Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 132.2

Thanh Dao ngẩn ra, giản đơn sao? Người nam nhân kia nói, trên đời này ngoại trừ vô tình, vẫn còn có một yêu nàng chí tử nam nhân, nghĩ vậy một, lòng của nàng liền có một chút đau đớn, đã là vì nàng, cũng là vì vô tình, càng là vì ngân hiên, hắn là cao cao tại thượng hoàng đế, như vậy khí phách sắc bén, nhưng cô đơn chung tình vu nàng, nhưng là bọn hắn cũng đang đối trong thời gian bỏ lỡ đây đó, bây giờ còn có thể quay đầu lại sao? Chỉ cần vừa nghĩ tới vô tình, giữa bọn họ liền sinh sôi nhiều hơn một đạo hồng câu, tuy rằng nàng cùng vô tình không có nói tới bất luận cái gì có liên quan tình ái chuyện, thế nhưng ở đáy lòng của nàng, nếu như tiếp nhận nam nhân khác, giống như bất trung đối với Vô Tình.

Cho nên nàng không thể đáp lại hắn bất luận tình cảm gì, chính là bởi vì như vậy, bản thân sợ áy náy trong lòng sẽ sống lại tình cảm, nàng tình nguyện hắn cứ phóng đãng tiêu sái như trước.

Hiện tại nàng chỉ có thể đem một số việc giấu chặt dưới đáy lòng, nghĩ vậy, nàng buông lỏng toàn bộ tâm tình, ngữ nhẹ nhàng mở miệng.

“Chúng ta rốt cuộc đã dẹp xong Đan Phượng quốc, thu phục quảng đại ranh giới, hoàng thượng vẫn nên hạ lệnh chỉnh đốn tất cả mọi chuyện ở đây đi, sau này Huyền Nguyệt quốc, nên làm như thế nào, chỉnh đốn ra sao, nhất định phải hảo hảo quản lý một chút, nước càng lớn, người ngồi trên cao càng khó.”

Nàng bộc lộ cảm xúc, quốc gia càng lớn, càng khó quản lý, đây là nguyên nhân khiến thiên hạ phân phân hợp hợp, bởi vì ranh giới nhiều quá, vì thế luôn luôn có địa phương không quản được, vì thế hợp lại không lâu sẽ phân.

Đan Phượng quốc rốt cuộc đã công phá, Thanh Dao các nàng cũng không có ở trong hoàng cung Đan Phượng quốc, nơi đó quá thê lương, lệ khí quá nặng.

Đoàn người ở tại dịch cung bên ngoài phượng liên thành, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không mang binh xâm phạm bất kỳ quốc gia nào, hiện tại các nàng phải chỉnh đốn một chút, mới có động tác kế tiếp.

Bên trong Dịch cung, ba bước một binh, năm bước một tốt, mọi người tận tâm tận lực bảo vệ bốn phía, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, nguyên soái là quan trọng như thế nào, trong khoản thời gian, chỉ sợ người khác sẽ động đến trên đầu nguyên soái, bởi vậy nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của nguyên soái.

Việc bảo hộ này, An Định Phong làm rất cẩn thận, không dám có chút sai lầm.

Hơn mười vạn tinh binh, ngoại một phần trừ ở trong dịch cung, những người còn lại đều ở trong rừng rậm dựng doanh trướng, ẩn nấp trong rừng.

Ba ngày sau, tất cả mọi người đã được nghỉ ngơi tốt, Thanh Dao ra lệnh, tất cả tướng lĩnh ở  trong phòng khách dịch cung tập hợp, mời dự họp nghị sự quân hội, nghiên cứu hành động kế tiếp.

Chính sảnh.

Trầm ổn mà nghiêm túc, Thanh Dao diện vô biểu tình quét mắt một vòng, cuối cùng đem mâu quang rơi vào trên người An Định Phong: “An tướng quân, hiện tại chúng ta đã công phá Đan Phượng quốc, ngươi có ý kiến gì, bước kế tiếp chuẩn bị làm như thế nào?”

