Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 82.3

Nhìn bóng dáng hai tỷ tỷ đi ra ngoài, sắc mặt nàng lập tức lạnh xuống, khóe môi mang vẻ sắc bén, ánh mắt lạnh lẻo như đao: “Mạc Sầu, đi hoa đình phía sau hoa viên của Mộc phủ.”

“Dạ, nương nương.”

Mộc phủ hậu hoa viên, mặc dù không có hoa lệ như ngự hoa viên hoàng cung, nhưng cũng có hơn mười loại hoa cỏ quý báu, bạch ngọc điêu lan làm thành, muôn đóa hoa tím đỏ vàng hồng, rêu rao đón gió, hương thơm khắp cả vườn.

Bên cạnh hoa viên có một hoa đình tinh xảo, lúc này bên trong đình đã ngồi một người, gió nhẹ thổi qua, làm tóc đen của hắn bay cao, màu bạc của áo choàng bao quanh lấy thân hình cao to, chỉ thấy hắn thản nhiên tự đắc nâng chung trà lên uống, bộ dáng hưởng thụ phẩm trà, ngoài đình có hạ nhân Mộc phủ đứng hầu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của Mộc Thanh Dao, vội cung kính mở miệng: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

Mộc Thanh Dao phất phất tay, hạ nhân đều lui ra xa bên ngoài vài bước, ngay cả Mai Tâm cùng Mạc Sầu cũng tự động canh giữ ở ngoài đình.

Trong đình, yêu nghiệt Sở Thiển Dực cũng không có nhúc nhích, chỉ là buông chung trà trong tay xuống, hướng về phía Mộc Thanh Dao bày ra một tư thế triêu người, hắn nở nụ cười phong tình vạn chủng, mặt mày yêu mị, cả người cực kỳ lười biếng, trong bộ dáng  đó còn lộ ra vẻ phóng túng, không giống như hình tượng cung kính, hoặc là táo bạo gan góc như lúc bình thường khi gặp nàng, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, cuối cùng Mộc Thanh Dao kéo kéo khóe môi.

Tuy nói Mộc gia cùng Sở gia là đối đầu, nhưng nàng từ lúc nhìn thấy Sở Thiển Dực này đến bây giờ, hắn cũng không có làm khó dễ qua nàng, ngược lại mặc dù không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng tựa như lão bằng hữu có thể nói giỡn, hay công kích, khinh bỉ nhau một phen.

“Nói đi, Sở đại công tử ngươi hôm nay nhiệt huyết dâng trào chạy tới mộc phủ làm gì? Phải biết rằng trong mộc  phủ này có người muốn đem ngươi xương thịt nghiền thành tro.”

Sở Thiển Dực mím môi cười, cúi đầu đưa tay rót chén trà cho Mộc Thanh Dao, hai tay làm động tác mời, nhàn nhã mở miệng: “Khó có được dịp ngươi xuất cung một lần, ta tới tìm ngươi uống chút trà, thuận tiện nói một ít việc.”

Trên gương mặt của hắn trước sau như một vẫn bày ra dáng vẻ tươi cười yêu nghiệt, nhưng Mộc Thanh Dao nhìn thấy đáy mắt hắn có vẻ đăm chiêu, nàng không biết là hắn muốn nói cái gì nên ngồi xuống, nam nhân này thật đúng đảo khách thành chủ mà, nàng cũng không thèm cùng hắn khách khí, nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái.

“Nói đi, chuyện gì? Ta nghe đây.”

Sở Thiển Dực thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, con ngươi sâu thẳm thâm thúy và thần bí, tựa như một hồ nước mùa xuân.

Mộc Thanh Dao lẳng lặng nhìn hắn, nam nhân này quả thật có vốn liếng làm nhiễu loạn lòng người mà, hắn tuấn mỹ không giống như Mộ Dung Lưu Tôn khí phách, cũng bất đồng với vẻ lạnh lùng của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, đó là một loại diện mạo khác, cái loại như ánh mặt trời, ôn nhu mềm mại, có chút giống như lông tơ trên người của tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu mà nàng nuôi, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần, thế nhưng lúc ngươi đến gần bên hắn, thì hắn lại giấu diếm đi những điều quan trọng không lộ ra bất cứ kẻ hở nào.

