Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 107.3

“Thanh Phong, ngươi biết ta nhiều năm như vậy chưa từng có lúc nào vui vẻ, chúng ta hãy ở chỗ này một khoản thời gian, đừng nói đến chuyện không vui được không?”

Hắn ngước mắt nhìn, đáy mắt như đứa nhỏ ngây thơ, còn có chút khẩn cầu, lòng Thanh Phong đau xót, thế nhưng cái gì hắn cũng đều không làm được, chỉ có thể chậm rãi gật đầu: “Được, công tử.”

Nói xong cũng không lên tiếng nữa, yên tĩnh hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.

Mà sau khi chủ tử trên giường đã ngủ, hắn lặng im ở phía trước cửa sổ, vẫn nhìn vầng trăng bên ngoài, chẳng lẽ hắn thực sự nguyện ý nhìn chủ tử mắc thêm lỗi lầm nữa sao?

Nếu như? đôi mắt Thanh Phong lóe lên ánh sáng, lạnh lẽo một mảnh…

Ngày thứ hai, Thanh Dao phân công Mạc Ưu đi ra ngoài tìm người, thôn trấn không lớn, chỉ sợ không nhiều tên khất cái như vậy, bất quá có thể tìm được bao nhiêu người hay bấy nhiêu.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thập phần kinh ngạc, Mạc Sầu nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, ngươi tìm nhiều tên khất như vậy làm cái gì?”

Thanh Dao nâng mi nhìn liếc mắt Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một cái, tâm tình có chút trầm trọng, mài ngưng tụ thành sắc thu, quanh thân lãnh ý.

“Mạc Sầu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sao? Việc gặp phải Thượng Quan Hạo ở Thanh La quốc đại biểu cho ý nghĩa gì sao, bọn họ rất có thể sẽ động thủ ăn tươi Trưởng Tôn Trúc, tuy rằng Trưởng Tôn Trúc không nhất định bị bọn họ giết, thế nhưng chứng tỏ, thiên hạ sắp loạn, mà ở trong loạn thế, ngươi cho là ai còn có thể có bình yên cho chính mình đây? Vì thế chúng ta phải nhanh một chút bồi dưỡng cho chính mình một cổ thế lực, chí ít đến lúc đó sẽ không bị người ta xem như thịt cá.”

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu trên mặt bao phủ hàn ý.

Chủ tử nói không sai, thiên hạ chỉ sợ rất nhanh sẽ loạn, đoàn người bọn họ, tuy rằng chỉ cầu một mảnh yên lặng, thế nhưng ai biết sau này sẽ có tình huống gì phát sinh, chẳng may đến lúc đó có việc đổ trên thân, một điểm năng lực cũng không có, chỉ sợ sẽ giống như trước đây mặc cho người làm thịt.

“Chủ tử, ta đã biết.”

Mạc Ưu lĩnh mệnh, rất nhanh lắc mình lui ra ngoài.

Mạc Sầu đã có chút khó hiểu: “Chủ tử, chúng ta đem người mang về vô tình cốc, công tử đồng ý không?”

“Hôm qua buổi tối ta đã nói với hắn, hắn đồng ý, ” Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, cười tươi như hoa, mặt mày đều là vui vẻ, nghĩ đến hôm qua khi chính mình hỏi vô tình, không khỏi cười rộ lên.

Mạc Sầu ở một bên, trên dưới quét mắt nhìn chủ tử.

Đáy lòng thầm nghĩ, chủ tử không biết có phát hiện hay không, chỉ cần nhắc tới công tử, tâm tình của nàng tựa hồ vô cùng tốt, một điểm cảnh vác cũng không có, cả người đều thoải mái.

“Tiểu thư, ngươi thích công tử sao?”

Mạc Sầu nhịn không được hỏi, Thanh Dao nụ cười liền dừng lại cùng hình ảnh ở trên mặt, hơn nửa ngày mới không phục hồi tinh thần lại, chậm rãi thở dài: “Ta không biết.”

Lúc này, ngoài cửa đứng thẳng một người, chính là thị đồng Thanh Phong của Vô Tình, hắn vốn qua đây gọi nàng đến ăn sáng, chủ tử sáng sớm ở trù phòng bận rộn nửa ngày, rõ ràng cái gì cũng không biết, còn cố gắng phải làm đồ ăn sáng cho nàng, không nghĩ tới hắn lại nghe được nữ nhân nói trong phòng ra những lời này.

Nàng không biết, công tử là người có bậc nào tôn quý, vì nàng làm bao nhiêu chuyện, nếu là nữ nhân khác, đã sớm mừng rỡ như điên, mà nàng dĩ nhiên không biết, Thanh Phong càng nghĩ càng tức giận, cả khuôn mặt đấy lo lắng khó hiểu, xấu xí đến cực điểm…

Mà trong phòng, Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng không biết bên ngoài xảy ra biến hóa.

