Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 115.4



Thanh Dao cũng không có trả lời, một bên Vô Tình lắc đầu, máu trên người Mao Tuyết Cầu hắn đã nghiên cứu qua, có thể giải độc tính của động vật trên người, lại không thể giải được độc tính của cây cỏ, vì thế đoạn trường tán, nó không giải được.
“Vô dụng, Vô Tình đã cùng ta nói rồi, Mao Tuyết Cầu là động vật, máu trên người nó chỉ có thể giải các loại độc tính của động vật, tỷ như rắn độc hay các loại độc của những con vật khác, về phần đoạn trường tán căn bản là vô dụng.”
Nói đến đây, nàng không khỏi nghĩ đến chuyện của kiếp trước, kiếp trước nàng mặc dù không có hưởng thụ qua cha mẹ bao nhiêu thương yêu, thế nhưng nàng so với Kiều Nam thì hạnh phúc hơn nhiều lắm, có cha mẹ, có tổ mẫu, nhất là ngoại tổ mẫu rất sủng ái nàng, mà Kiều Nam chỉ là một đứa cô nhi, chính bởi vì nàng ấy là cô nhi, nhưng lại hoạt bát như ánh mặt trời, cho nên nàng mới có thể cùng nàng ta trở thành hảo bằng hữu, hơn nữa khi các nàng mới quen nhau, hai người chỉ có mười lăm tuổi. Điều là ở viện cô nhi mà quen biết.
Hai người lần đầu gặp mặt, đều rất thích đối phương, cho nên nàng năn nỉ cha mẹ giúp đỡ Kiều Nam bài vở và học tập, mãi cho đến khi nàng tốt nghiệp đại học, nàng cho rằng các nàng sẽ vẫn trở thành hảo bằng hữu, chỉ là cuối cùng âm lộn dương sai đã xảy ra chuyện như vậy.
Kỳ thực nàng cũng không có muốn giết Tiêu Duệ, chỉ là quá tức giận, cho nên muốn giáo huấn hắn thôi, thế nhưng Kiều Nam lại tin là thật, đã chắn ngan làm sai lệch cây súng trên tay nàng, súng lục kia đã bắn tới nàng, mà một khắc cuối cùng, nàng vì tức giận, lại nổ súng bắn chết Kiều Nam…
Cho tới bây giờ nàng không hề biết, nàng ấy lại kiên trì phải tìm được nàng, nghĩ đến nàng ấy kiếp trước phải chịu khổ, Thanh Dao tâm càng đau đớn, hiện tại nàng ấy là con gái của nàng, nàng muốn cho nàng ấy tình yêu của thân nhân, làm cho nàng ấy sống vui vẻ một chút, thế nhưng ai biết lại phát sinh chuyện như vậy?
“Tiểu Ngư nhi, đáp ứng nương, nhất định phải sống, bằng không nương sẽ làm bị thương tâm, tâm nguyện lớn nhất của ngươi không phải là hy vọng nương hài lòng hạnh phúc sao?”
Thanh Dao chậm rãi nói, Tiểu Ngư nhi dùng sức mở mắt, môi mấp mái vài cái, mới nói ra miệng: “Nương, ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì, ta còn muốn chiếu cố ngươi? Diêm vương không dám thu nhận ta.”
Nàng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như nhuộm ánh sáng yếu ớt, chậm rãi mở miệng: “Nương, ta mệt mỏi quá, ngủ một chút, ngươi đừng khổ sở, ta không có việc gì.”
Nàng nói xong, lại thực sự nhắm hai mắt lại, Thanh Dao sợ hãi, dùng sức lay lay nàng: “Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi, ngươi không được ngủ, không được ngủ.”
Vô Tình vẫn ngồi ở bên cạnh, trong lòng so với Thanh Dao cũng không dễ chịu, thậm chí càng khó chịu hơn, hắn vươn một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt Thanh Dao: “Ngươi đừng lo lắng, nàng chỉ là quá mệt mỏi, đang ngủ, chờ chúng ta đến Linh Sơn  sẽ không có chuyện gì.”
“Vô tình, ngươi nhất định không thể để cho nàng gặp chuyện không may.” Thanh Dao chờ đợi nhìn Vô Tình, trong đôi mắt chỉ toàn là hoảng sợ.
Hình dạng này của nàng rất ít thấy, ngoại trừ một lần khi nhìn thấy hắn tóc bạc, cũng đồng dạng khó chịu cùng thương tâm.
“Sẽ không, ngươi an tâm đi.”
Xe ngựa như mủi tên bắn khỏi cung bay đi ra ngoài, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thay phiên đánh xe, dọc theo đường đi, mã bất đình đề (ngựa không ngừng nghỉ), vài người thời gian uống một ít nước cũng không có, hướng về phía Linh Sơn mà đi.
Bất quá giống như Vô Tình dự đoán, nếu người đó đã âm mưu hạ độc, sao lại để cho bọn họ dễ dàng lên Linh Sơn, bởi vậy lúc đi ngang qua một cái trấn nhỏ, rốt cuộc cũng có một đám người chặn lối đi của các nàng.
