Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 95.2

“Dạ, chủ tử.” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, nàng vẫn chưa quên chuyện này.

Chiều cao của tầng hai tiểu lâu so với công phu của các nàng dễ dàng như một bữa ăn sáng, Mạc Ưu mang theo Mai Tâm, Mạc Sầu mang theo bao quần áo, mà Thanh Dao thì ôm Mao Tuyết Cầu, đoàn người chỉ trong chớp mắt từ lầu hai nhảy xuống mặt đường.

Trên đường cái im ắng, một bóng người cũng không có, trong đám sương mờ mấy người bọn họ liền lên xe ngựa, thế nhưng xe ngựa một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Thanh Dao kỳ quái nhíu mày: “Mạc Ưu, như thế nào còn không đi?”

“Chủ tử, có người?”

Thanh Dao đuôi lông mày nhướng lên một chút, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, không phải là cái tên âm hồn bất tán Mộ Dung Lưu Chiêu chứ, nàng nhấc lên rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong đám sương mỡ, có một người thân thể cao lớn, lẳng lặng ngăn cản lối đi của các nàng.

“Mộ Dung Lưu Chiêu, ngươi muốn làm gì?”

Thanh Dao đột nhiên bị làm khó dễ. Đôi mắt hiện lên lửa giận bộ dạng hung hăng, nàng đã đủ ủy khuất, sáng sớm không được ngủ chuẩn bị len lén trốn đi, hắn còn muốn thế nào?

Mộ Dung Lưu Chiêu ôm quyền, thanh âm hùng hậu trầm ổn vang lên: “Thanh Dao, hãy trở về đi.”

Hắn lời vừa nói xong, Thanh Dao xoay mình từ bên trong xe ngựa phi thân ra, một chiêu giao long xuất thủy, mang theo lăng hàn khí phách, thân thể nàng từ trên không vừa rơi xuống trước mặt Mộ Dung Lưu Chiêu liền giương tay lên, đó là một bạt tay vừa vang dội lại giòn, kèm theo tiếng vang này còn có tiếng nói giận dữ không gì sánh được của nàng.

“Ta nói rồi, đừng nhắc điều đó với ta một lần nữa, ta sẽ tức giận.”

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu quá sợ hãi, không nghĩ tới chủ tử khi giận dữ quả nhiên đánh cả Nam An vương, Nam An vương là ai, chính là thân vương, hơn nữa thái độ làm người cực kỳ lạnh lùng, hai người rất sợ chủ tử bị hại, nên vội vàng tung người rơi xuống bên người chủ tử, che ở phía trước chủ tử.

Mười mấy thị vệ mà Mộ Dung Lưu Chiêu mang đến đang yên lành thì nhìn thấy một màn vương gia bị đánh, lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng vọt tới, chớp mắt bao vây Thanh Dao, hơn mười chuôi bảo kiếm đồng loạt nhắm ngay các nàng.

“Lớn mật, dám đánh chủ tử bọn ta, muốn chết?”

Những thị vệ này cũng không biết người trước mắt là ai, bởi vậy chỉ cảm thấy phẫn nộ.

Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt nhàn nhạt, con ngươi đột nhiên lạnh thêm, giận dữ trừng mắt về hướng mười mấy tên kia, âm ngao mệnh lệnh: “Còn không lui xuống.”

“Vương gia?”

Mười mấy người bối rối, vương gia làm sao thế? Tìm ba ngày, ngựa không ngừng nghĩ để đuổi theo nữ nhân này, hiện tại bị đánh cũng không phản kháng, chẳng lẽ nữ nhân này là người trong lòng của vương gia, mọi người suy đoán mãi không ra, nên hoảng chỉ sợ lui qua một bên.

Thanh Dao lạnh lùng trừng mắt với Mộ Dung Lưu Chiêu, vừa rồi nàng cực kỳ tức giận, trong cơn nóng giận đã đánh Nam An vương, chỉ là nàng không nghĩ tới hắn không có tránh, còn tự nhận một tát của nàng, nàng biết, bằng thân thủ của nàng, nếu như hắn không tự nguyện nhận một tát này, nàng ngay cả ống tay áo của hắn cũng đừng nghĩ đụng vào một chút.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Thanh Dao, ta sẽ không để cho các ngươi rời đi” Mộ Dung Lưu Chiêu nói như đinh đóng cột, rõ ràng dựa vào thái độ của mà hắn thấy, nàng sẽ không cùng hắn hồi cung, như vậy sẽ hắn theo nàng.

Thanh Dao mặc kệ hắn, dẫn hai người thủ hạ của mình, lên xe ngựa, lãnh chìm mệnh lệnh Mạc Ưu: “Đi, nếu như có người cản xe ngựa nữa, đụng cho ta, đụng chết cứ tính toán với ta.”

“Dạ, chủ tử.”

Mạc Ưu lĩnh mệnh, lên ngựa, run dây cương, xe ngựa chạy như bay lướt qua, vù vù xé gió, không thèm quan tâm đến người ở phía sau, bất quá người ta  cũng không chần chừ, Nam An vương vung tay lên, lạnh lùng mệnh lệnh: “Lên ngựa, cùng tiến về xe ngựa phía trước.”

