Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 112.3

“ Ta muốn Tam hoàng tử giúp ta mang một nhóm người ra khỏi thành.”

“Được, khi nào.” Văn Ngọc phóng túng hứa, căn bản cũng không hỏi nàng mang ai, hoặc làm chuyện gì, chỉ cần nàng nói, hắn nhất định sẽ hỗ trợ, bất kể nàng muốn mang ai đi, dù giết người hay phản quốc cũng không sao.

“Ngày mai.”

Thanh Dao cũng không mập mờ mà nói rõ, nàng chỉ muốn rời khỏi đây, về Vô Tình cốc.

“Được, ta đang định rời khỏi Hoàng Viên quốc, đã như vậy, ngày mai rời khỏi thành đi, tối nay ngươi hãy đem những người đó tới đây, ta sẽ mang họ đi.”

“Được, ta sẽ phái người đem bọn họ qua đây. Ngươi an bài phía sau đi.”

Hai người thỏa thuận xong, Thanh Dao liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, đáy lòng Văn Ngọc không muốn, liền thốt ra: “Ở lại dùng bữa tối đi.”

Thanh Dao không nói gì, quay đầu nhìn phía Vô Tình, Vô Tình lắc đầu, bình tĩnh từ chối: “Chúng ta cần phải đi.”

“Được.” Hai người tình chàng ý thiếp, kích thích Văn Ngọc thật sâu, ánh mắt hắn sâu thẳm trùng xuống, khóe môi ý cười nhợt nhạt, lạnh nhạt lên tiếng: “Vậy ngày mai tái kiến.”

“Ừ.” Thanh Dao giúp Vô Tình ra ngoài, Mạc Sầu cùng Thanh Phong theo sát phía sau.

Trong chính sảnh, vẻ mặt Văn Ngọc như có điều gì suy nghĩ, trên dung nhan yêu nghiệt kia, hiện lên vẻ sáng chói, không nghĩ tới có thể gặp Thanh Dao, lúc đầu hắn chỉ biết nàng nói hưu đế, nhưng hắn đã hứa với Huyền Đế sẽ không đặt chân tới Huyền Nguyệt quốc một bước nữa, vì thế cũng không hiểu rõ ràng tình hình cụ thể bên trong, không nghĩ tới gặp lại, nàng lại ở cùng một chỗ với Vô Tình.

Nhìn thần tình vừa rồi của nàng đúng là có tình cảm đối với Vô Tình.

Nghĩ thế, ánh mắt Văn Ngọc trầm xuống, như vực sâu vận trượng, sắc mặt hắn như phủ một tầng sương lạnh, âm trầm khó hiểu.

Trong cảm giác của hắn, người như Vô Tình không xứng với Thanh Dao, gương mặt hắn tối sầm lại, chung quanh hắn luôn có nhiều thế lực thao túng, cho dù hắn thật tâm thích Thanh Dao, chỉ sợ vẫn còn nhiều thứ ảnh hưởng.

Văn Ngọc suy nghĩ nhiều lần, nếu Thanh Dao không còn là Huyền Nguyệt hoàng hậu nữa, vậy hắn sẽ liều mình một lần nữa.

Trong mắt Văn Ngọc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lần này gặp lại, hắn phát hiện Thanh Dao hình như không còn lạnh nhạt giống như trước đây. Trái lại đối với hắn còn có vẻ không tự nhiên, đôi mắt của hắn bốc cháy, đây chính là cơ hội tốt…

Màn đêm buông xuống, Thanh Dao cho Mạc Sầu cùng Thanh Phong bí mật đưa mười mấy đứa trẻ vào Dịch cung, chuẩn bị ngày mai rời đi.

Văn Ngọc quả nhiên phái người canh giữ đại môn, tiếp ứng bọn họ, nên đạ thuận lợi đem hài tử mang vào.

