Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 130.2

Thanh Dao gật đầu, quay đầu nhìn Mạc Sầu bên cạnh còn có Băng Tiêu đang từ bên ngoài đi tới.

“Mạc Sầu, lập tức dẫn vài người chạy tới Hoàng Viên quốc, gặp mặt Thẩm Ngọc, đem tình huống nơi này bẩm báo cho hắn biết, còn có hành động khác thường của Lưu Vân Phong.”

“Dạ” Mạc Sầu nhận mệnh, quay đầu đi ra ngoài, nàng vốn không muốn gặp lại Mạc ưu, nhưng tình thế bây giờ, đâu có chỗ cho chuyện nhi nữ tình trường, chủ tử đem nhiệm vụ giao cho nàng, cũng bởi vì tin sự trung thành của nàng, cho nên nàng phải nghĩa bất dung từ mà hoàn thành.

Mạc Sầu đi ra ngoài, Thanh Dao mới nhìn Băng Tiêu: “Ngươi mang vài người lặng lẽ ra Trần Đường quan, ẩn thân ở bên trong thành thạch, mật thiết chú ý nhất cử nhất động của Lưu Vân Phong, nếu có một chút xíu gió thổi cỏ lay nào, hoặc hắn có động cơ muốn gây rối, lập tức giết không tha.”

“Dạ, nguyên soái.” Băng sao quay đầu đi ra ngoài, cước bộ ưu nhã thong dong, lúc đi tới gần cửa thì dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn sang: “Nhưng công chúa thì phải làm sao bây giờ?”

“Gần nhất nàng sẽ đi theo ta, ngươi an tâm hoàn thành nhiệm vụ đi.”

Thanh Dao phân phó xong, Băng Tiêu cũng yên tâm đi ra ngoài, bên trong thư phòng, Tiểu Ngư nhi ngồi vào trong lòng Thanh Dao, hai mẹ con cùng nhau nhìn về phía Ngân Hiên đang đứng thẳng, thân thể hắn vô cùng cao lớn, đứng trong doanh trướng tựa như một ngọn núi, hắn mặc trên người bộ cẩm bào màu đen, càng tỏ ra phóng đãng, màu đen làm nổi bật được da thịt trơn bóng, mái tóc đen của hắn dùng tơ tằm buộc lại, chừa một phần tóc che ở nửa bên mặt, lộ ra vẻ tà mị khó tả, trước đây nàng vẫn cho  như vậy là rất khốc, hiện tại mới biết được.

Nguyên lai vấn đề không phải khốc hay không khốc, mà chỉ vì tận lực giảm thiểu kẽ hở.

“Chúng ta kế tiếp phải làm như thế nào?”

Thanh Dao mở miệng, đã từ rất lâu sự thông minh của hắn, không hề thua kém nàng, dù ở phương diện mưu lược hay quân sự đều rất kinh người.

“Công Hóa Thành, một đường bắc thượng, thẳng tiến đến trung tâm Đan Phượng quốc, kinh đô Phượng Liên thành.”

Ngân Hiên ngắn gọn mở miệng, dễ dàng liền nói ra suy nghĩ trong lòng Thanh Dao, lúc này đã thuận lợi lấy được Trần Đường quan, nàng cũng thật cao hứng, chứng tỏ lấy được Đan Phượng quốc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, các nàng mấy ngày liên tiếp tiến công Trần Đường quan, hơn nữa trong quân có rất nhiều tướng sĩ trúng cổ, vì thế cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ có thể xuất phát.

“Tốt, lại nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau chúng ta liền tấn công Hóa Thành.”

Thanh Dao ôm Tiểu Ngư nhi, trong ánh mắt nổi lên dạt dào ý cười.

Ngân hiên không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng đúng là tràn đầy cảm động, hắn đi tới chỗ đối diện Thanh Dao ngồi xuống, bên trong thư phòng bao phủ hơi thở ấm áp.

Hóa Thành.

Liên tiếp biết mất mấy ngày trời, Hoa Văn Bác rốt cuộc đã xuất hiện, Cơ Tuyết vừa nhìn thấy hắn, đã sớm phẫn nộ mở miệng: “Sao giờ này ngươi mới về?”

Hoa Văn Bác chưa nói lời nào, khuôn mặt tinh xảo rất là mệt mỏi, trên y phục thì dính đầy bụi, có thể thấy được hắn ngày đêm chạy đi, mới có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, mà trở về, không nghĩ tới nữ nhân này lại vẫn nói hắn chậm, đôi mắt đen tối sầm lại.

“Các ngươi đánh mất Trần Đường quan, còn ở đó ngạo mạn, ta không phải bảo các ngươi thủ vững mười ngày nửa tháng sao?”

Hoa Văn Bác tức giận vung tay một cái, xoay người đi tới chỗ cao vun áo bào ngồi xuống, hắn đưa tay lên lấy chung trà rồi ngửa đầu uống, rõ ràng là động tác thô lỗ, nhưng ở trên người nam nhân này lại đặc biệt ưu nhã, người đẹp thì làm cái gì cũng đều đẹp, Cơ Tuyết thở dài một tiếng, vô lực mở miệng.

