Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 98.4

Thanh Dao một chữ cũng đều không nói thêm nữa, gương mặt của Trưởng Tôn Trúc, hiện tại ở trong mắt nàng đã trở thành âm hiểm, thủ đoạn độc ác, mặc dù lớn lên tuấn tú thì thế nào, tức giận xong nàng vung tay một cái rồi đi ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân bên trong thư phòng một cái nào mắc công ô uế đôi mắt.

“Tiểu thư?” Mạc Sầu cùng Mạc Ưu kêu lên một tiếng, hai người đều rất lo lắng, không nghĩ tới Trưởng Tôn Trúc lại âm hiểm lại làm ra hành vi tiểu nhân đến bậc này, đem một người không biết võ công như Mai Tâm mang đi, chỉ mong Mai Tâm không gặp phải chuyện không may mới là tốt nhất.

“Đi thôi.” Thanh Dao trầm giọng mở miệng, bước lên phía trước trở về Minh Nguyệt uyển, ngoại trừ Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, Nghênh Phong cũng theo nàng rời đi…

Vừa về tới Minh Nguyệt uyển, Thanh Dao cho bọnNghênh Phong lui ra ngoài, chỉ chừa lại Mạc Sầu cùng Mạc Ưu.

“Khuya hôm nay, ta cùng Trưởng Tôn Trúc đi tham gia cung yến, các ngươi không cần theo ta, ở lại trong phủ tìm cho được Mai Tâm, nàng nhát gan, nhất định sẽ rất sợ hãi.”

Thanh Dao vừa nghĩ tới tình cảnh Mai Tâm lúc này, không khỏi lo sợ, trong lạnh run như nước tưới qua, cả người đều mất đi sự bình tĩnh.

“Chủ tử, như vậy sao được, ” Mạc Ưu không yên lòng, quay đầu nhìn Mạc Sầu liếc mắt một cái, hai người cùng nhau nhìn về phía chủ tử, bất quá vẻ mặt chủ tử rất kiên định, thần sắc uất giận mở miệng.

“Đáng chết Trưởng Tôn Trúc, đợi khi tìm được Mai Tâm, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp lập tức ly khai thái tử phủ, người nam nhân này thì ra cũng là một tiểu nhân âm hiểm giả dối, còn ở lại đây chỉ sợ không có chuyện gì tốt, hơn nữa Thanh La quốc bọn họ cũng không phải nơi bình yên, Trưởng Tôn Dận kia tựa hồ có dã tâm tranh ngôi vị thái tử, nếu như chúng ta tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ trở thành bia ngắm.”

“Dạ, chủ tử người yên tâm đi, tối nay chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ nơi Mai Tâm bị giam, Mao Tuyết Cầu từ trước giờ rất thân cận nàng, nhất định sẽ tìm được vị trí nàng ấy.”

Đối với điểm này Mạc Sầu rất có tự tin, nghĩ đến tình cảnh của Mai Tâm lúc này, chỉ sợ đang chờ mong các nàng đến không chịu nổi, nếu như là nàng hoặc Mạc Ưu bị bắt, thì không sao cả, bởi vì bọn họ biết võ công, còn có thể kiên trì một hồi, mà Mai Tâm thì không có võ công, lá gan lại nhỏ, lúc này nhất định rất sợ hãi.

Khí lạnh len lõi khắp trong phòng, hơi thở giết chóc trôi nổi ở trong không khí.

Buổi tối rất nhanh tới.

Trăng tròn nhẹ chiếi, ánh sáng như tầng lụa mỏng màu bạc, bao phủ toàn bộ thái tử phủ.

Trước cửa Thái tử phủ, một chiếc liễn xa hoa lệ đang dừng ở đó,  phía sau xe đứng thẳng một hàng thị vệ thật dài, mặc giáp trụ màu bạc, cầm trong tay trường thương, dưới ánh trăng, hàn ý lan rộng.

Thái tử Trưởng Tôn Trúc lúc này đang đứng ở bên cạnh liễn xa hoa lệ,  trên khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi của hắn nhuộm ánh sáng rực rỡ của trăng phát ra từng gợn sóng động lòng người.