Ngày thứ hai, toàn bộ Hoàng Viên quốc phi thường náo nhiệt, hàng vạn người đứng chờ, kín người hết chỗ, bởi vì hôm nay sứ thần Vân Thương quốc sẽ rời đi, nên hai bên đường có rất nhiều binh sĩ, năm bước thì có một thủ vệ, cẩn trọng từng chút ngàn vạn lần không thể để đoàn sứ thần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hôm nay đoàn sứ thần còn nhiều hơn lúc đến, bởi vì nghe đồn Vân Thương quốc Tam hoàng tử Văn Ngọc, vẫn là mỹ nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, bởi vậy mọi người tranh nhau nhìn, nhón chân vươn cổ, trông mong chờ đợi, thẳng đến khi đội ngũ đi tới.

Đi đầu là năm trăm thiết kỵ, phía sau là xe ngựa hoa lệ, kế tiếp là xe của các đại thần, đi nối tiếp mặt sau là một đội binh mã, cuối cùng là Lễ bộ Thượng Thư của Hoàng Viên quốc đưa tiễn.

Binh tướng Vân Thương quốc ngồi trên ngựa, mình mặc giáp trụ, khí thế sát người, trường thương trong tay phát sáng, tuy rằng không nhìn thấy dáng vẻ khuynh thành của Tam hoàng tử, nhưng họ nhìn thấy những binh lính này đều rất có uy nghi, đoàn người đi rất nhanh, hướng về phía cổng thành.

Thanh Dao cùng Vô Tình ra khỏi phủ Thất Hoàng tử, lặng lẽ ẩn thân trong đường phố sầm uất, đoàn người theo đội ngũ ra khỏi thành.

Trước của thành, Lễ bộ Thượng thư dẫn Binh bộ thị lang còn có mấy đại quan trong triều của Hoàng Viên quốc, cung kính xuống ngựa đến trước xe ngựa cung tiễn Tam hoàng tử.

“Tạm biệt Tam hoàng tử, chúng thần cung tiễn Tam Hoàng tử.”

“Làm phiền các vị đại nhân.” Tam hoàng tử Văn Ngọc nhấc cẩm sa phía trước xe lên, hé lộ ra dung nhan đẹp như ngọc, tiếng nói nhu hoà tựa nước vang lên, sau đó buông cẩm sa, trầm lạnh một tiếng ra lệnh: “Đi”

Lễ bộ Thượng thư Hoàng Viên quốc đứng ở một bên chờ đội ngũ tiếp tục đi qua, mắt thấy họ sắp rời khỏi cửa thành, Thanh Dao và Vô Tình thở dài một hơi.

Ai ngờ, tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên, nghiêm chỉnh có trật tự, rất nhanh vọt tới.

Âm thanh uy lãnh vang lên: “Chờ một chút.”

Đội ngũ dừng lại, một đội kỵ binh vọt tới, người dẫn đầu là Y Tư Nguyên đại nhân, rất nhanh xoay người xuống ngựa, giơ tay chặn lối đi của Văn Ngọc, trầm giọng nói: “Tam hoàng tử, lão thần đắc tội.”

Đội ngũ dừng lại, âm thanh lãnh mị vang lên, kèm theo sát khí: “Y đại nhân có chuyện gì?”

Hắn biết Y Tư Nguyên, buổi tối hôm yến hội, cũng có vị đại nhân này, mặc dù chỉ là Lễ bộ thị lang nho nhỏ, nhưng thái độ cực kỳ ngông cuồng, nghe nói hắn ỷ vào thân phận cữu cữu của Thất hoàng tử. Mà Thất hoàng tử lại được hoàng thượng sủng ái vô cùng, hoàng thượng ngầm đồng ý cho hắn nhiều việc, vì thế hành vi của hắn rất càn rỡ.

“Không thấy Thất hoàng tử.”

Y Tư Nguyên nghĩ đến việc không thấy Thất hoàng tử, cả người đều rối loạn, tâm tư hắn đều đặt trên người Thất Hoàng tử, không ngờ rằng Thất Hoàng tử cuối cùng cũng bỏ đi, điều này làm cho hắn rất thất vọng.

