Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 110.1

Ánh nắng chói chang, xuyên thấu qua rèm che chiếu vào, ở trên giường đang nằm nghiêng một mỹ nhân như ngọc, tóc đen dài như mây toàn bộ tung đều ở trên áo gối thiêu, hé lộ ra khuôn mặt tinh xảo ôn nhu, đắm chìm trong vầng sáng mờ ào, làn da trong suốt mịn màng, lông mi thật dài giống như một cây quạt nhỏ, che dấu ánh mắt bức người, cùng với đôi môi đỏ hồng, làm cho lòng người ta xao động không tự chủ được.

Trước giường, đứng thẳng một bóng dáng cao lớn, ánh mắt sâu không rõ.

Tầm mắt chăm chú khóa lấy nữ tử nằm trên giường, đáy lòng hơi xé một chút, Dao nhi, ta rất nhanh sẽ phải đi, nếu ngươi đã thích hắn, ta liền đích thân đem ngươi giao cho hắn, tuy rằng này điều này sẽ rất đau, nhưng khi chính mắt nhìn thấy ngươi sắp tử vong, một khắc kia, ta bỗng nhiên sợ hãi, đồng thời cũng tình nguyện để ngươi sống thật khỏe mạnh.

Có lẽ lúc ban đầu ta xuất hiện, chính là muốn bắt lấy lòng của ngươi, đem ngươi trở về bên cạnh ta, thế nhưng so với việc bá đạo giữ lấy ngươi, ta càng muốn ngươi vui vẻ sống, tuy rằng rất đau nhưng đồng thời ta cũng rất cao hứng bởi vì ngươi có cuộc sống vui vẻ.

Nếu như ta mạnh mẽ ép buộc ngươi, thì dù ta có yêu thương, ngươi cũng không sung sướng gì.

Vì thế ta tình nguyện chính mình đau lòng, cũng hi vọng ngươi vui vẻ.

Đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi càng ngày càng sâu, cuối cùng khẽ giận, chưa bao giờ hắn biết nguyên lai khi yêu đến sâu đậm nhất, sẽ hoàn toàn tự nhiên buông tay.

Từ xưa đến “tình” là chữ đả thương người nhất, hắn chậm rãi quay lại thân mình rồi đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng người vẫn nằm đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng bức người từ đôi mắt đen toả ra, mũi nhọn sắc bén chợt lóe lên rồi biến, đôi mắt trong veo như nước vẫn mở to không nhúc nhích.

Vừa rồi hắn đã tới, nhưng cái gì cũng không có làm, chỉ nhìn nàng một hồi, tuy rằng nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được hắn nồng đậm thê lương cùng nhẹ buồn, vì sao lại như vậy, nàng cũng đồng dạng không đành lòng thương tổn hắn, mặc kệ như thế nào, hắn đã cứu nàng, hay nói lại nếu như không có hắn, hiện tại nàng cũng không biết đã như thế nào?

Thanh Dao thở dài một tiếng, có phải nàng nhất định phải thiếu nợ người khác một ít hay không?

Mạc Sầu từ bên ngoài đi vào, sau khi nàng tắm rửa xong, đã lấy y phục mà tiểu nha hoàn chuẩn bị mặc vào, lúc này đã biến thành một giai nhân vui vẻ.

Nhìn thấy chủ tử mở to một đôi mắt sáng như sao, vừa thở dài vừa nhíu mài, nàng lấy làm kỳ quái đi tới.

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Nhìn ngươi mài cứ nhíu lại.”

Thanh Dao ngước mắt nhìn về phía Mạc Sầu, ánh mắt càng phát ra u ám, không nói được một lời, Mạc Sầu có chút khẩn trương, ngồi xổm người xuống đối diện với nàng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mạc Sầu, ta có phải nhất định ta phải nợ người khác một ít hay không?”

“Cái gì a?” Mạc Sầu mắt trợn trắng, lúc nào chủ tử lại trở thành đa sầu đa cảm như thế, nàng đứng lên chậm rãi mở miệng: “Tiểu thư ôi chao, người suy nghĩ nhiều quá, đây không phải là chuyện của người, đây đều là chuyện của người khác, cũng giống như khi người thấy được một chậu hoa đẹp, rất thưởng thức nó, cho nên thể xác và tinh thần của người đều rất vui sướng, vậy việc này có liên quan gì chậu hoa kia, cũng giống như vậy, có vài người đối xử với chủ tử rất tốt, là bởi vì làm vậy trong lòng bọn hắn sẽ vui vẻ, nên chủ tử chỉ để ý đến lòng mình là được.”