An Định Phong nghe được nguyên soái điểm danh, lập tức cung kính đứng dậy: “Bẩm nguyên soái, ý mạt tướng là đại quân hiện tại nên đi về hướng đông, công phá vạn hạc quốc, sau đó theo bắc bộ Huyền Nguyệt phát binh, thành thế vây kín, nhất định sẽ lấy được Vạn Hạc quốc.”

An Định Phong vừa nói xong, Thanh Dao trầm ngâm, tỉ mỉ suy nghĩ cách tính này, hiện tại Vạn Hạc quốc hoàn toàn ở trong vòng vây của các nàng, vây kín hẳn là không thành vấn đề, nhưng nàng có một kiến nghị tốt hơn, khóe môi nhếch lên, đang định mở lời, thì Ngân Hiên vẫn im lặng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

“Kỳ thực có biện pháp tốt hơn, nghe nói hiện tại Vạn Hạc quốc đang đánh Nguyệt Nhưỡng quốc, trước mắt có thể thấy Nguyệt Nhưỡng quốc khó giữ được, chúng ta có thể phái sứ giả bí mật đi đến Nguyệt Nhưỡng quốc cùng bọn họ đàm phán, chúng ta và bọn họ liên thủ đánh Vạn Hạc quốc, nhưng từ nay về sau, Nguyệt Nhưỡng quốc phải quy thuận Huyền Nguyệt, người của hoàng thất đều trở thành vương, hơn nữa mỗi một nơi không cho phép vượt quá năm nghìn binh tướng.”

Ngân hiên tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao sửng sờ nhìn hắn, rất lâu rồi, ý nghĩ của hai người đều không mưu mà hợp, vừa rồi nàng cũng muốn nói đến khả năng này, chỉ cần các nàng cho sứ thần đi đến Nguyệt Nhưỡng quốc, việc này nhất định thành công, bởi vì trước mắt Nguyệt Nhưỡng quốc đã không còn bảo đảm, đang bị Vạn Hạc quốc ăn tươi, quyết định tốt nhất vẫn là quy thuận Huyền Nguyệt quốc, bọn họ nhất định hiểu rất rõ ràng, trên đoạn đường Huyền Nguyệt công đánh, trong vòng thất quốc tiếng lành đồn xa, các nàng không có thương tổn bất luận một bách tính vô tội nào, tuy rằng chiến tranh không thể tránh khỏi thương vong, nhưng tận lực hạ xuống mức thấp nhất, bởi vậy mọi người mới không phản ứng ngược lại với các nàng, hơn nữa rất nhiều thành trì, tự động đầu hàng, bởi vì chỉ có như vậy, mới không làm thương tổn đến bất luận kẻ nào.

“Tốt, chủ ý này không tệ.”

Thanh Dao tán thành gật đầu, nguyên soái cũng nói được rồi, nên tất cả mọi người bên dưới đều tán thành gật đầu, An tướng quân cũng thoả mãn gật đầu, cuối cùng Thanh Dao mệnh lệnh Trương Trì Trạch lĩnh một nhóm người, bí mật đi đến Nguyệt Nhưỡng quốc.

Chúng tướng đều lui xuống, trong đại sảnh không có người khác, Thanh Dao nhìn Ngân Hiên, nhịn không được mở miệng.

“Ngươi cần phải trở về.”

Hắn đã ra đi gần nửa năm, Nam An vương vẫn giả mạo hắn ở trong cung, chỉ sợ sẽ lộ ra kẽ hở.

“Tin tức trong cung ta vẫn nắm giữ, không phát sinh đại sự gì, mọi việc có thừa tướng đại nhân còn có ngự sử đại phu giải quyết, vì thế ngươi đừng lo lắng.” Ngân Hiên dày lấy tay gối đầu lên lưng ghế dựa, thần thái thản nhiên, tựa như không chút nào vì chuyện trong hoàng cung mà lo lắng.

Kỳ thực hắn căn bản không có gì phải lo lắng, bởi vì trong cung có A Cửu, A Cửu là một thái giám trung thành và tận tâm, tập tính của hắn A Cửu rõ như lòng bàn tay, có A Cửu chỉ điểm cho hoàng đệ, căn bản không có gì phải lo, hơn nữa thống lĩnh thị vệ trong cung vẫn hiệp trợ A Cửu.