“Vậy thì sao?”

Tiếng nói ngày càng lạnh, nghe ra giống như sự kiên trì của Tam hoàng tử đã hết rồi, nhưng Y Tư Nguyên cũng không quan tâm, nếu không có Thất Hoàng tử thì Y gia của hắn cái gì cũng không còn, vì thế nhất định phải tìm thấy Thất hoàng tử. Thất hoàng tử võ công đã mất hết, nếu muốn ra khỏi thành, e là rất khó, vì thế hắn đã suy nghĩ kỹ, Thất hoàng tử nhất định sẽ theo đoàn sứ thần rời khỏi. Hôm qua hạ nhân có bẩm báo, những người ở trong phủ của Thất Hoàng tử đã đi gặp Tam hoàng tử, trước sau tình thế diễn ra liên tiếp, thật không khó để suy ra bí ẩn bên trong, bởi vậy hắn mới có can đảm lưu lại liễn xa của Tam hoàng tử.

Trước cửa thành, Lễ bộ thượng thư giận tái mặt, hắn không quen nhìn Y Tư Nguyên ỷ vào Thất hoàng tử, diễu võ giương oai, mắt cao hơn đầu, hắn chẳng qua chỉ là một lễ bộ thị lang nho nhỏ, hoàng thượng mặc dù có tin dùng hắn, vì biết rằng hắn ta không hại Thất hoàng tử mà thôi, còn thực sự trọng dụng hắn ta hay không điểm này ai cũng nhìn rõ, chỉ có bản thân tên này không rõ thôi.

Lễ bộ thượng thư đi tới, đã giận tái mặt, chậm rãi nói: “Y Tư Nguyên, ngươi thật to gan, đây chính là sứ thần, ai cho ngươi làm càn.”

“Lâm đại nhân, hạ quan cũng không cố ý mạo phạm, chỉ là không thấy Thất hoàng tử, hạ quan sợ hắn theo đội ngũ Tam hoàng tử ra ngoài, cho nên mới phải ngăn xe ngựa của Thất Hoàng tử lại, có chỗ nào đắc tội, thỉnh Tam hoàng tử thứ tội.”

Y Tư Nguyên cũng không sợ Lễ bộ thượng thư đại nhân, thái độ kiên quyết không cho thương lượng.

Chỉ nghe thấy một âm thanh lãnh lệ vang lên: “Y đại nhân muốn làm gì?”

“Ta muốn lục soát một chút.” Lời Y Tư Nguyên vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến. Y Tư Nguyên thực sự là to gan, thế này thì thể diện của Vân Thương quốc để đâu. Văn Ngọc chả nhẽ lại để ngươi khác làm càn, lập tức quát lạnh một tiếng:

“Lớn mật, ngươi cho là một nhị phẩm quan viên, cũng dám ở chỗ này diễu võ dương oai, khoa tay múa chân.”

Lời Văn Ngọc vừa nói, thân thể như trúc, xoay mình từ trong xe xông tới, đánh một chưởng ra ngoài, mang theo vài phần uy lực cường đại, đem Y Tư Nguyên đại nhân đánh bay ra ngoài, sau đó cả người đã trở lại trong xe, lạnh lùng nói:

“Nếu như không phải nể mặt Hoàng thượng các ngươi, ngươi đừng nghĩ là còn mạng.”

Văn Ngọc nói xong quay đầu phía Lễ bộ thượng thư nói: “Đạo đãi khách của Hoàng Viên quốc, thực sự làm cho người ta ngạc nhiên, hôm nay tặng cho Vân Thương quốc một sự nhục nhã vô cùng, điều ước hòa bình của chúng ta, toàn bộ trở thành phế thải.”

Nói xong hướng phía sau quát to một tiếng: “Đi.”

Đội ngũ lập tức đi ra ngoài, mà Y Tư Nguyên bị Văn Ngọc đánh bay ra ngoài, nhìn hết thảy trước mắt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Văn Ngọc càn rở như thế, căn bản không để hắn vào mắt, vừa giận vừa vội, oa một tiếng, miệng phun máu.