Cung yến hôm nay chính là ngày sinh của Trần quý phi, Trần quý phi, là mẹ ruột của Dận vương gia, luôn luôn rất được lòng của vua, Trần quý phi là người rất biết lung lạc nhân tâm, vì thế trên dưới triều đình, hiện tại chia làm hai đại phái tranh đấu gay gắt, con ông cháu cha là phái của vương gia, trong cuộc minh tranh ám đấu này, hiện nay vẫn còn duy trì thế cân bằng, điều này Trưởng Tôn Trúc cũng không để ở trong lòng, hắn tự nhận sẽ không thua Dận vương Trưởng Tôn Dận.

Đêm nay, tâm tình của hắn tốt.

Điểm này, toàn bộ người thái tử phủ đều biết.

Rất xa, một thân hoa phục Mộc Thanh Dao đã đi tới, quanh thân lạnh lùng xa cách, nàng vốn đã khuynh thành trên người mang theo đồ trang sức trang nhã, càng phát ra mỹ lệ, dưới ánh trăng dịu dàng, tựa như một khối mỹ ngọc đang phát ra ánh sáng rực rỡ sinh động, trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mài như mực, ánh mắt giống như thủy tinh đen, không chỉ lấp lánh hơn nữa còn rất chói mắt, khóe môi nhất câu, đó là nụ cười lạnh như nước, rõ ràng nàng đang cười, nhưng không làm cho người ta cảm giác ấm áp, ngược lại làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của nàng cực kỳ không tốt, nên những người khác tốt nhất ít chọc đến nàng.

Trưởng Tôn Trúc làm sao lại không biết nguyên nhân nàng tức giận đến như vậy, nên lập tức cũng không nói nhiều, chỉ cần nàng có thể xuất hiện, hắn đã rất vui vẻ rồi, nên vươn tay ôn nhuận cười rộ lên.

“Đi.”

Đáng tiếc Mộc Thanh Dao không ưa bộ dạng này của hắn, trước mắt bao nhiêu người, né đi bàn tay to thon dài của hắn, phất ống tay áo rộng dài tạo thành cơn gió đầy hương thơm, đợi khi nó thổi qua thì nàng đã vượt lên đầu bước vào liễn xa, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

“Đi thôi, Trưởng Tôn thái tử.”

Trước cửa Thái tử phủ có một đống hạ nhân, ai cũng không dám nói thêm một câu nào, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, không khí lạnh lùng âm hàn, nhưng mà Trưởng Tôn Trúc cũng không có tức giận, còn hào sảng cười, chuyển mình bước lên liễn xa hoa lệ.

Nghênh Phong cùng nha đầu Xảo Tâm cũng lên xe ngựa, còn những người khác thì nhảy lên ngựa, đoàn người hạo hạo đãng đãng hướng hoàng cung Thanh La quốc mà đi.

Hôm nay cung yến, Thanh Dao điều Nghênh Phong cùng Xảo Tâm đi, chính là để cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu có thể tìm ra Mai Tâm, mà Trưởng Tôn Trúc sao lại không biết dụng tâm của nàng, thế nhưng thứ nhất nàng đã chịu tiến cung, không muốn cùng nàng huyên quá mức căng thẳng, thứ hai thái tử phủ lớn như vậy, tìm một người không phải chuyện dễ dàng, huống chi Nghênh Tình còn đang trong thái tử phủ, vì thế Trưởng Tôn Trúc không có sợ hãi, vì cho là Mạc Sầu cùng Mạc Ưu không thể dễ dàng tìm được người.

Trong Liễn xe bầu không khí rất lạnh.

Thanh Dao lãnh trầm mặt nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không thèm nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trưởng Tôn Trúc, chỉ cần liếc mắt thêm một cái thôi, nàng liền có một loại xúc động muốn xé rách mặt của hắn.

Nàng có thể chịu được hắn dùng mưu kế, dùng mưu lược, thế nhưng vì sao lại đê tiện như vậy, lại động đến trên đầu một tiểu nha hoàn.

Nếu như hắn dùng mưu kế động đến trên đầu của nàng, nàng cũng không có tức giận đến như vậy.

“Thanh Dao, còn đang tức giận sao?” thanh âm ôn nhuận như ngọc của Trưởng Tôn Trúc vang lên, Mộc Thanh Dao một chút cũng không phản ứng, vẫn nhắm mắt lại không nhìn tới hắn như trước, chỉ nghe trong liễn xa vang lên một tiếng than nhẹ, dường như có vô hạn phiền muộn.