Chỉ nghe ở ngoài xe ngựa thanh âm âm trầm vang lên: “Đứng lại, một cũng đừng nghĩ đi tới, nếu không chịu trở lại, thì liền lưu lại đây, nói chung ai cũng đừng nghĩ đi qua.”
Thanh Dao vừa nghe có người kéo lại xe ngựa, vén rèm ra nhìn bên ngoài, chỉ thấy bốn phía là núi cao, vì thời tiết đã vào đông, cho nên toàn bộ đỉnh núi trụi lủi, một mảnh tiêu điều, bầu trời u u ám ám, mây đen cbao phủ, hàn ý se lạnh, xe ngựa vừa vén rèm lên, gió lạnh liền chui vào bên trong, thế nhưng Thanh Dao cũng không quá quan tâm việc này, nàng đang thăm dò quan sát người ngăn cản xe ngựa, bọn hắn mặc áo choàng đen, vẻ mặt diện vô biểu tình, chừng mười mấy người, dẫn đầu chính là kẻ lần trước ở trong cốc nàng gặp qua.
Nhất là xem động tác lúc này của bọn hắn, Thanh Dao suy nghĩ trước sau một chút, liền hiểu rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, nàng xoay mình quay đầu nhìn phía Vô Tình.
“Vô tình, những người này đến tột cùng là ai? Độc cũng là bọn hắn phái người hạ, có phải hay không, vì sao? Ngươi nói chuyện a, nói cho ta biết, bọn họ muốn làm gì?”
Vô tình ngước mắt nhìn nàng, ngực một trận đau đớn, thực sự muốn cho nàng biết sự thật sao? Thế nhưng thời gian đã không cho phép, hay là trước giải quyết người ở phía ngoài quan trọng hơn, chờ cứu Tiểu Ngư nhi rời mới nói cho nàng biết đi.
“Thời gian không còn kịp rồi, trước giải quyết những người này, cứu Tiểu Ngư nhi, trở lại vô tình cốc, ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?”
Thanh Dao tự nhiên biết lợi hại quan hệ trong đó, những người này ý đồ đến bất thiện, đơn giản là không muốn để cho bọn họ đi đến linh sơn, nói vậy, tính mạng Tiểu Ngư nhi nhất định sẽ nguy hiểm, liền lập tức gật đầu, hiện tại cứu người quan trọng hơn.
“Được.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, Vô Tình cùng Mạc Sầu đã bay người đi ra ngoài, chỉ để lại nàng một mình ở trên xe ngựa chiếu cố Tiểu Ngư nhi.
Vô tình nhảy ra ngoài xe ngựa, Minh Nguyệt phi thân đem xe đẩy công tử đến, Vô Tình ngồi ngay ngắn ở xe lăn, diện vô biểu tình nhìn mười mấy nam tử đối diện.
Mặt của hắn trong suốt được tựa như phủ tuyết, mày như bức tranh, tóc bạc bạch y, phiêu dật đến nói không nên lời, thế nhưng hàn khí quanh thân, làm cho người ta không dám bỏ qua, trong đôi mắt một điểm nhiệt độ cũng không có.
“Công tử.”
Mười mấy người vừa thấy được hắn, trong lòng có chút hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng.
Công tử là người vô tình thị huyết như thế nào, bọn họ sao lại không biết, lần này hành động của bọn họ đã làm hắn tức giận, chỉ sợ mỗi người cũng không có kết cục tốt, nhưng mà bọn hắn chỉ phụng mệnh hành sự, dù cho chết không có chỗ chôn, cũng là sứ mệnh bọn hắn.
“Là hắn kêu các ngươi tới, đáng hận.”
Thanh Âm Vô tình vừa rơi xuống, thân hình đã lăng không nhảy lên, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt vừa thấy công tử tức giận, bắt đầu ra tay, tự nhiên họ không dám chậm trễ, hai người sớm phi thân tới, mà Mạc Sầu cũng theo sát phía sau, rất nhanh đón đánh.
Tuy rằng vài người đối phó với mười mấy hắc y nhân.
Thế nhưng kia mười mấy người kia không phải là đối thủ của bọn họ, trong đoàn người bọn họ, mỗi người đều là võ công cao cường, bởi vậy không cần đến một canh giờ, đối phương mười mấy người, đã thương nặng, còn bị chết, Vô Tình ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu xuất ra đều dồn người ta vào chỗ chết, căn bản không có một chút lòng thươi hại, xem ra công tử là thật nổi giận.
Ai cũng biết chuyện này, thế nhưng ai lại dám lùi bước.
Chủ tử của họ cũng là một kẻ ngoan độc, bọn họ  tiến cũng chết, mà lùi cũng chết, chỉ đành phải chiến đấu.
Vài người  còn lại đâu phải là đối thủ của Vô Tình, nên rất nhanh liền bị Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đánh bại, Vô Tình còn đánh gãy gân tay bọn họ, chậm rãi mở miệng.
“Các ngươi tốt nhất hãy tìm một nơi mai danh ẩn tích mà sống, đừng sống cuộc sống trên lưỡi đao vết máu này nữa.”
