Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 77.2

Thanh âm của hắn u ám, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thì thào tự nói, mặt không tự chủ vùi vào trong hai bàn tay, bóng dáng cao to ở trong bóng đêm khẽ run, Mộc Thanh Dao giật mình, không nghĩ tới nam nhân tùy ý cao hứng, vẫn còn có một đoạn chuyện thê thảm như vậy, hoàng cung thực sự là nơi rất đáng sợ, nàng vươn tay ra vỗ vỗ vai hắn.

“Tất cả đều đã là quá khứ, hoàng thượng đừng suy nghĩ nhiều.”

“Dao nhi, ” không biết là bởi vì thanh âm nhu nhuận của Mộc Thanh Dao, hay tại vì quá thương tâm, Mộ Dung Lưu Tôn đột nhiên buông tay ra, nghiên người ôm lấy Mộc Thanh Dao, vùi đầu ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng nói: “Để cho ta dựa vào một hồi, được không? Có đôi khi ta thực sự rất khổ sở, chỉ là không có ai biết.”

Người đang cúi đầu kia thanh âm khát cầu như hài đồng, có thể làm cho Mộc Thanh Dao vốn định đẩy hắn ra lại thôi, một chút cử động cũng không dám. Bóng đêm như nước, hai người ngồi cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, ánh trăng rơi vãi nhẹ nhàng rực rỡ, bao phủ toàn bộ hồ nhân tạo, trong hồ có ảnh phản chiếu của hai người. Chỉ một lúc, Mộ Dung Lưu Tôn liền thả Mộc Thanh Dao ra: “Cám ơn nhiều.”

Hắn cuối cùng cũng khôi phục vẻ lãnh tĩnh, Mộc Thanh Dao thở ra một hơi, nàng thật không có thói quen cùng người ta ôm ấp, ngay vừa rồi nàng thiếu chút nữa là đẩy hắn xuống.

“Chuyện quá khứ đừng suy nghĩ, người không thể ở mãi trong bóng ma của quá khứ, như vậy sẽ rất mệt, ” thanh âm của nàng nhàn nhạt, rõ ràng là nói cho hắn nghe, cũng là muốn nói cho bản thân mình nghe, nàng thực sự  nên buông ra khúc mắc, kiếp trước đã cách nàng rất xa vời.

“Không, không phải như thế, bởi vì người hại mẫu hậu vẫn còn sống rất sung sướng, vì thế trẫm mới khổ sở, mẫu hậu bị chết thảm như vậy, mà hung thủ hại nàng vẫn sống rất tốt, ngươi nói trẫm có thể không khổ sở sao?”

Hoàng thượng thanh âm dồn dập lên, đôi mắt thị huyết trên gương mặt tuấn mỹ.

Mộc Thanh Dao giật mình, nếu đã biết là ai giết mẫu hậu hắn, vì sao không giết người kia báo thù thay mẫu thân, hắn cũng không phải là người như vậy a, chẳng lẽ người kia là, Mộc Thanh Dao há to mồm, một lúc lâu mới mở miệng.

“Chẳng lẽ người đó là thái hậu nương nương hiện giờ?”

“Là nàng? Năm đó nàng cùng mẫu hậu của ta là bạn tốt khuê phòng, hai người cùng lúc tiến cung phụng dưỡng tiên hoàng, tiên hoàng liếc mắt một cái liền thích mẫu hậu tuệ chất lan tâm, mà nàng chỉ là một lục phẩm quý nhân nho nhỏ, ở trong cung mẫu hậu vẫn đối xử với nàng như muội muội của mình, thế nhưng nữ nhân kia tâm địa độc ác như rắn rết, nhẫn tâm hại chết mẫu hậu.

Mộc Thanh Dao nhìn hắn bởi vì phẫn nộ mà mặt mài biến dạng, không khỏi có chút động lòng, không nghĩ tới nam nhân này còn có thời thơ ấu đau khổ như thế, nhưng nếu biết mẫu thân là bị thái hậu làm hại, vì sao không giết nữ nhân ghê tởm kia, còn để cho nàng ta làm thái hậu.

“Hoàng thượng sao không hạ chỉ ban chết cho nàng, loại nữ nhân này phải làm nàng ta chết mới tốt.”

Trong đình, thanh âm tức giận không bình tĩnh của Mộc Thanh Dao vang lên, vừa lạnh lùng vừa tàn ác.

Mộ Dung Lưu Tôn nghe xong Mộc Thanh Dao nói, khôi phục một ít lý trí, thần sắc hòa hoãn nhiều: “Kỳ thực mọi người chúng ta đều bị nàng lừa, trong đó có tiên hoàng và trẫm, những thứ này đều là tiên hoàng trước khi chết nói cho trẫm, nhưng lúc đó trẫm vừa đăng cơ, hơn nữa Sở gia trong tay có binh quyền, nếu như trẫm có chứng cứ, đương nhiên có thể đưa nàng vào chỗ chết, nhưng chuyện xảy ra đã lâu, rất nhiều chứng cứ đã bị nàng xóa bỏ, hiện tại nếu muốn tìm chứng cứ, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, thập phần khó khăn.”

“Chẳng lẽ cứ để cho nàng tự do tự tại như vậy, bây giờ vẫn còn đang hại người đấy?”