“Nữ nhân kia căn bản không phải người, là một ma quỷ, nàng ta cái gì cũng đều đoán được, chúng ta chuẩn bị đá lớn cùng tiễn thủ, nhưng căn bản không có tác dụng gì, nàng ta sai người làm cánh diều lớn, ở giữa không trung ném đạn tạc xuống phá hủy cửa thành, còn hướng vào trong thành phóng pháo khói, làm khói mù mịt, căn bản thấy không rõ người, còn đánh như thế nào, nếu như không phải ta rút lui nhanh, chỉ sợ bảy tám vạn nhân mã cũng không còn.”

Cơ Tuyết tiếng nói vừa dứt, hàm răng của Hoa Văn Bác nghiến kẽo kẹt, nữ nhân kia xác thực thật lợi hại, kế tiếp, bọn họ nhất định phải cẩn thận mà chống đỡ, đoạt lại trần đường quan, bằng không trở về không có cách nào giao phó.

Hoa Văn Bác sắc mặt bao phủ mũi nhọn lạnh lẽo, nặng nề đặt chung trà xuống, làm nước trà bắn ra ngoài.

Cơ tuyết phẫn nộ không phải bởi vì mất trần đường quan, cũng không phải bởi vì hắn về chậm, nguyên nhân chân chính là vì ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, dẫn theo năm vạn binh mã qua đây, mà không giúp các nàng cướp lại trần đường quan, nếu muốn động tay vào binh mã của nàng ta, thì nhất định phải giao ra binh quyền, nghe mệnh lệnh nàng ta mà hành sự, nếu những chuyện này tới trong tai nữ hoàng, công lao toàn bộ bị nàng ta chiếm, mà các nàng thì đã đánh mất trần đường quan, lại tổn thất hơn mười vạn binh mã, chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết.

“Cơ mộng phụng mệnh lệnh nữ hoàng mang đến năm vạn binh mã.”

Hoa Văn Bác ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm Cơ Tuyết không nhúc nhích, hắn biết nàng vẫn nói chưa xong, quả nhiên môi Cơ Tuyết giật giật, sau đó mở miệng: “Thế nhưng nàng ta căn bản không nghe lời hành sự, còn nói nếu như muốn dùng năm vạn nhân mã của nàng, chúng ta nhất định phải giao ra binh quyền, để nàng chỉ huy cuộc chiến lần này, đoạt lại Trần Đường quan.”

Tiếng nói Cơ tuyết vừa dứt, lửa giận của hoa văn bác đột ngột nổ lên, bàn tay to nặng nề đập lên kỷ trà cao, rồi hừ lạnh: “Ghê tởm.”

Trong đại sảnh, hai người đang lúc nói chuyện, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng nói kiêu ngạo: “Hoàng phu nương nương đã trở về à?”

Quả nhiên là ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, nàng mặc quần áo màu xanh lục, trên đầu mang trâm phượng sáng loáng, khí thế hơn người đang tiêu sái đi vào, vừa ngẩn đầu liền thấy Hoa Văn Bác, đã không hành lễ, cũng không vấn an, cứ ngang tàng ngạo nghễ đứng thẳng ở trong đại sảnh.

Hoa Văn Bác giận dữ, hắn là người đứng đầu hậu cung, khi nào lại chịu qua sự chế nhạo đến như vậy, phụ phi của ngũ hoàng nữ luôn luôn nhát gan nhu nhược, vì thế hắn mới dễ dàng buông tha cho tên kia yên ổn ở hậu cung, hơn nữa nữ hoàng năng lực tình dục tốt, có đôi khi hắn không muốn hầu hạ nàng, liền an bài phi tử khác thị tẩm.

Cho tới nay, ngũ hoàng nữ đều rất tôn trọng hắn, không nghĩ tới lần này binh bại ở trần đường quan, nữ nhân này lại không coi ai ra gì, sắc mặt Hoa Văn Bác có chút âm ngao, lãnh chìm mở miệng.

“Cơ mộng, ngươi không thấy được bản cung ở đây sao? ngay cả lễ giáo tối thiểu cũng đều không hiểu, phụ phi ngươi như thế giáo dục ngươi.”

Hoa Văn Bác tiếng nói vừa dứt, Cơ Mộng không khỏi cười rộ lên, chầm chập mở miệng: “Hoàng phu nương nương, còn tưởng bản thân mình còn cao quý lắm sao, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói gần đây lời truyền ngôn ở Đan Phượng quốc sao? Đan Phượng quốc, người người đều nói ngươi là yêu phu, là tai họa vong quốc, trong triều văn võ đại thần đang thượng tấu với mẫu hoàng, ban thưởng ngươi tội chết đấy? Vậy mà ngươi còn ở nơi này nằm xuân thu đại mộng.”

