Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 122.1

Editor: Ngọc Lê

Mạc Sầu đi tới khép cửa lại, sau đó hầu hạ nàng, y phục trước kia đều còn ở đây, nàng chọn một bộ quần áo thanh lịch, hầu hạ chủ tử đứng lên. Dọn dẹp xong, Thanh Dao dùng cái khăn che mặt lại, sau này chỉ sợ sẽ không bỏ vật này ra được. Tuy rằng nàng tận lực xem như không có chuyện gì, nhưng khi người khác nhìn nàng giống như trông thấy một con quỷ, trong lòng của nàng cũng không dễ chịu, nàng cũng không phải thánh nhân, làm sao mà có thể thờ ơ đâu? Chỉ có thể dùng đạm mạc ngụy trang tâm tình của mình mà thôi.

Thanh Dao thay xong trang phục, dẫn Mạc Sầu, Mạc Ưu cùng Tiểu Ngư nhi đi đến viện phía trước.

Dọc theo đường đi nhìn thấy không ít hạ nhân, tất cả mọi người đều khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khộng nhìn rõ được gương mặt của tam tiểu thư, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi trong đêm tối lóe ra hữu thần.

Thanh Dao nhàn nhạt cười, xem ra tất cả mọi người trong Mộc phủ, cũng biết chuyện dung mạo nàng bị huỷ, bọn hạ nhân kia mâu quang vừa khẩn trương lại hiếu kỳ, vẫn nhìn theo nàng, thẳng đến khi các nàng biến mất, cả khuôn viên truyền đến thanh âm nhỏ to nghị luận của họ.

Nghĩ tới nơi đây cũng không phải chỗ có thể ở lâu, nàng chịu không nổi người khác cả ngày dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, không bằng chuyển đi chỗ khác, vừa có thể dùng nơi đó chế tạo các vũ khí quân sự.

Thanh Dao ý niệm vừa hiện lên trong đầu, liền chuyển đi không được.

Người một nhà bao quanh bàn tròn ăn bữa cơm, sau khi ăn xong Mạc Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi trở về phòng nghỉ ngơi, mà Thanh Dao cùng thừa tướng phụ thân lại đi vào thư phòng, trao đổi vài chuyện quan trọng.

Bên trong thư phòng, Mộc Ngân kiên trì làm cho Thanh Dao ngồi phía trên tay mình, nàng vốn là hoàng hậu, tuy rằng từ lúc đầu Thanh Dao tự nhận không phải hoàng hậu, thế nhưng hoàng thượng không có hạ chỉ phế nàng, bởi vậy ở trong lòng Mộc Ngân, lễ nghi không thể bỏ, hắn vững vàng phúc thân thần tử, ngồi ở dưới tay Thanh Dao.

Thanh Dao vốn không phải là người  nói lễ nghi thế tục này. Bởi vậy cũng không kiên trì, ngồi ở ghế chủ thượng, hai cha con ngồi vào chỗ của mình, liền có tiểu nha đầu dâng trà, tiểu nha đầu kia một bên dâng trà, còn không quên yên lặng đánh giá tam tiểu thư.

Nghe nói tam tiểu thư hiện tại bị huỷ dung, không biết là thật hay giả, chỉ sợ lời đồn đãi là thật, bằng không nàng không có khả năng mang theo một tấm sa mỏng.

Mộc Ngân nhìn ra tiểu nha đầu này không chuyên tâm, liền hừ lạnh một tiếng: “Đi xuống đi.”

Tiểu nha đầu kinh sợ lui ra ngoài, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ thân mình, đã hơn một năm không gặp, thừa tướng phụ thân tựa hồ tiều tụy rất nhiều so với ngày xưa, hoàng thượng không ở trong cung, hắn nhất định rất mệt mõi, nghĩ đến hoàng thượng chẳng những một mà ba lần xuất cung, nàng nhướn mi mở miệng hỏi: “Hoàng thượng không ở trong cung, chính vụ đều do phụ thân phụ trách xử lý sao?”

“Hoàng thượng không ở trong cung?”

Mộc Ngân ngây ngẩn cả người, sau đó vô cùng kinh ngạc lắc đầu nhìn nàng nhẹ giọng trả lời: “Hoàng thượng thường ở trong cung, Dao nhi từ đâu mà nghe được hoàng thượng không có ở trong cung?”

Nàng có chút giật mình, hoàng thượng có ở trong cung hay không, nàng sao lại không rõ, thế nhưng thừa tướng phụ thân lại nói hoàng thượng ở trong cung, trong cung có người khác thay thế sao? Hay là căn bản hoàng thượng không có lộ diện, điều này cũng làm cho nàng rất hiếu kỳ, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, thần thái ưu nhã thổi nhẹ một cái, sau đó nhấp một miếng, trà này hương thơm thoang thoảng lượn quanh khắp người.