“Theo ta đi.” (TT:)

“Phụt ——” trà trong miệng của Mộc Thanh Dao cứ như vậy trực tiếp phun đến trên mặt của hắn, lần phun này là dùng toàn bộ sức phun ra, nên một giọt cũng chưa từng rơi xuống đất, nam nhân này đôi mắt nháy cũng không nháy chút nào, hắn cũng không tức giận, thậm chí mâu quang so với trước càng nhu hòa hơn, nhưng Mộc Thanh Dao thì lại có điểm băn khoăn.

“Sở đại công tử, đây chính là do ngươi tự chuốc lấy, có thể trong lúc ta uống trà đừng nói ra những lời tức cười đó hay không.”

“Ta nghiêm túc đó.”

Sở Thiển Dực lại bồi thêm một câu, sau đó cũng không nhìn tới Mộc Thanh Dao, động tác ưu nhã lấy ra một cái khăn gấm, lau khô nước trà cộng thêm nước bọt ở trên mặt.(TT:)

Mộc Thanh Dao liền bình tĩnh lại nhìn nam nhân này, đầu óc nghĩ vòng do biết bao nhiêu lần, cũng nghĩ không ra Sở đại công tử này bị mất cái chứng gì, nàng nhớ kỹ từ trước cho tới bây giờ cũng chưa ám chỉ cho hắn bất cứ điều gì chứng tỏ bản thân mình có ý muốn cùng hắn bỏ trốn, mỗi lần gặp mặt, nàng không phải chửi hắn thì chính là châm chọc hắn, hắn không tức giận thì thôi, bỗng nhiên bây giờ lại kiêu nàng và hắn cùng nhau đi, chẳng lẽ hắn thích bị ngược cuồng, bởi vì thân phận rất cao quý, bình thường không ai dám đối với hắn như vậy, vì thế có người ngược hắn, thì mới đúng khẩu vị của hắn, có người có suy nghĩ kỳ lạ vậy sao?

“Sở Thiển Dực, ngươi xác định đầu óc không có bệnh chứ, kêu ta và ngươi đi?”

Sở Thiển Dực lau khô nước trà trên mặt, khóe môi câu ra nụ cười nhợt nhạt, hắn đã trở lại dáng vẻ yêu nghiệt bình thường, bộ dạng nhìn cảnh đẹp ý vui.

“Ta bảo ngươi cùng ta đi, không phải nói hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn vân vân, chỉ là bởi vì ta không muốn để cho ngươi dính liếu vào trong cuộc này, ngươi cùng ta, đều sẽ trở thành quân cờ trong tay người khác, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao? Cam tâm tình nguyện làm một con cờ, bị người ta lợi dụng sao?”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn trầm thấp rất nhiều, tựa như những con sóng biển cuồn cuộn muốn phá vỡ tất cả.

Mộc Thanh Dao ánh mắt sâu thẩm, âm u hẳn đi, nhớ tới lời nói của thừa tướng phụ thân, có thể nàng sẽ trở thành một con cờ, nhưng là lại không phải ai cũng có thể động vào, trừ phi nàng muốn, bằng không ai cũng đừng nghĩ động đến nàng, hiện tại nàng sẽ không giống như trước thản nhiên mà không đếm xỉa đến như vậy, bởi vì người đã ở trong cục, muốn đặt mình ở ngoài là chuyện không thể nào, chỉ có chủ động xuất kích.

Thiên hạ tồn vong, thất phu hữu trách, chỉ cần không chạm đến giới hạn của nàng, nàng sẽ không ngại giúp hoàng thượng một tay.

“Sở Thiển Dực, ta không biết ngươi là xuất phát từ loại tâm tư nào lại chạy tới nói với ta những điều này, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ không mặc cho người điều khiển.”