Thanh Dao một bên xử lý tóc, một bên yên lặng suy tư, có lẽ là đã bị thương tổn nhiều, nên bản thân không thể hoàn toàn tin nam nhân, mặc dù là Huyền đế, nàng cũng không có hoàn toàn buông ra tính đa nghi, hiện tại lại gặp phải Vô Tình, có một số việc nói thì dễ, làm rất khó, vì đáy lòng còn tồn tại bóng ma rất rõ ràng.

Tuy rằng nàng lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là không có chuyện sợ hãi, đối những chuyện tình cảm, nàng vẫn đang sợ hãi, thậm chí chống cự, thật giống như khi có tình cảm với nam nhân, là nàng liền chống cự.

“Mạc Sầu, ta rất hồ đồ, không biết cảm tình như thế nào rốt cuộc mới là yêu? Nói chung Vô Tình làm cho lòng ta thấy đau xót, có đôi khi nhìn hắn cô đơn sầu khổ  vậy, ngươi biết không? Ta hận không thể thời gian làm thời gian quay ngược lại, trở về lúc hắn còn bé, như vậy ta có thể trấn an hắn, làm cho hắn có được ngày tháng vui vẻ một chút, tốt đẹp một chút.”

“Chủ tử, ngươi là thích công tử.”

Mạc Sầu mở miệng khẳng định, nếu như tâm tình vậy còn không gọi là thích, thì rốt cuộc cái gì mới là thích đây?

Gian phòng rơi vào vắng vẻ, ngoài cửa có một nam tửáo trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn ở xe lăn.

Gương mặt hắn tinh xảo tươi đẹp như hoa, đang tràn đầy cảm động, đôi mắt đen sáng như sao, lóe ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Ông trời a, hắn cảm thấy tim đập thật là nhanh, mặc dù thời gian vào giờ khắc này nó có đình chỉ, hắn cũng không chút nào oán hận, cái gì cũng đều không quan trọng.

Cả đời này của hắn cuối cùng cũng có đến được một lần biết được, ít nhất còn một người thật lòng lo lắng cho hắn.

Buổi tối hôm qua, hắn chính tai nghe nàng nói ra những lời này với mình, tuy rằng hạnh phúc, nhưng hắn vẫn cho là nàng đang an ủi hắn, nhưng bây giờ nghe nàng và người khác nói, thậm chí cả Mạc Sầu cũng nói nàng thích hắn, hắn tất nhiên vui vẻ hạnh phúc như được bay lên trời, hiện tại hắn thật muốn la to, mà không còn có thể bảo trì quạnh quẽ được nữa.

Nhưng hắn cũng không dám thực sự hô lớn, bởi vì nếu người ở bên trong nghe được, còn nghĩ là hắn cố ý nghe trộm.

Vô Tình nhẹ chân nhẹ tay thối lui đến trong viện, ngẩng đầu nhìn cây bạch quả ở giữa viện, chắc nó đã mấy chục tuổi, vẻ mặt thích thành mở miệng.

Cây bạch quả à, cây bạch quả, ngươi có biết ta hiện tại cao hứng biết bao nhiêu không? Trong lòng của nàng có ta, ta không cầu nàng yêu ta, chỉ cần có một góc nhỏ nhoi cho ta thì tốt rồi, chỉ cần nghĩ đến đây thôi, mặc dù hiện tại có bắt ta chết, ta cũng rất vui vẻ, bởi vì nếu ta chết, trên đời này còn có một người đau lòng ta, nàng sẽ nhớ tới ta, ta cuối cùng cũng không có cô đơn đến và ra đi trên đời này.

Ánh nắng rạng rỡ của bình minh, hắn ngưỡng mặt, da thịt trong suốt nhẵn nhụi như một khối ngọc, đồng thời ánh mắt khẽ nhắm lại, một giọt nước mắt nhẹ nhàng mà không tiếng động rơi xuống, đây là giọt lệ mừng rỡ, nếu có người thấy một màn như vậy, nhất định sẽ hoài nghi hắn thật là Vô Tình làm cho người ta sợ hãi sao?

Thế nhưng hắn cái gì cũng không cần biết, là người chung quy có lúc sẽ vì cảm tình mà kích động.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu lúc đi ra, hắn đã có thể khống chế rất tốt tâm tình, chỉ là trên mặt ức chế không được vui sướng, hai mắt che một tầng sương mù.

“Ngươi dậy thật sớm a?”

