Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 76.2

Mộc Thanh Dao quay đầu quét mắt liếc nhìn Mộc Thanh Châu, tĩnh táo mở miệng: “Do bản cung chấp hình được không?”

“Không được?” Thái hậu cùng công chúa lập tức phản đối, vốn Mộc Thanh Châu phải chết, không nghĩ tới lại có thể đào thoát, mà người các nàng chân chính muốn đối phó, lại chưa từng dính vào dù là một chút, nay Mộc Thanh Châu không biết phân biệt kia cũng đừng nghĩ chạy thoát cái chết.

“Hoàng thượng, đừng quên lúc đầu người đã nhận lời, ” Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhắc nhở hoàng thượng, kỳ thực nghĩ đến Mộc Thanh Châu bị đánh, nàng trong lòng không nỡ, nhưng nếu như nàng không ra mặt, kẻ hành hình là người của thái hậu, tất nhiên sẽ đánh hết sức, đánh cho đến chết, đến lúc đó cũng giống nhau đều là chết, mà còn chết thảm hại hơn, nếu có nàng giám hình, bọn thái giám dù hung ác độc địa thế nào, cũng không dám đánh cho chết, tối đa chỉ đánh cho tróc da tróc thịt, nhưng vẫn có thể một bảo trụ nàng một mạng, cũng không phí một phen tâm huyết của mình.

“Được”

Huyền đế đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo không thể hiểu thấu, mặt mày hơi bị lây sự lạnh lùng mê hoặc, trầm ổn mở miệng.

Thái hậu cùng Như Âm công chúa nhìn nhau liếc mắt một cái, Như Âm lập tức trong đôi mắt của thái hậu hiểu được ý tứ, lãnh lệ mở miệng: “Bản cung cũng muốn giám hình, nữ nhân muốn đọc chết mẫu hậu, bản cung sợ có người vì tình riêng làm rối kỉ cương, tự tiện thả tội phạm.”

“Chuẩn.”Huyền đế hơi thở trầm ổn phất tay, bóng dáng cao to xoay mình đứng lên, một thân minh hoàng long bào sáng loáng đặc biệt lóa mắt người, trên khuôn mặt anh tuấn, hàn khí yếu ớt bao phủ, đôi môi mỏng đóng chặt, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra sự lãnh khốc vô tình trong đó… Đêm đã khuya, giờ sửu đã qua.

Thái hậu đã không còn gì đáng ngại, việc nên xử lý cũng đã xử lý, Huyền đế hướng thái hậu tố cáo lui, dẫn thủ hạ thái giám A Cửu cùng mấy người tiểu thái giám rời khỏi tẩm cung, khi đến cửa tẩm cung thì ngừng lại một chút, quay đầu lại nhìn về phía Mộc Thanh Dao, đáy mắt chợt lóe lên sự thân thiết rồi biến mất, sau đó sải bước rời đi.

Hoàng thượng vừa đi, thái hậu cũng không có gì đáng ngại, quý phi nương nương cùng Tây Môn Tân Nguyệt liền cáo lui quay về Vị Ương cung.

Vừa rồi các nàng vẫn si ngốc nhìn hoàng thượng, thế nhưng hoàng thượng quanh thân cuồng phách lạnh lùng, từ đầu tới đuôi chưa từng nhìn kỹ đến các nàng, hai nữ nhân này không khỏi thất vọng, thất vọng rất nhiều thì ý niệm trong đầu càng sâu, phải nghĩ cách nhanh chóng làm cho hoàng thượng sủng hạnh các nàng.

Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao dẫn hai nha đầu đến bên cạnh Mộc Thanh Hương, trên đầu nàng vết máu đã khô cạn, nhưng vẫn còn không có tỉnh lại, Mộc Thanh Dao lập tức mệnh lệnh Mai Tâm: “Đem nàng đưa về Phượng Loan cung, tìm ngự y khám và chữa bệnh một chút, mặt khác trông coi nàng thật kỹ, đừng làm cho nàng xảy ra chuyện gì.”

“Dạ, nương nương.”

Mai Tâm cổ họng không khỏi bị xiết chặc, nàng không nghĩ tới nhị tiểu thư sẽ gặp được loại chuyện này, lại bị người làm nhục mất đi sự trong trắng, chuyện này bảo nàng ta làm sao mà chịu đựng được, đổi thành ai cũng chịu không nổi, Mai Tâm và Tây Vũ hai người cùng nhau đưa tay nâng dậy Mộc Thanh Hương, cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn Bảo Tranh liếc một cái, vài người ra khỏi tẩm cung về Phượng Loan cung đi tìm ngự y khám và chữa bệnh.

Cuối cùng, Mộc Thanh Dao cùng Như Âm công chúa dẫn Mộc Thanh Châu đi đến hình phòng tiếp nhận năm mươi hèo, khi chuẩn bị rời đi, Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn thái hậu, nếu như nói trước nàng còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ đã không còn, nàng muốn nhìn thử rốt cuộc là ai dám ra tay trong cung cấm?

“Bản cung nhất định phải tra ra ở hậu cung người có thể ra vào như thường đến tột cùng là kẻ nào?”

Lời nói lạnh lẽo nói vang vọng trong tẩm cung, thái hậu kinh hãi, ngọn đèn chiếu xuống mặt âm u không rõ, đáy lòng kinh hoảng, xem ra trước hết phải nghĩ cách để cho Tần Hạo xuất cung trốn ra ngoài, chỉ cần nữ nhân này điều tra, chỉ sợ thực sự bị nàng bắt được.