Mộc Thanh Dao đứng lên, phía chân trời đã bắt đầu tối lại, trăng tròn như đĩa ngọc treo ở chân trời, nàng vẫn chưa quên hôm nay là mười lăm tám tháng, ngày hội Trung thu, nàng còn muốn cùng người nhà ngắm trăng, không đếm xỉa tới nam nhân kỳ lạ khó hiểu này.

“Xin mời?”

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, trong ánh mắt của Sở Thiển Dực chỉ còn thất vọng, mang theo một tầng sương mù u ám, làm cho người ta thấy không hết, nói không rõ ràng, vẫn nhìn theo phía sau thân hình của Mộc Thanh Dao cho đến khi khuất sau con dốc ở trong bóng đêm.

“Nương nương, lão gia phái người qua đây, bảo người qua bên đó.”

“Ừ, đã biết, tiễn Sở công tử đi ra ngoài.” Mộc Thanh Dao gật đầu, đồng thời xoay người lại phân phó hạ nhân mộc phủ, hạ nhân cung kia kính thong thả tiến vào trong đình, Sở Thiển Dực ánh mắt đã biến mất nhuệ khí, khôi phục bộ dạng yêu nghiệt lúc trước, cười đến điên đảo chúng sinh, hạ nhân kia thấy thế ngẩn ngơ, người trước mắt đã sải bước đi ra ngoài, lúc hắn đi ngang qua người Mộc Thanh Dao, dừng chân ngừng một chút, sau đó tùy ý nở nụ cười, sải bước hướng ngoài phủ đi ra, nụ cười kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng mang theo một loại thê lương nói không nên lời.

Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm cùng Mạc Sầu nhìn bóng lưng hắn hòa vào trong ánh trăng, chau lông mài một chút cũng không nói gì.

Mạc Sầu thấy kỳ quái nhịn không được nhíu mày: “Nam nhân kia tựa hồ rất thương tâm, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười đó không phải thật lòng.”

Mộc Thanh Dao không biết khuya hôm nay Sở Thiển Dực bị thế nào, vì sao không rõ nguyên nhân lại chạy tới cùng nàng nói những lời này, đáy lòng còn thê lương nữa, tâm tư nàng đang đủ loại suy nghĩ thì phía sau vang lên hai đạo thanh âm.

“Dao nhi.”

Nguyên lai là Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đã đi qua đây, nhìn Mộc Thanh Dao cứ đứng yên lặng ở ngoài đình, thấy kỳ quái liền mở miệng: “Tên khốn kia đâu?”

“Bẩm đại tiểu thư, đã đi.” Mai Tâm cướp lời mở miệng trước.

“May là đi, bằng không đánh cho hắn răng rơi đầy đất, dám chạy đến mộc phủ, sau này mộc phủ chúng ta cùng Sở phủ thề bất lưỡng lập, gặp một lần đánh một lần, thấy hai lần đánh một đôi.”

Mộc Thanh Châu nghiến răng nghiến lợi giơ quả đấm, nếu như Sở Thiển Dực kia đang còn ở đây, mộc đại tiểu thư nhất định sẽ thú tính nổi lên, Mộc Thanh Dao bị động tác khoa trương của Mộc Thanh Châu chọc cười, dứt bỏ sự phức tạp trong lòng, Mộc Thanh Hương bên cạnh vẫn ôn nhu mở miệng: “Đi thôi, phụ thân đang chờ chúng ta đây.”

“Ừ, đi.” Hai tỷ tỷ một người một bên đỡ Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên nụ cười, trong lòng ấm áp, các nàng bây giờ là người nhà của nàng, là người một nhà tương thân tương ái, nếu như mình thật có thể vì các nàng làm bất cứ thứ gì, cũng là một chuyện vui vẻ.

Dưới ánh trăng, tam đóa hoa mộc phủ, các hữu phong tư, cùng nhau hướng tiền thính của phủ thừa tướng mà đi.