Nói xong nhảy thân lên xe ngựa, Mạc Sầu cũng lên xe ngựa, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thu xe đẩy, tung người đánh xe rời đi, lúc đi qua  mười mấy người đó, liền nghe được nam nhân dẫn đầu, nhẹ nhàng mở miệng.
“Công tử, phía trước ngươi không thể đi đâu.”
Vô tình mài nhíu lại, nếu hắn đã nói như thế, phía trước nhất định càng có nhân vật lợi hại hơn chờ bọn họ, đến tột cùng là ai muốn ở trên đường đi chặn bọn họ, bất quá dù là núi đao biển lửa, bọn họ cũng muốn tiến lên, nhất định phải cứu Tiểu Ngư nhi một mạng.
Dọc theo đường đi mọi người dẫn một lòng nghĩ, không biết phía trước có cái gì chờ bọn họ, nếu người dẫn đầu kia cảnh cáo bọn họ, tất nhiên là có kẻ lợi hại đang chờ.
Nhưng mắt thấy đã đến linh sơn, nhưng không nhìn thấy bất luận kẻ nào, mọi người không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là họ phô trương thanh thế.
Đêm tối, một mảnh đen kịt.
Linh sơn đã tới rồi, thế nhưng ai ngờ, trước mắt lại có một bộ hình ảnh như thế.
Những đôi mắt xanh biếc, giống như nhiều ngọn ngọn đèn nhỏ lung linh, ở trong bóng đêm đung đưa. Chỉ thấy dưới chân núi linh sơn, bốn phía đã bày ra thiên la địa võng, không phải người, mà là mãnh hổ cuồng sư, hằng hà mãnh thú làm thành một vòng tròn, vững vàng canh gác linh sơn, căn bản không có cách nào khác lên núi, sư tử hổ báo, mở to đôi mắt khác máu, thỉnh thoảng lay động bờm, gầm lên giận dữ, toàn bộ linh sơn chấn động tựa hồ cũng hoảng sợ.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ngồi ở trên xe ngựa, đã lâu mới kịp phản ứng.
Những mãnh thú này, không chỉ là hổ báo, trong đó còn có rất nhiều sói.
Ở trong bóng đêm đi tới đi lui nhiều vô số kể, hơn nữa không chạy tán loạn khắp nơi, mà rất có quy tắc coi chừng Linh Sơn, vừa nhìn thấy xe ngựa bọn họ tới gần, ánh mắt huyết hồng kia, giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng chưa nhào lên tấn công người phía trước, bất quá miệng há to, lộ ra một miệng răng nanh trắng toát, thỉnh thoảng phát động tiếng rống oanh động.
“Công tử, vậy phải làm sao bây giờ?”
Vô tình vén rèm nhìn ra bên ngoài, rất nhanh liền trông thấy trận bố trí này, không nghĩ tới, thậm chí có thế ngoại cao nhân giúp đỡ hắn ta đối phó bọn họ, xem ra hắn ta không phải hạng người hời hợt, bằng không làm sao lại an ổn ngồi ở chỗ cao đây?
Thanh Dao cũng nhìn thấy tất cả bên ngoài, sắc mặt âm ngao lãnh chìm xuống, đôi mài dài nhỏ nhíu chặt lại, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tiểu Ngư nhi chết, không, nàng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Vô tình, làm sao bây giờ?Cứ coi như các ngươi võ công lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng đấu không lại đám hổ sư này, hơn nữa hổ sư này tựa hồ đã nghe người điều động.”
Vô tình nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng có điểm cấp bách, tuy rằng võ công của bọn họ rất lợi hại, thế nhưng mãnh thú quá nhiều, hơn nữa người có thể khống chế được số lượng động vật khổng lồ như thế, nhất định là hạng người thân thủ bất phàm, đàn của hắn e rằng không đơn giản điều khiển được chúng nó.
“Nếu không dùng cầm công đi.”
Vô tình mở miệng, tốt xấu gì cũng phải thử xem, song cầm hợp nhất, nhìn xem có thể đẩy lùi những mãnh thú này hay không?
“Tốt, bất quá ta có kiến nghị tốt hơn ” Thanh Dao nói xong, đem Tiểu Ngư nhi trong tay giao cho Mạc Sầu.
“Phàm là người có thiên phú kinh người, kỳ thực đều có nhược điểm, chính là võ công của hắn không nhất thiết tốt, tựa như hắc bạch Song Sát vậy, chúng ta dùng cầm công, công kích đám cuồng thú này, người núp trong bóng tối nhất định sẽ hiện thân phản kích, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt phải nắm lấy cơ hội này, lập tức đem người kia bắt lại.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Vô Tình gật đầu, hướng ra phía ngoài mở miệng: “Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi đã nghe chưa?”
“Dạ, công tử!” Hai người lên tiếng trả lời, quanh thân có ý định chờ phân phó, rồi cẩn thận nhìn bốn phía.
Cho dù đã vào đông, cảnh vật nơi khác tiêu điều, thế nhưng linh sơn vẫn tràn đầy màu thông xanh ngắt như trước…
Bình Luận (0)
Comment