“Thanh Dao, ngươi liền ở lại bên cạnh bản cung đi, chỉ cần ngươi ở lại, ngươi nghĩ muốn cái gì, bản cung đều đáp ứng cả…”

Trưởng Tôn Trúc nhìn khuôn mặt mềm mại đáng yêu đến chói mắt trong liễn xa, hai mắt khẽ nhắm, lông mi thật dài che dấu con ngươi loang loáng ánh sáng như ngọc, da thịt bóng loáng như có thể nổi trên mặt nước, môi đỏ tươi loá mắt, làm người ta không ngừng có những ý nghĩ kỳ quái, yết hầu của hắn không khỏi nuốt xuống hai cái, nhưng cũng không dám lỗ mãng.

Nàng rõ ràng là xa cách hắn ngoài ngàn dặm, nên căn bản nghe không đến bất luận lời nói nào của hắn.

“Chỉ cần ngươi ở lại, bản cung cái gì cũng đều đáp ứng ngươi!”

Trưởng Tôn Trúc không thấy phiền, cũng không tức giận, trong liễn xe nho nhỏ, thỉnh thoảng vang lên thanh như nước của hắn.

Mộc Thanh Dao từ đầu tới đuôi cũng không nói lời nào, quanh thân bao phủ hàn ý, nhìn cũng không thèm nhìn Trưởng Tôn Trúc, càng không đem lời của hắn nghe lọt vào tai,đôi mài của nàng cau lại, trong lòng lo lắng cho Mai Tâm, nha đầu kia nhát gan như con chuột, không, là so với con chuột lá gan còn nhỏ hơn, không biết nàng sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, trong lòng liền hoang mang rối loạn, tựa hồ như có chuyện gì đó sẽ phát sinh.

Liễn xa vẫn hướng về phía hoàng cung chạy tới.

Chờ khi đám người bọn hắn đến, rất nhiều người đều đã tới rồi, ánh sáng liễm diễm bên bờ hồ, màu sắc tràn đầy, trời nước như một màu, đèn lồng đỏ thẫm đều được treo thành hàng thẳng tắp, liếc mắt một cái nhìn lại, cả bờ hồ ửng đỏ.

Quỳnh tương ngọc dịch, rượu thơm món ngon, nên rất nhiều người đã về chổ ngồi, Trưởng Tôn Trúc cùng nàng vừa đến, liền có thái giám tuân lệnh đi ra hô: “Thái tử giá lâm.”

Chỉ thấy bên cạnh bờ hồ rực rỡ, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn sang, đèn lồng chiếu rọi xuống, thái tử Trưởng Tôn Trúc quần áo cẩm bào hoa lệ, tóc đen như mực được buộc lên gọn gàng, sắc mặt như quan ngọc, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, ôn nhuận như ngọc, bộ dạng này của Trưởng Tôn Trúc, mọi người chưa từng gặp qua, nên chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy hắn ghé mắt nhìn về phía nữ tử bên cạnh, mặt mày trở nên nhu nhuận ôn nhu như nước.

Một Thái tử như vậy, một Trưởng Tôn Trúc như vậy, làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, đồng thời không khỏi hiếu kỳ nhìn nữ tử bên cạnh hắn.

Chỉ thấy nàng mặt mày tuyển tú xuất trần, quanh thân đạm mạc xa cách, một thân hoa y mặc vào người nàng ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, giở tay nhấc chân mang theo sự thanh tao lịch sự và tự nhiên.

Nếu bàn về khuôn mặt đẹp, trên yến hội này người đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng phong thái xuất trần kia thì không ai bằng, khi gương mặt quay nhìn lại càng phát ra ánh sáng sắc bén.

Trong lúc nhất thời, Mộc Thanh Dao trở thành đối tượng bị người chú ý nhất yến, mọi người đang sôi nổi nghị luận, châu đầu ghé tai, người người lén suy đoán, nữ tử này là người phương nào, mà có thể được Trưởng Tôn thái tử ôn nhu cười, lại còn cẩn thận tỉ mỉ che chở.

Trưởng Tôn Trúc hình như không biết suy đoán của mọi người, nên vẫn cẩn thận tỉ mỉ vươn tay đỡ Mộc Thanh Dao, đem nàng an trí đến chỗ ngồi.
Bình Luận (0)
Comment