Kết quả này thật ngoài ý muốn, đoàn người cang trở nên náo nhiệt hơn, cuồn cuộn hùng hồn, đi đến chỗ nào đều làm cho người khác chú ý, hơn nữa hai người dẫn đầu, thần thái hơn người, nam tử cao to lãnh khốc lộ ra lãnh khí thị huyết, người thấp hơn thì tuấn tú, phong lưu không kềm chế được, nên chỗ nào đi qua, phàm là nữ tử, ai cũng tranh nhau ngắm nhìn.

Thanh Dao vẫn muốn quăng bọn họ đi, chỉ là bất đắc dĩ, biện pháp thì suy nghĩ ra không ít, nhưng đều không có thành công, cuối cùng đành phải chịu thôi.

Trãi qua một thời gian ở chung, nàng phát hiện, Nam An vương tuy rằng lạnh, nhưng thái độ làm người lại rất cẩn thận, hơn nữa tâm tư cẩn mật, cũng không phải giống như một người lỗ mãng, chỉ sợ nàng muốn ở trong tay hắn chạy trốn, không phải là một chuyện dễ dàng, trừ phi có người giúp đỡ nàng.

Từ khi bọn họ theo nàng, nàng cũng không vội vàng gấp gáp chạy đi nữa, thực sự đã trở thành chuyến du sơn ngoạn thủy, tất cả chi tiêu ăn ở đi lại, cũng đều để cho nam nhân kia xử lý, ai bảo hắn cứ muốn đi theo, đi theo nàng thì làm ví tiền của nàng đi.

Đương nhiên Nam An vương ví tiền rất to, căn bản không bị sự hoang phí của nàng ảnh hưởng, hơn nữa mặc kệ là nàng muốn làm gì, hoặc cố tình gây sự, hắn đều bỏ mặc, ngược lại chỉ cần là đồ nàng muốn, nàng thích. Hắn nhất định sẽ mua cho nàng, đến cuối cùng, làm hại bọn họ tâm lý bất an.

Ngày hôm nay, đoàn người đã đi tới Phù Phong thành.

Nơi này cách Hoài Thành không xa, đại đại khái là khoản hai ba ngày liền đến Hoài Thành, bất quá theo thời gian mà tính toán, dường như sắp đến lễ mừng năm mới.

Phù Phong thành, người ra vào tấp nập rất huyên náo, thanh âm rao hàng của người bán hàng rong văng vẳng vang xa.

Năm mới vừa buông xuống, trên đường không khí vui mừng ở khắp nơi, có rất nhiều thương gia trước cửa đều treo đèn lồng đỏ thắm, liếc mắt nhìn trên đường một cái, cả thành đều đỏ tươi, may mắn vừa vui khí.

Trên đường cái, từng chiếc xe ngữa đứng ở bên cạnh nhau, rất nhiều đại gia đình đang thu mua hàng tết, thỉnh thoảng còn có tiếng cười bay qua, trong lúc này, là thời gian các thương gia cao hứng nhất, vì tiền tài cứ cuồn cuộn mà đến, lúc này còn không kiếm lời thì đợi khi nào, suốt một năm bận rộn, chính vì chờ đợi lợi nhuận của năm mới, vì thế làm sao có thể mất hứng cho được.

Thanh Dao ngồi ở trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, Mai Tâm cùng Mạc Sầu vén rèm đánh giá Phù Phong thành, thỉnh thoảng phát ra tiếng  tán thưởng.

“Tiểu thư, ở đây thật náo nhiệt a, hơn nữa có rất nhiều người bán hàng rong đang bán câu đối, pháo treo và những vật trang trí, mà ngày tân niên nhất định phải có! Cũng may chúng ta cũng sắp đến Hoài Thành! Đến lúc đó đến nhà cùng Tố Ca di nương đoàn tụ.”

Mai Tâm hài lòng nói, ánh mắt Thanh Dao có chút tối lại, kỳ thực nàng căn bản không muốn đem Nam An vương đưa đến Hoài Thành, nếu như đem bọn họ mang qua đó, đối với Tố di chỉ sợ không được tốt, tuy rằng các nàng không sợ Nam An vương, thế nhưng gia đình người bình thường, mà nhìn thấy thân vương đến nhà, còn có thể làm như không có việc gì để tổ chức lễ mừng năm mới sao? Vì thế vô luận như thế nào, nàng chắc chắn sẽ không đem một đám người bọn họ đưa đi Hoài Thành, nhưng bây giờ không đi Hoài Thành. Thì đi chỗ nào đây?

Thanh Dao có chút chần chừ, cuối cùng vẻ mặt an tường, mang ý cười mở miệng.

“Chúng ta ở nơi Phù Phong thành nảy để mừng năm mới.”

“A, ” hai nha đầu đều có điểm chấn kinh, các nàng thì không sao cả, thế nhưng làm cho chủ tử phải lưu lạc ra bên ngoài để mừng năm mới, tóm lại trong lòng các nàng có chút bất an: “Chủ tử không muốn để cho Nam An vương đi Hoài Thành, sợ kinh động đến Tố Ca di nương, làm cho các nàng không được ăn tết tốt lành phải không?”

Thanh Dao gật đầu không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại.

Xe ngựa thong thả một đường hướng về phía đường phố phồn hoa nhất của Phù Phong thành chạy tới, mấy ngày nay, các nàng đều là ở tửu lâu tốt nhất, ăn món ăn ngon nhất, dù sao cũng không phải tự mình trả tiền, cũng không cần phải lo lắng có người nhận biết các nàng, bởi vì người nàng các muốn tránh xa, hiện tại giống như một côn trùng xấu theo các nàng mãi?
Bình Luận (0)
Comment