Mà trước cửa thành Lễ bộ thượng thư cùng quan viên đứng chờ, mặt đã sớm biến sắc, lập tức phi thân lên ngựa, đi về hướng hoàng cung bẩm báo hoàng thượng, cũng không quản sống chết của Y Tư Nguyên, chỉ có mấy tên thủ hạ hắn mang đến là cẩn thận đỡ đại nhân hồi phủ.

Y gia chỉ sợ đại họa đến rồi, nhiều bách tính vui sướng khi người khác gặp họa, còn tỏ vẻ vui mừng.

Thanh Dao cùng Vô Tình đợi mọi việc kết thúc, mới theo mọi người rời đi.

Ra khỏi thành, mỗi người đều có một loại cảm giác thay đổi, rốt cuộc cũng đi ra, rất nhanh có thể về Vô Tình cốc.

Bên trong xe ngựa, Thanh Dao nhìn về phía Vô Tình, phát hiện hắn như có điều gì đó suy nghĩ, ánh mắt ngưng trọng, không khỏi kỳ quái nhíu mày: “Vô Tình, đã xảy ra chuyện gì?”

“Thanh Dao, có phải ngươi cảm thấy Văn Ngọc chính là Ngân Hiên không?”

Trải qua màn vừa rồi, hắn khẳng định trăm phầm trăm Văn Ngọc không phải là Ngân Hiên, tuy rằng Ngân Hiên phóng đãng, nhưng nhìn thủ đoạn của Văn Ngọc, không thấy giống với Ngân Hiên.

Thanh Dao thản nhiên cười: “Làm sao vậy? Mặc kệ hắn có phải là Ngân Hiên hay không, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, Ngân Hiên chỉ là bằng hữu của ta.”

“Ân.” Nếu nàng đã nói như thế, Vô Tình cũng không nói gì thêm, tuy rằng Văn Ngọc đối với Thanh Dao có tình, nhưng bọn hắn rất nhanh sẽ về Vô Tình cốc, người bình thường căn bản không vào được, vì thế lo lắng của hắn căn bản là dư thừa.

Xe ngựa phi như bay mà đi, rất nhanh liền nhìn thấy xe ngựa xa hoa ven đường, đúng là xe ngựa của Vân Thương quốc sứ thần. Mạc Ưu cùng các hài tử trốn ở chỗ này, Thanh Phong kéo dây cương làm cho xe ngựa dừng lại.

Văn Ngọc dẫn một thủ hạ đi đến, nhảy xuống theo sát phía sau hắn là Mạc Ưu và những hài tử kia, líu ríu vây quanh hắn nói chuyện không ngừng, rõ ràng bọn họ ở chung rất tốt, mấy hài tử này đều thích hắn.

Thanh Dao cùng Vô Tình xuống xe, hôm nay trời trong xanh nên ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.

Văn Ngọc vừa nhìn thấy Thanh Dao, khóe môi hiện ra ý cười nhẹ nhàng: “Một người cũng không thiếu, toàn bộ ở chỗ này.”

“Cảm ơn ngươi.” Thanh Dao đẩy Vô Tình đi tới, nói cảm ơn với Văn Ngọc, quay đầu nhìn về phía Mạc Ưu, nhàn nhạt nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Mạc Ưu cũng cười cảm tạ, xoay người ra lệnh cho bọn trẻ lên một chiếc xe ngựa khác.

Đoàn người chia tay, chuẩn bị rời đi, ai ngờ Văn Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Có thể mời ta tới Vô tình cốc ngồi một chút không?”