Mạc Sầu nhớ tới vừa rồi xa xa thấp thoáng có bóng người cao to đi ra, tuy rằng tuấn mỹ cao lớn, nhưng lại mang theo một cỗ cô đơn, thật đúng là rất làm cho người ta thấy phải đau lòng.

Nói thật ra, nam tử khí phách bí hiểm như vậy, là người mà nhiều thiếu nữ trong thiên hạ tha thiết ước mơ, nhưng chủ tử chỉ cảm thấy thẹn vì nợ, có lẽ vì trong lòng của nàngđã có bóng dáng của Vô Tình, không biết Vô Tình công tử hiện tại thế nào? Cũng biết chủ tử sẽ đi tới Phượng Phần thành, thật hy vọng hai người bọn họ sớm gặp mặt một chút.

Thanh Dao giương mắt nhìn Mạc Sầu, nha đầu này bình thường không mở miệng, lúc này lại nói ra những lời thật có đạo lý.

Nàng xoay người ngồi dậy, tóc đen trên vai xoã xuống, phiêu dật mềm bóng, Thanh Dao thói quen lấy tay vén tóc qua một bên, đồng thời cũng buông ra những quanh quẩn trong lòng, hiện tại nàng còn có chính sự phải làm.

“Mạc Sầu, đêm nay chúng ta đột nhập Dận vương phủ, cần phải làm dè dặt cẩn thận, đem địa hình của Dận vương phủ do xét một lần, sau đó mau chóng diệt trừ Trưởng Tôn Dận, nếu để cho Thượng Quan Hạo đắc thủ, chỉ sợ Thanh La quốc sẽ là vật trong bàn tay của hắn, Thanh La cùng Vạn Hạc quốc vốn là hai đại quốc, như nếu bọn họ liên thủ, đến lúc đó chỉ sợ họ sẽ đối phó đầu tiên là Huyền Nguyệt, tuy rằng đây là chuyện của hoàng đế, nhưng người của Mộc gia vẫn còn ở tại Huyền Nguyệt.”

Mạc Sầu vừa nghe chủ tử nói, sắc mặt đại biến, huynh đệ tỷ muội của nàng đều ở Huyền Nguyệt quốc, sao có thể nào làm cho tên hỗn đản Trưởng Tôn Dận này thành công chứ?

“Tốt, đêm nay sẽ đột nhập Dận vương phủ.”

Mạc Sầu gật đầu, bên cạnh Thanh Dao dặn dò nàng: “Đừng kinh động Ngân Hiên, ta không muốn lại liên lụy hắn, giết Trưởng Tôn Dận chỉ là vì báo thù cho Mai Tâm, tuy vậy, chúng ta cũng không thể nóng lòng, phải đợi cơ hội báo thù mới đúng, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, hai kẻ bại hoại kia hiện tại nhất định đang nghĩ biện pháp đối phó Trưởng Tôn Trúc, đêm dài lắm mộng, để phòng ngừa bọn họ thực sự lục soát, mà bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chúng ta dám can đảm vào lúc này mà trở về, đúng lúc xuất kỳ bất ý.”

“Đi.”

Thanh Dao nói xong, liền xuống giường, Mạc Sầu hầu hạ nàng rửa mặt một phen, chỉnh lý tốt dung nhan, sau đó hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Tiểu Xảo, đem bữa tối đã chuẩn bị vào, chúng ta đói bụng.”

“Dạ, tỷ tỷ, ” khéo léo nhu uyển lên tiếng trả lời, hai tiểu nha đầu lặng yên rời đi, các nàng đi xuống chuẩn bị bữa tối, trong viện này, ngoại trừ hai tiểu nha đầu, còn có hai thô sử nha đầu không thấy được mặt, ngoài ra không còn người khác nữa.

Bữa tối rất nhanh đã chuẩn bị xong và đem lên, Thanh Dao cùng Mạc Sầu ăn một ít, liền phân phó Tiểu Xảo dọn dẹp xuống, cũng dặn dò các nàng bảo vệ tốt môn, các nàng hơi mệt, vì thế bất luận kẻ nào cũng không gặp.

“Dạ ” Tiểu Xảo cùng Tiểu Phượng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng lên tiếng trả lời, bởi vì buổi chiều vừa mới ngủ xong, sao còn ngủ nữa, bất quá các nàng cũng không dám hỏi thắc mắc với các chủ tử, liền lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài, ở ngoài giữ cửa.