Thanh Dao nhìn ánh mắt của hắn không giống trước đây, tựa hồ rất vui vẻ, chẳng lẽ hắn nghe được lời nói của nàng, bất quá điều này cũng không có gì, buổi tối hôm qua nàng đã nói, hơn nữa đó là lời nói chân thực  từ đáy lòng nàng, nếu như có thể, nàng thật hy vọng có thể trở lại khi hắn còn bé, làm cho hắn có được hạnh phúc một chút, chí ít không cần đau khổ giống như bây giờ.

“Đúng vậy, ta hôm nay còn nấu một ít cháo gạo trắng, bất quá không được ngon cho lắm.”

Hắn vừa mở miệng, Thanh Dao liền mở to mắt, khó có thể tin, hắn thật là Vô Tình sao? Cái kẻ giết người không chớp mắt thị máu vô tình, hắn hiện tại, tựa hồ rất vui vẻ, không ngờ hắn lại cười, nói cũng nhiều, nhưng chuyện quan trọng nhất là hôm nay hắn nấu cơm

“Tốt, mặc kệ có ngon hay không, ta nhất định phải nếm thử, ai bảo đây là vô tình làm đâu?”

Thanh Dao vừa mở miệng, Vô Tình tâm tình càng tốt hơn.

Mạc Sầu ở một bên cũng dùng sức gật đầu: “Tốt, chúng ta nhất định đem ăn sạch sẽ.”

Bất quá hai người rất nhanh liền hối hận, bởi vì đây mà kiêu là cháo sao? Có thể ăn người chết đó, không ăn có được hay không, cái này có thể kêu là hồ được, đen đen dính dính, nhưng lại mang theo một vị đắng nghét, hai người ăn vài miếng, liền có chút thực khó nuốt xuống, mà một bên Vô Tình thần sắc nhàn nhạt, vẻ mặt áy náy mở miệng.

“Nếu không, đừng ăn.”

Thanh Dao cùng Mạc Sầu lập tức thở dài một hơi, nhưng ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đáy mắt hắn có vẻ cô đơn, Thanh Dao lòng khẽ động, lập tức bày ra bộ dạng thấy chết không sờn, cao giọng mở miệng: “Ăn, chúng ta bình thường ít nhất ăn một chén, cháo này mặc dù có chút đắng, nhưng cũng không khó khăn như vậy, ăn, ai bảo đây là Vô Tình làm đâu, thiên hạ này có thể ăn được cháo của vô tình tự mình nếu, đại khái chỉ có hai người chúng ta thôi.”

“Vậy cũng được.”

Một bên, Vô Tình sớm phụ họa, thần tình không tự chủ khôi phục vẻ bá đạo, mang theo một cỗ bễ nghễ, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đích thân nấu cháo cho người khác, chỉ có nàng mới làm hắn có loại xung động này…

Lời này của hắn đã triệt để đem hai nữ nhân đánh vào cửa tử, cuối cùng hai người kiên trì đem một chén cháo đen thùi  uống xong, đồng thời phát thề vĩnh viễn không cho hắn tiến vào phòng bếp.

Sau khi ăn sáng, Mạc Sầu đem đồ vật thu dọn xuống, trong phòng khách, Thanh Dao cùng Vô Tình ngồi nói chuyện phiếm.

Lúc này, Thanh Phong từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy Thanh Dao, con ngươi liền u chìm xuống, nhớ tới lúc nãy nghe được lời nói của nàng, quanh thân lạnh buốt.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, lần này xuất cốc, không biết vì sao, nàng cảm giác được Thanh Phong tựa hồ rất ghét nàng, hiện tại cảm giác này càng mạnh, mình làm chuyện gì chọc tới tiểu tử này rồi.

“Công tử, ngươi không phải có chuyện phải làm sao?”

Thanh Phong lên tiếng nhắc nhở Vô Tình, trên khuôn mặt tuyệt sắc của vô tình một mảnh xơ xác tiêu điều, quanh thân tức giận, thật lâu mới lên tiếng: “Đi thôi.”

Nhưng khi quay đầu lại nhìn phía Thanh Dao, sắc mặt đã đẹp đi nhiều lắm, ánh mắt thanh minh mở miệng: “Ta đi ra ngoài làm việc.”

“Được, đi thôi.” Thanh Dao đứng dậy đem bọn họ tiễn tới cửa, nhìn bọn họ ra khỏi tiểu viện, bên môi không tự chủ câu ra cười, mình lúc này cùng Vô Tình bộ dạng thật ra thật có điểm giống một đôi tiểu phu thê bình thường, ngày bình tĩnh nhưng an hoà, chỉ là vì sao có loại bất an bao phủ trong lòng.

Thanh Phong sẽ không vô duyên vô cớ đáng ghét nàng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm cho hắn không vui?

