Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 41

Bên ngoài phủ Thái sư.

Ba cái bóng đen, một cái bao tải, lén lén lút lút đi dọc theo tường viện, thẳng về cửa sau.

- Đại Uy, mau mau, tín hiệu đâu?

Vừa ngừng lại, còn đang thở hổn hển sau khi chạy, nhưng Cao Nha Nội đã gấp gáp thúc dục.

- Gâu.

- Gâu gâu.

- Gâu gâu gâu.

Tiếng chó sủa, một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng.

Không có phản ứng.

- Mau, kêu lại đi.

- Gâu.

- Gâu gâu.

- Gâu gâu gâu.

Vẫn không hề phản ứng.

- Mau lên. Kêu lại.

- Gâu.



Sủa đến lần thứ sáu, cửa rút cuộc mở hé ra.

- Tứ ca, đã thỏa thuận rằng chỉ cần kêu một lần, sao giờ ngươi mới …

Cao Đại Uy động tác thật nhanh, Bàng Dục vừa mặc bộ áo xanh mũ nồi bước ra, thì hắn đã như chuột thấy hũ gạo nhoáng cái chạy lại gần.

Cái gì mà Tứ ca?

Bàng Dục vừa nghe đã bực mình, mẹ nó, một thằng tiểu tử gia đinh ăn hại mà dám xưng huynh gọi đệ với lão tử.

- Việc này có thể trách ta sao, ai bảo ngươi bắt chước giống như vậy, không tỉ mỉ nghe thật kĩ lại tưởng là có con chó bên ngoài đang sủa thật đấy chứ.

Bàng Dục quay sang nhìn hắn trợn mắt, lạnh lùng cằn nhằn, nếu không phải bây giờ đang lúc đêm khuya yên tĩnh, ồn ào sẽ làm cho đám hộ vệ trong phủ tìm tới, hắn sớm đã co cẳng lên đạp thật lực rồi … Ách, lúc này đem tiểu la lỵ vào phủ quan trọng hơn việc xử lý tên khốn họ Cao này.

- Thật sao, giống đến thế a?

Cao Đại Uy gãi đầu, mất cả nửa ngày vẫn không nhận ra Bàng Dục đang chửi xéo hắn, bụng muốn kêu gâu gâu gâu mấy tiếng nữa để nghe xem rốt cuộc là thế nào.

- Cao công tử, người đã mang đến chưa?

Bàng Dục hỏi thẳng Cao Nha Nội.

Nói chuyện nhiều với những thằng ngốc, chỉ số thông minh của mình cũng sẽ bị giảm sút.

- Mang đến rồi, bản công tử làm việc ngươi yên một trăm cái tâm đi.

Cao Nha Nội vênh váo vỗ ngực, vung tay ra phía sau, một gã to con vạm vỡ lập tức khiêng ngay bao tải đến trước mặt.

- Không bị thương tổn gì đó chứ?

- Không hề.

Cao Nha Nội nhe rằng, nhìn hắn cười hềnh hệch, ước chừng đối với cái đám đại thiếu gia hoàn khố tham ăn biếng chỉ thích lang thang phóng túng này, làm những chuyện trời tru đất diệt càng nhiều chúng lại càng thêm đắc ý.

- Bàng Tứ à, ta càng ngày càng bội phục ngươi đó. Ngươi nói tên họ Bạch và Triển gì gì Chiêu đó đêm nay thể nào cũng đánh, hà, bọn chúng quả thật đã đánh rồi.

- Ừm.

- Tên họ Bạch hâm hâm kia tìm gặp Triển Chiêu, nói muốn cùng hắn luận võ xem ai mới xứng làm đại hiệp, Triển Chiêu liền vội vàng giải thích, tên họ Bạch không nghe lấy một lời xách đao chém liền, không cho hắn có cơ hội nói thêm bất kỳ một câu nửa chữ gì nữa.

- Hửm.

- Triển Chiêu bị ép bất đắc dĩ, chỉ đành đề nghị … Này, ngươi sao cứ ừ hử mà chẳng nói gì vậy, ngươi … chẳng lẽ ngươi đều đã đoán ra trước hết hay sao?

- Có thể xem là vậy.

Bàng Dục vuốt mũi cười cười.

- Ngươi đoán được Bạch Ngọc Đường lần đầu ép chiến không kết quả, sẽ không quay lại lần hai mà lại gọi người trực tiếp gửi chiến thư sao?

- Ngũ Thử đảo Hãm Không là những nhân vật cỡ nào, nếu như cứ năm lần bảy lượt đến cửa gây sự vậy có khác gì bọn đầu đường xó chợ kéo bè kết cánh đâu, Cẩm Mao Thử còn muốn giữ thể diện hay không chứ?

- Vậy … Triển Chiêu gạt xú nha đầu kia len lén phó ước cũng nằm trong tính toán của ngươi ư?