Bên trong gian phòng.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu tóc buột gọn lên, hai nàng vốn muốn đổi một bộ y phục dạ hành, đáng tiếc ở đây không có, mà các nàng cũng không chuẩn bị, nên đành phải thôi, cuối cùng chỉ dùng lụa mỏng che mặt, lộ ra đôi mắt, hai người nhìn nhau, theo cửa sổ phi thân ra, nhảy lên đầu tường tường, xoay người phóng lên nóc nhà chạy đi, rất nhanh đã ra khỏi này tràng viện, rơi xuống ngoài cửa viện.

Hai người vừa mới đứng lại, liền nghe được phía sau vang lên thanh âm lành lạnh.

“Những chuyện như thế này sao lại không có phần ta đây?”

Thanh Dao chợt quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, Ngân Hiên mặc y  phục dạ hành, quanh thân cuồng phách, đôi hắc đồng lòe ra ánh sáng khiếp người, tựa hồ rất bất mãn với cử chỉ của nàng, Thanh Dao cười gượng hai tiếng, không nghĩ tới nam nhân này lại đoán ra buổi tối nàng sẽ có hành động, thật là hiểu biết nàng, nghĩ đến đây liền đi tới hai bước, rồi đứng lại ngửa đầu nhìn hắn.

“Ngân Hiên, đây là chuyện của ta, ngươi hãy trở về đi, ta không muốn liên lụy ngươi.”

“Ai nói chỉ là chuyện của ngươi, đây cũng là chuyện của ta” nói xong vươn bàn tay to ra khoác vai của nàng, thật giống như huynh đệ đi thẳng về phía trước, Thanh Dao vốn có lớn lên thân hình tinh tế, nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này toàn bộ đều nằm ở trong ngực của hắn, nàng thấy cực kỳ không được tự nhiên, giật mình, giãy dụa ra chạy chậm về phía trước.

Ngân hiên ở phía sau vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này thực sự là?

Mâu quang bỗng tối lại, tiếng nói từ tính vang lên: “Các ngươi biết Dận vương phủ đi như thế nào sao?”

Thanh Dao cùng Mạc Sầu dừng lại, các nàng vốn chuẩn bị tìm người hỏi thăm.

Chỉ nghe Ngân Hiên chậm rãi mở miệng: “Đi theo ta đi, ” nói xong một thủ hạ của hắn ở phía trước dẫn đường, mà Thanh Dao cùng Mạc Sầu thì theo sát phía sau, đoàn người rất nhanh hướng Dận vương phủ chạy tới.

Dận vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Thỉnh thoảng có người đi qlại, ở tiền thính tựa hồ rất ồn ào, có thanh âm ca vũ cùng uống rượu, đôi mắt Thanh Dao hiện lên vẻ khinh thường, Trưởng Tôn Dận thực sự là bị một vết sẹo rồi mà vẫn không khôn lên, mới có một đoạn thời gian ngắn liền đã quên đi mình vì sao bị thương.

Hay là hắn vì chiêu đãi Thượng Quan Hạo, chẳng lẽ Thượng Quan Hạo đang  ở trong Dận vương phủ sao?

Thanh Dao sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngân Hiên, nam nhân này hình như biết chuyện của nàng, hắn không hỏi nàng cái gì, thậm chí không nói được một lời liền dẫn các nàng đi vào hậu viện của Dận vương phủ.

Hậu viện rất đông đảo, thỉnh thoảng có bóng dáng tiểu nha đầu đi qua, còn có giọng nói thì thầm.

Trong hành lang, đèn lồng chập chờn.

Ngân Hiên cùng Thanh Dao ở phía trước cẩn thận xuất hiện, đi theo phía sau là Mạc Sầu cùng thủ hạ của Ngân Hiên, một nhóm bốn người, thân thủ đều rất lợi hại, có một điểm động tĩnh nào liền nhanh chóng lách mình tránh khỏi, bởi vậy dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dận vương phủ diện tích rộng, hậu viện càng đông đảo, xem ra nữ nhân cũng không ít.

Thanh La quốc thái tử cùng vương gia đều là những nam nhân hoa tâm, Thanh Dao nhíu mày khinh bỉ.

Đoàn người ở Dận vương phủ thăm dò một lần, đại khái là đã biết các phương hướng, quan trọng là Trưởng Tôn Dận ở chỗ nào vậy? Nơi đó cũng không phải là nơi bọn họ có thể tùy tiện mà đến, bởi vậy Thanh Dao kiến nghị tìm một nha đầu để hỏi một chút, chủ ý nhất định, đoàn người lắc mình đi vòng qua hậu viện theo phía tây đến bên ngoài một cửa viện.
Bình Luận (0)
Comment