Mộc Thanh Dao nghĩ đến nữ nhân kia dám cho người ta ô nhục sự thuần khiết của Mộc Thanh Hương, loại nữ nhân này nên xuống địa ngục, tốt nhất là trọn đời không được siêu sinh, người nào cũng hại, dù chết cũng không làm cho nàng ta bình thường yên ổn, phải làm cho nàng ta đau lòng đến chết.

“Đây là lý do mà trẫm cho nàng vào cung làm hậu, trẫm hi vọng tìm một nữ nhân thông minh, thứ nhất có thể ngăn được thế lực ở trong cung của nàng, thứ hai có thể lần tìm ra chứng cứ năm đó, tuy rằng sự việc đã qua nhiều năm, nhưng nhất định sẽ có dấu tích để lại.”

Mộ Dung Lưu Tôn thản thành nhìn Mộc Thanh Dao, lời của hắn là thật chân thành, ánh mắt rõ ràng thành khẩn, nhìn không ra chút nào là dụng tâm kín đáo.

Đúng vậy, lúc ban đầu hắn cho nàng tiến cung cũng là bởi vì sự thông minh của nàng, hắn muốn cho có người tra ra chứng cứ mẫu hậu bị giết, đưa nữ nhân kia vào chỗ chết.

Về phần truyền thuyết phượng lâm tướng phủ, hắn căn bản không thèm để ý, bởi vì hắn tin năng lực của mình, thống nhất thất quốc là giấc mộng của hắn.

Nhưng bây giờ trên người nàng năng lực thực sự quá mạnh, có thể làm cho hắn khát vọng được nàng giúp đỡ, nhưng trước mắt hắn quan tâm nhất vẫn là việc mẫu hậu chết…”Dao nhi, nàng có thể giúp đỡ trẫm không?”

Mộc Thanh Dao không lên tiếng, nàng vốn  biết tiến cung là vì ngăn được người kia trong cung, bất quá? Ánh mắt đột nhiên băng lạnh lên, trên mặt bao phủ làn sương, nhàn nhạt mở miệng.

“Ta có thể giúp ngươi, nhưng chỉ giới hạn trong chuyện này, hơn nữa chuyện này làm xong, ta muốn xuất cung ra ngoài.”

Khẩu khí như đinh đóng cột, hoàn toàn không có sự thương lượng, Mộ Dung Lưu Tôn ngẩn ra, con ngươi lóe lên một cái, sâu không lường được, khóe môi câu ra một vòng cung.

“Dao nhi, nàng xuất cung sẽ đi nơi nào đây? Hiện tại nàng ở lại bên cạnh trẫm mới là an toàn nhất, phải biết rằng lục quốc đều đã thấy được năng lực của nàng, nếu như nàng không thể ra sức để bọn chúng sử dụng, tất nhiên sẽ cho người ám toán.”

Mộc Thanh Dao biết hắn nói là sự thực, nhưng nàng đồng thời cũng tin, dựa vào năng lực của mình, nàng có thể vượt qua được, không cần hoàng thượng quan tâm.

“Đây là chuyện của ta, hoàng thượng.”

“Vì sao không thể ở lại cùng trẫm, hoặc giúp trẫm, giang sơn này trẫm có thể cùng nàng chia sẽ.”

Đêm nay Mộ Dung Lưu Tôn có chút cảm tính, nói ra được lời nói mang theo ma lực mê hoặc rất sâu, bất quá Mộc Thanh Dao cũng không quên một việc, gần vua như gần cọp, hơn nữa nàng cũng không thương hắn, không thương hắn tại sao lại ở bên cạnh hắn.

“Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là ta sẽ giúp đỡ ngươi đối phó thái hậu, sau đó cho ta xuất cung, hai ta vẫn ở cùng ngươi, bất quá ta cũng  sẽ có biện pháp xuất cung.”

“Nàng đã quên còn có Mộc gia.”

Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt u ám hẳn, thanh âm trầm thấp.

Mộc Thanh Dao nở nụ cười, quyến rũ xinh đẹp: “Ta tin ngươi sẽ không làm vậy, trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nếu như ta không tiến cung, ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho Mộc gia, thế nhưng đêm nay, ta biết một việc, mặc dù ta rời khỏi cung, ngươi cũng sẽ không đối với Mộc gia động thủ, bởi vì nếu như ngươi đối Mộc gia động thủ, liền mất đi sự tín ngưỡng của người trong thiên hạ, ai sẽ ủng hộ một quân vương thích giết chóc thành tính xưng đế đây?”

Mộc Thanh Dao không có sợ hãi nói, Mộ Dung Lưu Tôn trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tùy ý nở ra nụ cười tiêu hồn.

“Tốt, trẫm cùng ngươi đánh cá một phen, nếu như ngươi thắng, trẫm sẽ để cho ngươi xuất cung.”

“Được, nói đi, ” Mộc Thanh Dao hào sảng mở miệng, từ nhỏ đến lớn nàng cá cược rất ít khi thua, nàng không tin lần này nàng sẽ thất bại, nam nhân này sao tự tin như vậy, là ai cho hắn sự tự tin này thế? Khóe môi câu ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Nếu như trước khi nàng rời cung mà thích trẫm, như vậy hãy ở lại trong cung với trẫm.”
Bình Luận (0)
Comment