Hai người đang ở bên trong đại sảnh nói chuyện nhi, bỗng nhiên có binh sĩ từ bên ngoài chạy vào, thật nhanh bẩm báo: “Nguyên soái, có người truyền tin qua đây.”

“Lấy tới.”

Thanh Dao khôi phục vẻ lành lạnh, âm trầm mở miệng, ánh mắt hiện lên nghi hoặc, vào thời gian ai lại truyền tin cho nàng.

Tiểu binh kia đem thư dâng lên, lui về phía sau một bước rồi đứng lại, Thanh Dao phất tay để cho hắn đi xuống, chính mình cầm thư, tỉ mỉ xem xét, không nghĩ tới là tên nam nhân không biết xấu hổ Thượng Quan Hạo, người nam nhân này hẹn nàng ở Hoa Mãn Lâu Đan Phượng quốc gặp mặt.

Gặp nàng làm gì?

Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, ngưng mài trầm tư, lấy tay đem thư đưa qua một bên cho Ngân Hiên, Ngân Hiên rất nhanh xem xong thư, sắc mặt cũng rất khó nhìn, Thượng Quan Hạo vốn là sư huynh của hắn, nhưng nhớ đến qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn lừa bịp mình thì trong lòng liền hận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nổi lên từng đợt sóng long trời lở đất.

“Tên đáng chết này, chúng ta không cần để ý tới, chờ tin tức từ Nguyệt Nhưỡng quốc vừa đến, chúng ta không cần giữ đạo nghĩa cứ vây đánh bọn họ.”

Ngân Hiên luôn luôn lãnh tĩnh trầm ổn, nghĩ đến sự ghê tởm của người nam nhân này, ngay cả nói chuyện hắn cũng không muốn nói, vì thế hà tất phải gặp.

Thanh Dao ngưng mài suy nghĩ sâu xa một hồi, khóe môi câu ra nụ cười lạnh mỏng: “Kỳ thực ta đại khái có thể đoán ra hắn muốn làm chuyện gì, đại khái là muốn cùng chúng ta đàm phán, thực sự là buồn cười, hắn không phải cho là mình rất giỏi sao, muốn cùng chúng ta hợp tác, liên thủ đánh Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, sau đó cùng chúng ta chia đều thiên hạ, nếu quả thật là như vậy, ta cảm thấy nam nhân này đúng là điên rồi.”

“Hắn đã sớm điên.”

Ngân hiên lạnh lùng mở miệng, từ khi tên kia không tiếc tâm cơ đối phó mình, thì tên đó đã điên rồi, ngay cả tình nghĩa huynh đệ cũng có thể không để ý đến, không phải điên thì là cái gì, uổng cho sư phụ suốt đời tự phụ mình cao minh, kết quả lại dạy dỗ ra kẻ vô sỉ này, cho nên nói là con người thì sẽ có nhược điểm.

“Chúng ta đi gặp hắn, không gặp cũng không phải biện pháp, mà quan trọng nhất, nếu có thể một lần giết chết người nam nhân này, như vậy đánh chiếm Vạn Hạc quốc sẽ càng dễ dàng hơn nhiều.”

Ánh mắt Thanh Dao u ám lại, khóe môi câu ra nụ cười huyết tinh, bất quá muốn giết người nam nhân kia không phải là một chuyện dễ dàng, tốt xấu gì hắn cũng là đệ tử của Xích Hà lão nhân, dù là mưu kết hay là võ công đều rất lợi hại, vì thế việc này chỉ có thể dựa vào Ngân Hiên.

Thanh Dao quay đầu nhìn Ngân Hiên, chỉ thấy sắc mặt hắn lãnh lẻo như hàn băng, sát khí toả ra, cuối cùng cũng hòa hoãn một ít, tà lạnh lên tiếng: “Tốt, lúc nào.”

“Ngày mai.”
Bình Luận (0)
Comment