Cơ Mộng tiếng nói vừa dứt, liền cảm thấy bóng dáng trước mắt chợt lóe, Hoa Văn Bác đã lẻn đến trước mặt của nàng, bàn tay đưa ra bóp cổ nàng, tựa như bóp chết một con gà nhỏ mà không cần tốn nhiều sức, mặt Cơ Mộng rất nhanh trắng lại, đôi mắt mở thật to, tràn đầy hoảng sợ, Cơ Tuyết đứng ở bên người Hoa Văn Bác tuy rằng cảm thấy hả giận, thế nhưng Cơ Mộng tạm thời không chết được, nàng ta mà chết, chỉ sợ nàng cùng Hoa Văn Bác một cũng đừng mong sống, nên nhanh chóng chạy qua đây, vươn tay ra kéo tay của Hoa Văn Bác lại.

“Ngươi điên rồi, mau buông nàng ra, bằng không chúng ta cũng đừng nghĩ sống tiếp.”

Hoa Văn Bác khẽ run một chút, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, thân thể cơ mộng mềm giống như rắn không có xương, nằm co quắp trên đất, Cơ Tuyết khi thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, rồi quay đầu lại nhìn Hoa Văn Bác, hắn tựa hồ như bị kích thích, cước bộ bất ổn, rút lui vài bước ngã ngồi qua một bên ghế, ngước mắt, âm ngoan truy vấn.

“Ngươi nói, có phải thật có chuyện như vậy hay không?”

Cơ tuyết không hiểu ra sao, có chút mờ mịt, nàng vẫn ở bên trong quan nha, đâu biết được tình huống bên ngoài, lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình không biết, Hoa Văn Bác rất nhanh hướng ra phía ngoài rống to hơn: “Người đến?”

Lập tức có quan viên Hóa Thành đi vào, bọn họ một mực ở bên ngoài chờ, lúc này nghe được hoàng phu nương nương ở trong phòng gọi, rất nhanh chạy vội đến, cung kính quỳ lạy: “Chúng thần tham kiến hoàng phu nương nương.”

Hoa Văn Bác hé ra khuôn mặt tinh xảo trong suốt, bị bao phủ bởi ánh sáng xanh, lạnh lùng mở miệng: “Nói, có phải Đan Phượng quốc đang có lời truyền nói bản cung là yêu phu hay không?”

Thanh âm của hắn vừa rơi xuống, tri phủ hóa thành cùng những quan viên khác đều cả kinh, vươn tay lấy tay áo lau  gương mặt trắng bệch không ngớt, không một lời nào phát ra.

Phòng khách, lạnh như băng sương, Hoa Văn Bác nhìn động tác của những người này, trong lòng đã hiểu, nhất định là nữ nhân Mộc Thanh Dao kia tung tin, vì sao, vì sao mình luôn luôn bại vào tai nữ nhân kia, hắn sống hơn bốn mươi năm, vẫn luôn cho rằng tự mình rất khôn khéo, mọi việc đều nắm được trong lòng bàn tay, nhưng từ khi nhi tử gặp nữ nhân này, tất cả mọi việc đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Hoa văn bác phẫn nộ giương lên tay, trong tay kỷ trà bị đánh vỡ thành một đống gỗ vụn.

Bên trong đại sảnh người, mỗi người sắc mặt đều trắng bệch, nếu như các nàng còn dám chọc người nam nhân này sinh khí, chỉ sợ kế tiếp chính là mệnh của các nàng, lúc trước Cơ Mộng cuồng ngạo bao nhiêu, thì bây giờ thở mạnh cũng không dám thở ra ngoài, nàng đã quên nam nhân này từ trước đến nay thủ đoạn độc ác, âm hiểm không gì sánh được.

“Đều đi xuống đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút nhi.”

Hoa văn bác đứng dậy, áo bào trắng phiêu phiêu, nhanh nhẹn đi ra ngoài, dáng người hắn giống như một bụi hàn mai, ngạo nghễ đứng thẳng, tựa hồ chuyện gì cũng không thể đánh gục hắn.

Trong phòng Hoa Văn Bác.

Cơ tuyết cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, nhìn nam nhân ở trên giường, không biết hắn phái người gọi nàng qua đây là vì chuyện gì. Sẽ không lại muốn?

Cơ tuyết sắc mặt đỏ lên, bây giờ là lúc nào, mà nàng còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này, liền vội vàng cung kính mở miệng: ‘” Không biết hoàng phu nương nương tìm ta qua đây, là vì chuyện gì?”

Cánh tay dài của Hoa Văn Bác vừa nhấc lên, Cơ Tuyết liền rơi vào trong ngực của hắn, hắn cũng không có lên tiếng, chỉ ôm chặt thân thể Cơ Tuyết làm nàng không nhúc nhích được nằm im trước ngực của hắn, để hắn cảm thụ được sự ấm áp trên người nàng, tựa hồ chỉ có như vậy hắn mới có thể dễ chịu một chút, Cơ Tuyết khẽ run lên, hình dạng này của hắn đã làm cho nàng không đành lòng đến trách cứ, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Bình Luận (0)
Comment