Thanh Dao nghiêm túc nghĩ, nỗ lực nghĩ, cũng tìm không được nguyên nhân do đâu, Mạc Sầu đi tới, kỳ quái mở miệng: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” lắc lắc đầu, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, cái chỗ này rất yên lặng, không biết Vô Tình đi làm chuyện gì, bất quá nếu hắn không nói cho nàng, nàng đương nhiên cũng không hảo truy vấn, mỗi người đều có chuyện của mình.

Thanh Phong đẩy Vô Tình ra khỏi tứ hợp viện, dọc theo đường đi trầm mặc không nói, thật lâu mới nghe được thanh âm Vô Tình vang lên.

“Thanh Phong, ngươi tốt nhất đừng làm cho ta sinh khí, ngươi biết cái gì là cấm kỵ của ta.”

“Công tử?” Thanh Phong kêu một tiếng, đáy lòng có một loại xung động, muốn nói cho công tử, hắn vì nữ nhân kia nỗ lực nhiều hơn nữa, cũng vô ích, nữ nhân kia căn bản là người lãnh huyết vô tình, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng lại không biết tâm ý của mình đối công tử, hôm nay lời của nàng, quá làm cho hắn tức giận.

“Cái gì cũng không cần nói, ta làm việc có nguyên tắc của ta.”

Vô tình lạnh lùng cảnh cáo, trầm giọng mở miệng: “Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”

“Ngay ở phía trước.” Thanh Phong không dám nói thêm cái gì, người khác không biết, hắn biết công tử thị huyết lạnh lùng, những gì thế nhân xưng hô, cũng không phải hoàn toàn là giả.

Hắn, trong mắt thế nhân là người tàn bạo, duy độc đối với nữ nhân kia là tốt, nếu như đem chuyện này nói cho nữ nhân kia, nàng có thể khuyên hắn hay không?

Thanh Phong tính toán, thế nhưng lập tức nghĩ đến nàng căn bản không thích công tử nhà bọn họ, làm sao lại giúp đỡ công tử đây?

Hoa viên, vắng vẻ không tiếng động, cuối hè, trời còn rất nóng bức, Thanh Dao nằm trên ghế ở dưới tàng cây bạch quả, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, nàng mở mắt nhìn sang, đúng là Thanh Phong đã trở về, thế nhưng không nhìn thấy Vô Tình, kỳ quái nhíu mài một chút.

Vô Tình không trở về, vừa lúc hỏi Thanh Phong một chút mình tại sao đắc tội với hắn.

Nghĩ đến liền làm, Thanh Dao xoay mình mở mắt ra, nhìn Thanh Phong, người này khuôn mặt đen kịt, đáy mắt một mảnh âm u.

“Thanh Phong ngươi tại sao trở về?”

Thanh Dao mím môi một cái, nếu hắn lãnh, nàng cũng không xem trong để bảy khuôn mặt tươi cười, bất quá vẫn thật tò mò, vì sao hắn trước sau khác biệt to lớn như thế.

“Là công tử cho ta trở về, hắn có việc đi ra ngoài một chút, bảo ta mang cho ngươi một lá thư.”

Hắn nói xong đưa qua một phong thơ, Thanh Dao lơ đễnh nhận lấy, chầm chập mở ra, thế nhưng mặt trên căn bản một chữ cũng không có, nàng vô cùng kinh ngạc nhíu mày.

“Thanh Phong, đây là có chuyện gì?”

Thanh Phong sắc mặt đột nhiên lãnh, âm ngoan mở miệng: “Ta chán ghét ngươi, chán ghét các ngươi xông vào vô tình cốc, các ngươi sẽ hại chết công tử, vì thế ta không thể lưu ngươi.”

“Hại hắn? Vì sao?” Thanh Dao không hiểu ra sao, đến cuối cùng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay không khỏi run rẩy, lá thư rung rinh rơi xuống trên mặt đất, hai tròng mắt mở thật to, vẻ mặt khó có thể tin, nàng rốt cuộc làm cái gì, mà Thanh Phong lại muốn nàng chết.

“Ta làm chuyện gì, để ngươi hận ta như vậy.”

Thanh Dao nói xong, chỉ cảm thấy ngực một trận đau đớn, cúi đầu nhìn tay của mình, ngón tay một mảnh tím hồng, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc, đầu bắt đầu mê muội,, sắc mặt tái nhợt như giấy, mồ hôi hột tuôn ra không ngừng, thân thể nhịn không được co quắp té xuống.

Lúc này Mạc Sầu từ buồng trong đi ra, vừa nhìn thấy bộ dạng thống khổ của chủ tử, trong tay bưng một chén trà ngân nhĩ, bốp một tiếng lật úp trên mặt đất, như điên xông lại, hét rầm lêm.

“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Bình Luận (0)
Comment