Hậu cung hình phòng, là nơi chuyên môn dùng để trừng phạt thái giám cùng cung nữ phạm quy, không lớn lắm nhưng trên đất trống lộ ra các loại roi, hèo, gian phòng khá tối, chính giữa để bốn cái ghế thật dài ở bốn nơi, người đi đến đó mặt nằm úp sấp, sau đó trói lại tay chân, đánh cho đến khi da tróc thịt bong huyết nhục mơ hồ, có vài người chịu không nổi đã bất tỉnh, bị nước lạnh hắt tỉnh lại tiếp tục đánh.

Mộc Thanh Dao mắt thấy Mộc Thanh Châu bị trói đi tới đó, trong lòng như có cái gì đó cào quét, chưa từng có cảm thụ sôi trào lớn như vậy… Bên cạnh Như Âm công chúa thì ngược lại, nóng ruột thúc giục: “Nhanh lên một chút, bản cung mệt mỏi, đánh xong rồi còn phải quay về đi ngủ, các ngươi kêu gào cái gì?”

Cái thái giám bị đánh bằng roi da đang hà hơi khóc lóc, một chữ cũng không dám phát, hôm nay bọn họ là đánh nhẹ cũng không phải, mà đánh mạnh cũng không phải, bên cạnh có công chúa và hoàng hậu nhìn chằm chằm, hai người đều như lang như hổ nhìn chăm chú bọn hắn, thái giám kia chỉ cảm thấy da đầu tê dại, một câu nói cũng không dám nói.

Mộc Thanh Dao nhìn Mộc Thanh Châu, chậm rãi mở miệng.

“Mộc Thanh Châu, nhất định phải chịu đựng, nếu như ngươi kiên trì chịu đựng, bản cung đáp ứng ngươi một việc, nói cho bản cung biết ngươi nghĩ muốn cái gì nhất?”

Mộc Thanh Châu nhìn hoàng hậu nương nương, nàng ta là muội muội của nàng, kỳ thực nàng rất sợ hãi, rất sợ hãi, có lẽ sẽ bị đánh chết trên ghế này, thế nhưng nàng muốn bảo toàn cho Mộc gia, nếu như hoàng hậu xảy ra chuyện, Mộc gia sẽ xong đời, phụ thân và nương đều xong đời, cho nên nàng tình nguyện chính mình bị chết, cũng sẽ không để cho nàng ta chết.

“Ta nghĩ muốn mỹ nam có thể chứ?”

Mộc Thanh Châu biểu hiện ra ngoài thấy chết không sờn, lại có khí lực nói đùa, lần đầu liếc nhìn Huyền đế, liền bị hắn mê hoặc, cố ý tiến cung, nhưng kết quả chẳng qua là tự mình si tâm vọng tưởng, lại đem sinh mệnh mất ở nơi này, hôm nay nếu không chết, sau này nàng nhất định sẽ không lại trông mặt mà bắt hình dong.

“Được, chỉ cần ngươi chịu đựng được, bản cung nhất định sẽ cho ngươi một mỹ nam.”

Mộc Thanh Dao trầm giọng đứng ở một bên, Như Âm công chúa sớm đã không nhịn được mở miệng: “Đánh, đánh thật mạnh cho bản cung.”

Thái giám kia nào dám qua loa, nhưng hèo này cũng không thể thật sự đánh cho đến chết, đây chính là tỷ tỷ hoàng hậu, nếu như đánh chết, chỉ sợ bọn họ sẽ chịu nhiều đau khổ, công chúa so với hoàng hậu có thể kém một chút, vì thế nên thái giám đánh hèo rất có kỹ xảo, bề ngoài nhìn qua ba ba rất nặng, trên thực tế so với hèo bình thường đã nhẹ hơn.

Nhưng Mộc Thanh Châu là tiểu thư khuê các, lúc nào lại chịu qua thứ này, ban đầu vài hèo còn có thể chịu đựng được, đánh tới tới hơn mười hèo, thì đã chịu không nổi hừ nhẹ, trên cái mông đã tràn ra máu, trên mặt từng giọt mồ hôi lớn tích tụ.

Trong phòng, ngoại trừ thanh âm hèo đánh xuống, còn có thêm thanh âm kêu rên của Mộc Thanh Châu, cũng không còn có tiếng vang nào nữa, Mộc Thanh Dao sắc mặt mang vẻ lo lắng, ánh mắt băng lãnh, mắt không nháy cái nào nhìn Mộc Thanh Châu, chỉ thấy nàng liều mạng cắn môi dưới, môi rách, từng giọt máu nhỏ xuống, còn có mồ hôi hột chảy xuống đất, sắc mặt chậm rãi tái nhợt.

Bốn mươi ba, bốn mươi bốn, bốn mươi lăm… Mộc Thanh Châu đầu đã gục xuống, máu chảy thẩm thấu vào y phục, từng giọt nhỏ trên mặt đất, chậm rãi càng tụ càng nhiều.

Mộc Thanh Dao nhìn hết thảy trước mắt, trái tim không ngừng co quắp, viền mắt nóng nóng, nàng từ nhỏ đến lớn không vì ai mà rơi lệ, nhưng lúc này đây không biết vì sao, có một loại xúc động, muốn rơi lệ… Hèo đánh xong, Mộ Dung Như Âm chán ghét liếc mắt nhìn trên băng ghế, nữ nhân kia vẫn không nhúc nhích hình như chết rồi, không chết cũng là mạng của nàng lớn “Cẩm Khâm, hồi cung ngủ.”
Bình Luận (0)
Comment