Đề nghị này làm cho người ta ngạc nhiên, Thanh Dao không quên liếc hắn một cái, muốn tìm ra vết tích của Ngân Hiên trên mặt hắn, nàng biết Ngân Hiên thích nàng, nhưng chưa bao giờ để cho nàng cảm thấy gánh nặng, mà trên mặt Văn Ngọc cũng không có bất luận biểu tình gì, chỉ là ý cười đơn thuần, thế nhưng Vô Tình nói hắn không phải là Ngân Hiên bởi vì ghen hay hắn thật sự không phải là Ngân Hiên. Đối với việc mời hắn vào Vô Tình cốc, cũng không phải là chuyện nàng có thể quyết định được, bởi vì cá tính của Vô Tình lạnh nhạt, luôn luôn không thích người khác quấy rầy đến cuộc sống của hắn, lần này để cho tiểu khất cái đi vào đã không dễ, nàng cũng không dám quyết định.

“Văn Ngọc, chúng ta?”

Thanh Dao đang định cự tuyệt, ai biết Vô Tình phía sau bỗng nhiên lên tiếng: “Được”

Hắn nhìn thấy trong mắt Văn Ngọc có ý khiêu khích, nếu như là nam tử thì công bằng tranh đấu, chẳng nhẽ lại sợ hắn ta sao, Ngân Hiên yêu Thanh Dao sâu như vậy, Thanh Dao còn lựa chọn hắn, một Văn Ngọc dựa vào cái gì mà cùng hắn tranh, hơn nữa hắn cũng không muốn chiếm lấy Thanh Dao, chỉ vì không thích con người như Văn Ngọc, người này tâm tư thâm sâu như thế, chỉ sợ có gì đó không tốt.

“Vô Tình?” Thanh Dao vô cùng kinh ngạc kêu lên, Vô Tình ôn nhu cười cười, vươn tay cầm tay nàng: “Không có việc gì, nếu hắn đã giúp chúng ta, chúng ta cũng nên mời hắn vào cốc làm khách vài ngày, cùng là phải đạo.”

“Nha” Thanh Dao gật đầu, có thật là thế không, vì sao nàng cảm thấy có một âm mưu ở bên trong, hai nam nhân này không đấu nhau chứ.

“Được rồi, đã như vậy, chúng ta lên xe thôi.”

Hai, ba chiếc xe ngựa đi rất nhanh, thẳng tiến đến Vô Tình cốc.

Rừng xanh núi lớn, chim tước bay khắp nơi, khi đoàn người tới Vô Tình cốc, trời đã gần tối, cả ngọn núi gần như bao phủ bởi một tầng sáng, thực nhân hoa (hoa ăn thịt người) xinh đẹp đỏ thẳm như hút máu, trải rộng ở trên ao đầm, tản mát ra dày đặc mùi máu tanh, dù là người có gan lớn, cũng phải run rẩy một chút.

Thân hình Vô tình nhún một cái, người đã bay tới giữa không trung, xe đẩy điểm nhẹ trong đầm lầy, nhanh chóng di chuyển hướng vào trong cốc.

Trong cốc, hoa đào nở rộ, tuy rằng đã cuối mùa thu thế nhưng hoa đào vẫn nở rất tươi đẹp, từng cơn gió thổi qua, cánh hoa nhẹ nhàng tung bay rơi đầy trên mặt đất.

Trong cốc, khí hậu hợp lòng người, bốn mùa nư mùa xuân,đoàn người mới đi tới Đào Lâm viên đã nghe được một đạo âm thanh nho nhỏ trong trẻo:

“Minh Nguyệt, ta muốn xuất cốc.”

“Nương của ta a, ta không phải mới nói xong ư? Bọn họ rất nhanh sẽ trở lại, ngươi đừng nóng lòng.” Tiếng nói của Minh Nguyệt thể hiện sự mệt mỏi, còn lộ ra thê lương vô tận, giống như không chịu nổi sự đày đọa.

Ánh mắt Thanh Dao tối sầm lại, trên sắc mặt đã giận tái đi, không nghĩ tới nha đầu kia vừa mở miệng, liền hành hạ người ta như vậy, đang định mắng nàng.

Thì nghe Mạc Sầu, Mạc Ưu ở bên cạnh lại kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư nhỏ có thể nói, thật lợi hại a.”

Thanh Dao trợn mắt, rống một tiếng cao vút: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi có phải là ngứa da hay không?”