“Hoàng thượng mỗi ngày đều lâm triều sao?”

Nàng bất động thanh sắc hỏi, Mộc Ngân gật đầu, thấy hành động nữ nhi có điểm kỳ quái, Dao nhi mới trở lại, liền hỏi chuyện của hoàng thượng, chẳng lẽ nàng muốn trở lại trong cung, thế nhưng dung nhan hiện này của nàng, hoàng thượng có phải đã nói cái gì hay không? Trong khoảng thời gian ngắn hắn ngây ngẩn cả người, bất quá nghĩ đến lúc trước có người tiễn nàng trở về, trên xe ngựa tựa hồ còn có một người khác.

Hơn nữa hắn nhận ra theo đuôi phía sau xe ngựa lại là đại nội cao thủ, thật sự đã xảy ra chuyện gì? Mộc Ngân không hiểu ra sao.

“Dao nhi, lúc trước người tiễn giúp ngươi trở về, người đó là ai a?”

“Chỉ là một người bạn.” Nàng không muốn nhắc tới Ngân Hiên, cũng chính là hoàng thượng, hiện tại quan hệ của bọn họ rất đơn thuần, nếu như để thừa tướng phụ thân biết mọi việc, chỉ sợ sẽ không còn đơn giản như vậy, trọng yếu nhất là hoàng thượng không muốn mọi người biết, nàng tự nhiên cũng không nên nói ra chuyện này. Như vậy vị hoàng đế kia trong cung là ai? Là Nam An vương sao?

Có thể là Mộ Dung Lưu Chiêu sao?

Thanh Dao nghĩ đến đây, khóe môi câu ra vẻ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Nam An vương gần đây có khoẻ không?”

“Hắn a, không tốt lắm, hắn bị bệnh, nghe nói bệnh này cũng không nhẹ, ta và các quan viên có đi thăm nhưng mọi người đều không gặp được hắn, nghe nói đây là bệnh hiểm nghèo dễ truyền nhiễm người khác, các quan viên tự nhiên không dám tới gặp hắn.”

“À.” Nàng kéo dài âm điệu, nguyên lai hoàng đế trong cung là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.

Hai huynh đệ này thật là biết diễn trò, dùng chiêu đổi trắng thay đen, một trong cung, một ngoài cung, như cá gặp nước a!

Nàng cũng không nói ra sự thật này, một bên vừa nghe phụ thân nói chuyện, một bên vừa uống trà, thái độ cực kỳ bình tĩnh, giống như một đóa hoa mộc lan, ở dưới ánh đèn tản ra nhàn nhạt hương thơm, nữ tử như vậy, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái giống như bắt được một tia ấm áp, Mộc Ngân nhìn chăm chú vào nữ nhi, thực sự nàng so với lúc trước không giống nhau, không giống như lúc còn háo sắc, cũng không giống lúc về sau lãnh tĩnh cơ trí, nhưng cơ trí kia lúc nào cũng mang theo một loại lãnh, làm cho người ta tới gần không được, hoàn toàn không giống hiện tại, quanh thân lộ ra an tường yên ổn.

“Dao nhi a, hồng ban trên mặt ngươi, thực sự không có biện pháp giải trừ sao?”

Mộc Ngân nghĩ đến đây, một lần nữa liền đau lòng không dứt, nữ nhi xinh đẹp như thế, lại bị cái nam nhân ghê tởm kia hạ cổ, thật là một tên đáng nhất định hắn sẽ không chết tử tế được, người luôn luôn chú ý lễ nghi như Mộc Ngân, cũng không nhịn được mà ở trong lòng mắng một câu.

“Phụ thân đừng quá bận tâm chuyện này, nữ nhi ở đây là muốn cùng người nói hai sự kiện.”

“Thứ nhất. Con không muốn hồi cung, cũng không muốn sống ở chỗ này, có thể giúp con tìm một chỗ khác có thể tĩnh dưỡng được không?”

Thanh Dao vừa mở miệng, Mộc Ngân liền lắc đầu cự tuyệt, con cháu Mộc gia không ở trong nhà, lại muốn chuyển ra ngoài ở, nhất định là do miệng lưỡi đám nha đầu làm cho nàng phiền lòng. Mộc Ngân nghiêm túc mở miệng: “Dao nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai bắt đầu, phụ thân hạ lệnh cấm, người nào dám nói thêm câu nữa, hoặc liếc mắt nhìn người nhiều một cái, đều trừng phạt nghiêm khắc không tha.”

Việc này.
Bình Luận (0)
Comment