động tác nhỏ, không thể có những động tác quá lớn.

Thanh Dao công phu mặc dù do Vô Tình chỉ dạy, nhưng đa số thời gian, nàng đều nhìn không thấy người của hắn, chỉ dựa theo hắn phương án hắn đã sắp đặt trước mà tiến hành, mỗi ngày luyện tập một giờ tâm pháp, một giờ ám khí, cuối cùng là ra phía sau ngâm một giờ trong suối lạnh.

Nguyên lai dòng nước suối lạnh này, có rót rất nhiều dược thảo, làm cho người ta nội lực tăng thêm, bất quá nó không thích hợp để ngâm quá lâu, mỗi ngày chỉ có thể ngâm một giờ, nếu như quá một giờ thương tổn rất lớn đối tiểu hài tử, tất cả đều lấy đứa nhỏ làm trọng.

Mặc dù như vậy, nửa tháng gần đây, Thanh Dao cũng cảm nhận được quanh thân của mình khí lưu không giống với ngày xưa, hơi thở hít vào thở ra, hơi thở hồn hậu hữu lực nhiều lắm, hơn nữa tinh lực sự dư thừa.

Tâm pháp kia càng luyện càng thuận tay, một dòng khí từ đan điền, chạy qua kì kinh bát mạch, ám khí tuy rằng không đạt được cảnh giới tối cao, nhưng là có thể sử dụng ổn thoả có hình có dạng, không thể cắm sâu vào trong tường, nhưng tốt xấu gì cũng bách phát bách trúng, sơn gian tẩu thú, trong rừng chim chóc nàng đánh trúng không ít.

Bước đột phá của ám khí nàng đã biết không ít, nhưng mà cầm phổ thì vẫn không có bỏ quên, tâm pháp kia tu luyện được thất thất bát bát, hiện tại chỉ có thể dùng sức chuyên tâm tu luyện, mặt khác phải chờ tới đứa nhỏ sinh ra, mới có thể chân chánh tập cầm phổ.

Thanh Dao rời khỏi Huyền Nguyệt hoàng cung, chớp mắt đã hơn năm tháng.

Trong cung hoàng đế từ sự nôn nóng lúc ban đầu giờ đã bình tĩnh lại, tỉ mỉ nhớ lại cá tính của Thanh Dao, biết mình nếu muốn cho nàng trở về, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, dù cho có phái Nam An vương đi, hoặc là ám vệ, chỉ sợ cũng không có biện pháp khiến nàng hồi tâm chuyển ý, thế nhưng bảo  hắn hoàn toàn buông tay, hắn lại làm không được, bởi vì có thể thích một người thực sự không phải chuyện dễ dàng, nhất là một đế vương, mất đi nàng, sau này chỉ sợ lại khó gặp được một người như vậy.

Vì thế Huyền đế sau khi nhận được ám vệ bẩm báo, nói hoàng hậu có đến Thanh La quốc, hoàng hậu còn giết Trưởng Tôn thái tử, hiện tại chính là nghi phạm truy bắt của Thanh La quốc. Mộ Dung Lưu Tôn lòng nóng như lửa đốt đồng thời hắn đã làm ra một quyết định to gan, nên lập tức hạ lệnh cho A Cửu truyền Nam An vương tiến cung.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vừa mới hồi kinh, nhận được thánh chỉ, người ngựa không nghĩ chạy vào hoàng cung.

Vừa nghe thấy chủ ý của hoàng huynh, bị hù doạ đến gương mặt đều thay đổi, lập tức liên tục phản đối: “Hoàng huynh, trăm triệu lần không thể, thần đệ nguyện thay hoàng huynh đi trước Thanh La quốc một chuyến.”

“Không được, trẫm chủ ý đã định, việc này là trẫm gây ra, tất nhiên trẫm phải tự mình đi, bằng không dù cho ngươi có tìm được nàng, nàng cũng chưa chắc theo ngươi trở về, như vậy chẳng phải là lãng phí thời gian sao, vì thế…”

Huyền đế con ngươi u ám như nhất như nước giếng cổ ngàn năm sâu không lường được, toả ra ánh sáng lạnh yếu ớt.

Nam An vương nhìn thấy hoàng huynh như vậy, biết hắn tâm ý đã định, thế nhưng sao lại bắt hắn làm ra loại sự tình này, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Sắc mặt âm tình bất định, Huyền đế nội liễm mở miệng: “Hiện tại thất nước tạm thời không có động tĩnh, Thanh La quốc thái tử bị thương, lại càng không thể chủ động phát binh, bởi vậy chúng ta trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề gì, mà trong triều đã có tả tướng cùng ngự sử đại phu giúp ngươi, cũng không cần ngươi phí nhiều tâm, ngươi liền an tâm đợi đi.”

“Hoàng huynh?” Nam An vương sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao ngăn cản hoàng thượng quyết định.

Huyền đế cũng không để ý đến phản đối Nam An vương, dẫn theo một nhóm thủ hạ ám vệ bí mật rời kinh, mà ở kinh thành hoàng đế vẫn đang ở bên trong hoàng cung, còn Huyền đế chân chính, đã cải biến thành hình dáng của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.

Nguyên lai này Huyền đế theo Xích Hà lão nhân tập qua thuật dịch dung, vì thế đơn giản liền cải trang hình dạng của Nam An vương cùng mình.

Chân chính Huyền đế đã rời kinh, bí mật đi đến Thanh La quốc, mà Nam An vương lại thành Huyền đế, tọa trấn kinh thành…

Vô tình cốc, ngày ngày như mặt nước chảy xuôi qua.

Bên trên sườn núi, bóng dáng ngang dọc, nhìn không thấy người, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng thổi qua, một kích tức trúng, ngọn cây ầm phát ra một tiếng vang thật lớn, Mạc Sầu kiếm thuật đã đăng phong tạo cực, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi mấy tháng thời gian, nhưng là công phu của nàng vốn đã lợi hại, hiện tại chỉ là nâng cao một bước.

Mà Mạc Ưu thì càng lợi hại không gì sánh được, nội lực hồn hậu, lại có thể lấy lực ngự khí, Loan Nguyệt đao trên không trung dường như không động tĩnh, chỉ thấy đồ vật không chút nào bị tàn phá, nhưng phía sau núi thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm ầm ầm.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đứng ở đàng xa nhìn, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hai người này quả nhiên thông tuệ, so với trước đây tiến bộ hơn nhiều, thân thủ như vậy, đi lại trong chốn giang hồ, mặc dù không phải là cao thủ số một, nhưng cũng vô cùng lợi hại.

Mà Thanh Dao, tâm pháp cùng ám khí tập được không tệ, nhưng là bụng của nàng đã lớn, hiện tại hành động bất tiện, căn bản không có biện pháp tập võ, chỉ có thể nghiêng người dựa vào trong rừng nghe Vô Tình đánh đàn, đàn của hắn thật là dễ nghe, du dương mờ ảo, tựa như tiên nhạc trên bầu trời, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hình như đang dạo chơi trong thanh sơn lục thủy, tâm tình không khỏi thật tốt, nhưng vì sao bụng lại bắt đầu đau lên, hơn nữa hạ thể có một trận đau đớn, chẳng lẻ muốn sinh sao?

Thanh Dao mở to mắt, hoảng hốt gọi lên: “Vô tình, ta muốn sinh!”

Một lời rơi, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại…
Bình Luận (0)
Comment