Mười lăm tháng tám là ngày hội Trung thu, ngày người nhà đoàn tụ.

Phủ thừa tướng sớm đã rất vui vẻ, trước đây mộc thừa tướng có phong tục không ăn tết trung thu chỉ ở chính sảnh dùng cơm mà thôi, nhưng hôm nay lại ở trung đình, đặt mua một bàn tiệc rượu, trung đình có một cây hoa quế cao to, hoa nở um tùm, mùi hương quấn lấy con người.

Ánh trăng như nước, gió nhẹ thổi qua, hoa quế rơi lả tả xuống, còn bị gió thổi đến trên mặt đất, thổi tới thức ăn ở trên bàn, lại ta8nt thêm vài phần mỹ cảm.

Người một nhà ngồi vây quanh ở bàn ăn, ấm áp như nước, Mộc Thanh Dao nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia, đáy lòng rung động rất lớn, nguyên lai người một nhà có thể trãi qua ngày hội Trung thu như vậy, một bên ngắm trăng, một bên tâm sự, sau đó ăn những món ngon nhất, uống rượu hoa quế thơm nhất …

Mặc dù mình không phải là con ruột của họ, nhưng đêm nay nàng cảm xúc mênh mông kích động, coi như bọn họ là thân nhân từ nhỏ của nàng, cảm giác này càng ngày càng đậm.

Kiếp trước, lễ Trung thu của nàng, vẫn là cùng tổ mẫu trãi qua, cha mẹ cách xa ở ngoài ngàn dậm, muốn gặp một mặt cũng rất khó khăn, càng không cần nói đến lễ Trung thu.

Hiện tại nàng có thứ mà kiếp trước khát vọng nhất, đó là thân tình.

Cho nên nàng sẽ cố gắng quý trọng, sau này chỉ cần là chuyện nàng đủ khả năng, nàng nhất định sẽ giúp đỡ họ.

“Dao nhi, phụ thân mời ngươi một chén, đây là rượu hoa quế  do chính tay Nhị nương ngươi cất, uống  ít một chút sẽ không say.”

Mộc thừa tướng đứng lên, bưng ly rượu, từ ái nhìn Mộc Thanh Dao.

“Cám ơn phụ thân.” Mộc Thanh Dao đứng lên, cùng thừa tướng cha cụn ly, phụ tử hai người cạn một chén hoa quế cất.

Không biết là rượu say hay người tự say, hoặc bởi vì tâm tình quá tốt, rượu hoa quế cất hương vị thơm ngon ngọt ngào, tựa như vật trân quý nhất trên đời, so với kia quỳnh tương ngọc dịch càng hương nồng hơn mười phần.

Nàng từ kiếp trước cho đến kiếp này, tới bây giờ còn không có uống qua hoa quế cất tốt như vậy, là do người nhà đích tay cất chế ra, mang theo hương vị thân tình nồng đậm, mặc dù đại nương cùng Nhị nương, bây giờ nhìn lại cũng dễ thân thiết như vậy, mâu quang của các nàng nhìn nàng, cùng nhìn nữ nhi của mình không có gì khác biệt, hay là các nàng cảm nhận được, nương nương cũng là người Mộc gia, cùng các nàng là máu thịt tương hòa, sống cùng sống, chết cùng chết.

Thừa tướng phụ thân vừa mới ngồi xuống, đại nương cùng Nhị nương liền đứng lên, mỗi người bưng một chén hoa quế cất, vẻ mặt tươi cười nhìn Mộc Thanh Dao: “Nương nương, trước đây chúng ta nếu có làm chuyện gì không tốt, xin nương nương tha thứ, đều là phụ nhân vô tri, tuy rằng ngu dốt, nhưng chưa từng có lòng muốn hại người, xin nương nương thông cảm một chút nhé, chúng ta lấy hành động trước kia mà cảm thấy hổ thẹn.”

