Thiên Hạ Đệ Nhất Thần

Chương 7


Lý Tuấn Hy tin rằng trên thế giới này có rất nhiều kẻ bỏ đá xuống giếng, hắn cũng biết Lý Viêm Phong rất bá đạo và vô tình, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ kẻ bỏ đá xuống giếng này sẽ là phụ thân mình.
Trong ba năm kể từ khi hắn trở về, phụ thân “Lý Viêm Phong” không đến thường xuyên, nhưng ít nhất mỗi năm một lần vào ngày sinh nhật của mẫu thân, ông ta sẽ đến thăm.
Bởi vì Lý Viêm Phong luôn thờ ơ với người mẫu thân ốm yếu của hắn, từ nhỏ Lý Tuấn Hy hắn và phụ thân đã như nước với lửa, đặc biệt là sau khi ông ta trở về từ Diệm Đô, cho đến hôm nay tổng cộng chưa nói quá ba câu.
Nghĩ tới nam nhân đó, ánh mắt mà ông ta nhìn hắn trong ba năm qua luôn là thất vọng, tiếp theo là coi thường, cuối cùng là không thèm đếm xỉa.
Ông ta đã đến vào sinh nhật mẫu thân năm ngoái, nhưng cũng chỉ thăm Vệ Tịnh một lát rồi vội vã rời đi.
Nói trằng ra là có thể ông ta tới đây chỉ để xem Vệ Tịnh đã chết hay chưa thôi!
Nữ nhân đáng thương này còn đang đợi Lý Viêm Phong cho mình một câu trả lời.

Bà ấy đã trả giá bao nhiêu vì mối tình này, vì gia tộc này, Lý Tuấn Hy không thể tính, thế mà giờ lại đổi lấy kết cục này, quả thật khiến người ta vô cùng phẫn nộ.
Nếu không gặp được người tốt, cả cuộc đời sẽ bị hủy hoại.

Khi nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Lý Tuấn Hy.

và Vệ Tịnh, Hoàng phu nhân và Lý Tuyết Kiều cũng không nhịn được nữa.
Lý Tuyết Kiều ôm cánh tay Hoàng phu nhân, dù có kiềm chế thế nào thì lúc này vẫn cười thành tiếng.
“Phụ thân con thật là, ngày thường nhìn rất cứng nhắc, món quà sinh nhật mà ông ấy tặng lại k1ch thích như vậy”, Lý Tuyết Kiều cười nói.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng trách lão gia chỉ muốn tốt cho tỷ, cũng vì tốt cho Tuấn Hy mà thôi”
“Dù sao tình cảnh hiện tại của hai người cũng hơi thảm, dễ làm người khác chỉ trích lão gia, thấy khó thì lui cũng là một đạo đức tốt, tỷ tỷ có hiểu không?”, Hoàng phu nhân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Hơn nữa lão gia cũng suy xét cho c! sống trong tương lai của tỷ tỷ và Tuấn Hy.

Ông ấy cố ý sắp xếp tặng nhiều bảo ngọc thế này, đây là tài nguyên mà chỉ Ngự Thú Sư mới được phép sử dụng, một viên tương đương rất nhiều bạc trằng và hoàng kim, đủ để cho hai vị sống hết đời này”.
Lúc nói chuyện, Hoàng phu nhân lấy ra một túi đồ nặng ném tới trước mặt Vệ Tịnh như đang bố thí cho ăn mày.
“Hâm mộ các người quá đi, nhiều bảo ngọc thế này, dù có muốn ta cũng không thể có được”, Lý Tuyết Kiều hâm mộ nói.
Chính vì câu nói, tiểu nhân như ma quỷ.
Vào thời điểm này lại có hai kẻ tiểu nhân đổ thêm dầu vào lửa, đủ để làm người ta tức chết.
Lý Tuấn Hy cứ tưởng mẫu thân sẽ khó chịu, không vượt qua được cửa ải này, nhưng hän không thể ngờ sau khi ngẩn người, vẻ mặt của bà ấy lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Như thể bà ấy đã thông suốt được rất nhiều điều chỉ sau chốc lát.
“Thật ra chấm dứt với kết cục này cũng rất tốt, cuối cùng không còn ai nợ ai”, bà ấy lắc đầu lẩm bẩm câu này.
“Tỷ tỷ, nếu tỷ cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi, muội muội sẽ không cười tỷ đâu”, Hoàng phu nhân che miệng, muốn che giấu ý cười ở nơi khóe miệng.
“Các người cút được chưa?”, ngọn lửa giận trong lòng Lý Tuấn Hy đã cháy lên tới cổ họng.
“Cút cái gì chứ Tuấn Hy ca, huynh có biết vì sao chúng ta là người đến thông báo không? Phụ thân đã đồng ý sau này Thính Vũ Hiên sẽ là của chúng ta”.

“Các người đã bị đuổi đi rồi, kẻ cần cút bây giờ là các người, biết không hả?”
Lý Tuyết Kiều khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn đầy mỉa mai, kiêu ngạo nói.
“Tuyết Kiều nói không sai đâu.

Tỷ tỷ, nể tình tỷ muội nhiều năm của chúng ta, muội sẽ không làm khó hai người.

Muội cho hai người nửa canh giờ để thu dọn hành lý, tỷ thấy sao?”, Hoàng phu nhân nhướng mày cười cợt.
Lý Tuấn Hy bật cười.
Đám người này đúng là cực phẩm, nếu không nhờ gặp được kỳ ngộ, hẳn thực sự sẽ bị họ đè chết.
Chuyện này, hắn không phục!
Dựa vào đâu mà họ lại bắt mẫu thân chịu những đãi ngộ bất công này.

Cho dù phải đi, hẳn cũng phải đi một cách quang minh chính đại chứ không phải lủi thủi như chó mất chủ thế này.

Khi hẳn quyết định đi tìm Lý Viêm Phong để hỏi rõ ràng, người mẫu thân yếu đuối Vệ Tịnh giữ tay hắn lại, cơ thể nhỏ yếu của bà ấy truyền sức mạnh rất lớn, đủ để thấy được quyết tâm của bà ấy.
“Tuấn Hy, chúng ta đi thôi, không có gì đáng để lưu luyến cả.

Vào những lúc yếu thế, chúng ta không cần phí công giấy giua, đợi đến ngày con quật khởi lần nữa, chúng ta sẽ đến lấy lại thể diện của mình”.
Bà ấy nói một cách vô cùng kiên quyết.

Câu này đã gây chấn động rất lớn cho Lý Tuấn Hy.

Thật ra hắn vẫn luôn biết mẫu thân không phải người bình thường, chỉ là do căn bệnh kì lạ này đã hành hạ bà ấy suốt nửa cuộc đời.
Nếu không có căn bệnh kì lạ này, chỉ với một người như Hoàng phu nhân thì có tư cách gì đắc ý trước mặt bà ấy!.

Bình Luận (0)
Comment