- Cao thủ tranh đấu, thắng thua chỉ trong chớp mắt, nếu như mang Đinh Nguyệt Hoa cùng đi … Hừm, không nói đến việc trong con mắt của tiểu nha đầu Triển đại ca của nàng vĩnh viễn là giỏi nhất, Triển đại ca là mạnh nhất, Triển đại ca là anh hùng nhất cái con khỉ gì đó... Cô nàng thấy Bạch Ngọc Đường nói năng gây sự với ‘Triển đại ca’, đương nhiên sẽ quậy tưng lên, cho dù nàng không trực tiếp xông vào giữa trận đại chiến, nhưng ngươi cảm thấy có một cô em gái nuôi bướng bỉnh ổn ào như vậy ở bên cạnh, Triển Chiêu có thể chuyên tâm ứng chiến sao? Lỡ như sơ sểnh kình khí lọt ra làm tổn thương nàng thì sao? Lỡ đâu đao kiếm bay loạn cứa trúng nàng thì sao? Lại lỡ như thua kém một chút đánh không lại, thấy sắp thua tiểu nha đầu là nhảy ra chắn kiếm thì làm sao bây giờ?

Cao Nha Nội nghe muốn ù hết cả tai.

Mẹ ta ơi, tên tên tên … tên Bàng Tứ này rốt cuộc là ai?

Gia Cát Lượng chuyển thế? Khương Tử Nha trọng sinh? Hay là là là … thần tiên trên trời trực tiếp nhập vào đây?

Làm sao tính toán chuẩn thế được, chuyện gì cũng đã tính ra trước cả!!!

Tiếp nhận ánh mắt sùng kính vô hạn của hắn, Bàng Dục nở nụ cười.

- Triển Chiêu gạt Đinh Nguyệt Hoa, nửa đêm lặng lẽ rời khách sạn chạy đi phó ước, lúc này chính là lúc Cao đại công tử ngươi ra tay. Ta nếu đoán không sai ngươi đã bảo điếm tiểu nhị cho Mông hãn dược vào nước trà của Đinh Nguyệt Hoa, ban đêm khát nước dậy uống trà, người vừa gục xuống liền không tốn bao nhiêu sức lực liền mang được nàng ra, không sai chứ?

Cao Nha Nội há hốc mồm, không thể tin được Bàng Dục lại có thể ‘liệu sự như thần’ đến vậy.

Bằng vào chỉ số thông minh của ngươi, ngoại trừ dùng Mông hãn dược còn có thể dùng gì, lão tử dùng mông nghĩ cũng đoán ra được.

- Vậy … ta cho vào trong đó một ít Ngũ la khinh yên tán, chuyện này ngươi cũng…

- Ngũ la khinh yên tán, đó là thứ gì vậy?

- Cái gì?

Cao Nha Nội hai mắt trợn tròn.

- Ngũ la khinh yên tán mà cũng không biết? Ái chà mẹ nó, ta không phải nghe lầm đó chứ?

- Hầu gia chưa nói qua, ta đương nhiên là không biết, đó không phải đang rất-thành-tâm thỉnh giáo Cao công tử ngài đó sao?

Hai chữ ‘thành tâm’ hắn cố ý ngân nga, dáng vẻ tương đối thành khẩn, làm Cao Nha Nội nhìn thấy mà rạng rỡ mặt mày, khỏi nói cũng biết hưng phấn đến nhường nào, thân thiết kéo hắn qua một bên cười giải thích:

- Nói cho ngươi hay, cái món này chính là thánh phẩm số một hiện nay, ăn vào một lúc cả người như muốn bay bổng đê mê, sức lực toàn thân chỉ một chốc lát là suy sút sạch sẽ. Sau đó thì … hắc hắc hắc, Bàng Tứ ngươi xem ra chưa vào nghề, còn chưa biết diệu dụng của Ngũ la khinh yên tán. Nói sơ là, không quan tâm đối phương là cái gì hiệp nữ nữ hiệp, chính phái mạnh mẽ, nếu như không nghe lời, chỉ cần ăn nó vào một đêm mặc cho ngươi làm gì thì làm, muốn chơi kiểu gì thì chơi! Hơn nữa mấy chỗ nhạy cảm trên thân bọn họ ngươi chỉ hơi sờ một cái là như có nước rỉ ra… Hắc hắc, đại ca hầu như lần nào đi chơi kỹ viện cũng thích dùng đến nó, năm ngoái tại vườn Lan Hương…

Bàng Dục cũng chẳng có tâm tình nghe hắn lải nhải chuyện phong lưu vận sự của hắn, nhấc bổng túi lên quay đầu đi vào trong phủ.

La lỵ đến tay, lão tử phải mau đi dạy dỗ một chút, trời có sập cũng không rảnh để ý.

- Á quên, chờ một chút!

Cao Nha Nội gọi giật hắn lại.

- Đại ca hấp ta hấp tấp bảo ta đem xú nha đầu này đến đây, thân thể nói vậy đã ổn ổn rồi đúng không, thế vì sao huynh đệ đã đến tận cửa, mà hắn còn không chịu thấy ta? Cao Nha Nội xem ra đang rất gấp gáp mong cùng Bàng Dục trò chuyện những trêu hoa ghẹo nguyệt hơn một tháng nay, hoặc là đám đại thiếu gia hoàn khố hồ bằng cẩu hữu có chuyện gì xấu xa mà không gặp mặt không tiện nói chuyện, vừa cằn nhằn vừa chạy đuổi theo tính giở trò xông liều vào.