Nói xong hai người liền uống rượu, Mộc Thanh Dao muốn đứng lên, thì đại nương lấy tay đè lại nàng: “Nương nương ngồi uống là được, chúng ta cũng vì nghĩ đến người, nương nương được tốt, thì chúng ta mới tốt, ngu phụ hôm nay mới hoàn toàn hiểu rõ.”

Thừa tướng phụ thân cũng ở một bên gật đầu: “Dao nhi, ngươi cứ ngồi đi, ngươi là hoàng hậu, muốn đứng cũng chưa đến lượt, hơn nữa trước đây là do các nàng xác thực đã nợ vì đối với ngươi không thỏa đáng, là nương nương lòng dạ rộng lượng, các nàng nên cảm ơn mới đúng.”

“Dạ, họ đã hiểu rõ.” Mộc Thanh Dao lại uống một chung, đại nương cùng Nhị nương mới ngồi xuống, mọi người vừa ăn thức vừa nói chuyện, trên đỉnh đầu, hoa quế bay lả tả, lúc này thừa tướng phụ thân cảm giác như còn thiếu thứ gì, liền phân phó nha đầu đem đàn của nhị tiểu thư mang tới, để cho nhị tiểu thư đàn một bản từ khúc cho nương nương.

Tây Vũ rất nhanh chạy đi phòng của nhị tiểu thư đem đàn lấy mang đến, hạ nhân một phen bận rộn, Mộc Thanh Hương rời khỏi ngồi trước cây đàn, bàn tay trắng nõn lướt trên dây đàn.

Tiếng đàn của nàng khi phát ra so với Tây Môn Tân Nguyệt, thì kém nhiêu lắ,, thế nhưng đêm nay, Mộc Thanh Dao nghe từ khúc, chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt khí nóng lưu chuyển.

Tiếng đàn lý tràn đầy cảm giác gia đình ấm áp, tình cảnh này, ngàn vàng không thể đổi.

Tiệc rượu càng về sau, Mộc Thanh Dao đã hơi có vẻ say rượu, thừa tướng phụ thân thấy trăng đã treo trên cành liễu, bữa tiệc cũng sắp tàn, đàn cũng đã nghe xong, liền phân phó hạ nhân đem ly chén dọn xuống để bắt đầu bắn pháo bông.

Quản gia Trung thúc dẫn hạ nhân, đem tất cả pháo hoa đều dời đến trên đất trống của trung đình, bọn Hoa Ly Ca đã dùng qua bữa tối cũng đều động thủ hỗ trợ, trong lúc nhất thời toàn bộ đất trống đều bày đầy pháo hoa.

Mọi người bắt đầu bắn pháo hoa, một phát, hai phát càng ngày càng nhiều, màu sắc sáng đẹp loá mắt khắp cả bầu trời, rất chói mắt, rất mê người.

Mộc Thanh Dao che lỗ tai, trốn đông trốn tây nhảy tránh trong lúc phóng ra, lúc này đâu còn là hoàng hậu nương nương quanh thân quạnh quẽ, rõ ràng là một nữ tử vui vẻ đơn thuần, mọi người cùng nhau nhìn nàng hài lòng cười, ấm áp…

Hoa quế rơi, pháo hoa bay, thật là một bức tranh đẹp tráng lệ đầy màu sắc, Mộc Thanh Dao say, một màn đêm nay sẽ sống mãi ở trong đầu của nàng.

Mạc Sầu đứng ở phía sau nàng, nhìn chủ tử vui vẻ như vậy, không đành lòng nhắc nhở nàng, nên trở về cung.

Cho đến khi thanh âm từ ái của mộc thừa tướng vang lên: “Dao nhi, nên trở về cung.”

Mộc Thanh Dao ngoái đầu nhìn lại cười, khuynh quốc khuynh thành, tuy rằng hương hoa quế, pháo hoa đẹp, nhưng vẫn không thể hơn Dao nhi cười, tựa như dòng rượu cam thuần chảy xuôi trong lòng phụ thân, đêm nay ngoại trừ Dao nhi hài lòng, bọn họ tất cả mọi người cũng rất vui vẻ a.
Bình Luận (0)
Comment