Tiếng nói của nàng vừa dứt từ trong phòng một thân thể nhỏ bé rất nhanh lao ra, bé mặc quần áo hồng nhạt, đầu búi tóc trái đào, hai mắt thật to, thần thái phấn chấn, vừa nhìn thấy Thanh Dao đã cao hứng hét ầm lên, cười đến vui vẻ.

“Tô Trần, cuối cùng ngươi cũng về.”

Nàng vừa mở miệng, làm mọi người ngẩn cả ra, lời này của Tiểu Ngư Nhi có ý gì, sắc mặt Thanh Dao tối sầm, xoay người tiến lên, nhấc tiểu nha đầu lên đi thẳng vào phòng, ngoài cửa mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là tình trạng gì, hai mẹ con gặp nhau thật là đặc biệt a…

Trong phòng, vẻ mặt Thanh Dao nghiêm túc nhìn thân hình nho nhỏ, xinh đẹp khả ái kia, không nghĩ tới vài tháng không gặp, nàng ta không chỉ biết nói, mà còn biết đi, chỉ là nàng gọi đúng sao?

“Tiểu Ngư Nhi, ngươi vừa gọi ta là cái gì?”

Thanh Dao lạnh lùng nhìn nàng, Tiểu Ngư Nhi cũng chính là Kiều Nam rụt cổ lại một chút, nhỏ giọng nói: “Tô Trần, xin lỗi, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta, ta thực sự muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi.”

Tiểu Ngư Nhi nói xong, đầu cúi xuống một chút, tuy rằng bên trong nàng là Kiều Nam, nhưng hình hài này là do nàng sinh ra, trải qua một lần tử vong, Thanh Dao đã tha thứ cho nàng ta.

“Được rồi, quá khứ đều là quá khứ, ngươi đã sống lại trong bụng của ta, sau này sẽ là nữ nhi của ta, hơn nữa ta muốn ngươi hiếu thuận với ta gấp bội, giúp đỡ ta bằng không ta sẽ mặc kệ ngươi.”

Tiếng nói Thanh Dao vừa dứt, Tiểu Ngư Nhi liền hiểu ý, kinh hỷ ngẩng đầu, ánh mắt nàng dài mảnh, lông mi vừa dày vừa đậm, hết sức sinh động, khóe môi cười, cẩn thận từng ly từng tí nói: “Ngươi tha thứ cho ta, thật vậy chăng?”

“Ân, nhưng mà nếu ngươi không hiếu thuận ta, hoặc can đảm chọc giận ta, ta lập tức cho ngươi cút.”

Thanh Dao hung hăng uy hiếp, cử chỉ của Tiểu Ngư Nhi lập tức ngoan ngoãn, hai tay cam đoan: “Được, ta hứa với ngươi sau này sẽ hiếu thuận ngươi, nếu ai ức hiếp ngươi, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận, lột da hắn, rút gân hắn, đem hắn chưng.”

Rõ ràng là một tiểu nha đầu, nhưng hết lần này đến lần khác nói ra những lời ngập tràn độc ác. Ánh mắt âm hàn, khiến người khác sợ hãi.

Thanh Dao đập đầu nàng một cái, âm thanh nghiêm túc: “ Sau này gọi ta là nương, không cho phép gọi tên ta trước đây, hiện tại ta là Mộc Thanh Dao, mà ngươi là Mộc Tiểu Ngư, nhớ kỹ chưa?”

“Dạ, nương ta nhớ kỹ.”

Tiểu Ngư Nhi cười rộ lên, ý cười tràn ra, nguyện vọng rốt cuộc cũng đạt được. Tô Trần tha thứ cho nàng, ác, không, là nương tha thứ cho nàng, bởi vì nàng là Tiểu Ngư Nhi, trên đời không còn Tô Trần và Kiều Nam nữa, chỉ có Mộc Thanh Dao cùng với Mộc Tiểu Ngư.
Bình Luận (0)
Comment