- Cao công tử.

Bàng Dục quay phắt lại, nghiêm trang nhìn chằm chằm vào gương mặt múp míp tròn quay của hắn.

- Hử?

“Trong thiên hạ không có ai nghĩa khí hơn Hầu gia, mấy ngày nay người ngài hay nhắc đến nhất chính là Cao công tử ngài đây, nghe nói Cao công tử vừa ra tay đã đem ả xú nha đầu dám nói xấu sau lưng Hầu gia bắt được, Hầu gia lúc đó liền vội vàng tính chuyện tự mình ra đáp tạ ngài. Nhưng Hầu gia bản thân nhiễm bệnh nghiểm nghèo đến hôm nay chưa giảm, nếu như bị gió lạnh thổi trúng thì thật sự là phiền phức lắm, Bộ thái y nói một câu, chính là Hoa Đà tái thế cũng không trị hết được…

Tuy rằng Bàng Dục không tin kiểu nói ai mập thường ngu (mả cha nó, thằng nào nói uýnh chết ngay), bất quá sự thực xảy ra trước mắt chính là: Cao Nha Nội thực sự là đần độn hơn Tiền Thị Tài rất nhiều, lừa hắn quả thật là quá quá quá mức dễ dàng, buột mồm nói dối một hai câu liền làm hắn hốt hoảng.

- Vậy, vậy phải chờ cho tới khi nào?

- Chuyện này sao…

Bàng Dục xoay tròn mắt, cố tình làm khó nói:

- Ái dà, cũng chẳng mấy nữa, bất quá tính tình của Hầu gia Cao công tử hẳn là rõ ràng, cơm có thể không ăn, huynh đệ có thể không gặp…

- Đàn bà không thể không cần!

Người cướp lời, không phải là Cao Nha Nội, mà là Cao Đại Uy cũng nhịn không được nói xen vào.

- Đúng đấy, thế cho nên…

- Cứ năm ba hôm đại ca chăm sóc mấy cô ả xinh xinh, ngủ ngon thì tinh thần liền thoải mái, tinh thần thoải mái thì bệnh tật mau khỏi, bệnh mau khỏi thì chẳng mấy chốc có thể đem mấy anh em ta ra ngoài ăn chơi nhảy múa càn quét lầu xanh, đạp bẹp bọn chó chết tiểu vương gia kia, đúng không nào?

Cao Nha Nội lúc này trở nên thông minh đột xuất, vừa nói đã thông, làm Bàng Dục mừng húm suýt nữa buột miệng cười.

- Đại Uy.

- Công tử có gì dặn bảo?

- Đi khắp các chốn lầu xanh kỹ viện con hát dặn trước, kể từ hôm nay trở đi bất kể có cô em xinh xắn nào mới tới toàn bộ giữ lại cho đại gia, nếu ai dám không nghe…

- Ai dám con mẹ nó không nghe, Điện Soái phủ ngày ngày phái người tới đó uống trà! Bàng Dục nói xen vào.

- Đúng, cứ nói như vậy!

- Rõ, tiểu nhân đợi trời sáng liền đi, công tử gia ngài cứ yên tâm, việc này ta nhất định hoàn thành.

Cao Đại Uy vỗ ngực thùm thụp, chuyện cáo mượn oai hùm là nghề của hắn, độ thành thạo sợ rằng ngang ngửa với nghề nịnh hót.

- Hầu gia còn đang chờ, ta đem người qua đó trước.

Lười nói nhảm vô ích, Bàng Dục chọn đường chuồn đi.

- Ừ, đi đi, bản công tử cũng muốn đi lầu Thủy Nguyệt tìm Vũ Khiết, đêm dài miên man không nên lãng phí, ha ha ha.

XYZ, hôm trước thì Phiêu Nhu, hôm nay thì Vũ Khiết, hôm khác nữa chắc là Nhật Sa Tuyên, Lạp Phương hả?

Bàng Dục nhịn cơn buồn ói đứng đợi Cao nha nội đi xa.

- Cao công tử đi vui vẻ.

- Rõ rồi, ta sẽ không quấy rầy hảo sự của đại ca nữa đâu.

Cao Nha Nội quay gương mặt béo múp của mình lại, dùng âm thanh dâm đãng nhất cùng vô sỉ nhất từ xa xa đáp lại, lai cái răng cửa lóe sáng trong đêm.

Bàng Dục khiêng bao tải vào trong phủ Thái sư.

Ngay sau lúc hắn quay đầu đóng cửa, vẻ mặt hắn chỉ có thể dùng một chữ để hình dung.

Dâm!

Dùng hai chữ thực ra cũng được.

Rất dâm!

Nếu là ba chữ …

Cực kì dâm?

Sai rồi, là tương đối dâm thôi.
Bình Luận (0)
Comment