Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 101.1

Tô Mặc nhíu mày, cảm thấy lực phá hoại của mình đã rất mạnh nhưng người kia còn mạnh hơn.

Đối phương lại công kích đến, mỗi bước đều giẫm vỡ đá xanh trên đường. Tô Mặc biết lão ta dùng phương thức gậy ông đập lưng ông, các bức tường bị phá hủy đều là của các cửa hàng có quan hệ cùng Tô gia.

Lão giả khua pháp khí, ánh mắt lạnh như băng, không chút lưu tình. Không khí xung quanh hiện ra ánh sáng vô hình, thậm chí làm cho người ta cảm giác như đang nổi sóng, lan rộng ra bên ngoài một vòng rồi lại một vòng, nơi nào nó quét đến đều làm sụp cả một khoảng đất.

Tô Mặc vội vàng lấy ra hai cơ quan nhân, trong tay cơ quan nhân cầm khiên, thay nàng đỡ toàn bộ công kích của đối phương.

Người xem náo nhiệt ở phía xa đều phải né tránh, có nhiều người bị làn sóng làm chấn động đến đứng không vững, liên tục hộc máu.

Có thể tưởng tượng, lão quản sự này kinh khủng bao nhiêu, pháp khí uy mãnh đến cỡ nào, có đứng giữa thiên quân vạn mã cũng chiếm ưu thế. Dù sao vật đó cũng là pháp khí đứng đầu của Hạ gia, bằng không cũng sẽ không có khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy.

Hành động này cũng có ý muốn khoe khoang đắc ý, vũ khí mà Hạ gia luyện chế ra, nhất định không phải là một Tứ thiếu của Tô gia có thể dễ dàng làm được.

Hoa Tích Dung cụp đôi mắt xuống, người sử dụng loại vũ khí bậc này, có thể so với thực lực của Kim Đan kỳ.

Chỉ là đối phó với một Yêu Cơ mà lại có thể ra vung tay lớn như vậy, xem ra Tô gia thật sự chọc giận Hạ gia rồi.

Bất quá, bên người Yêu Cơ lại bất ngờ xuất hiện hai con rối hình người, vật ấy hẳn là cơ quan thuật của Sư Anh mới đúng.

Tấm khiên kia lại cản trở được công kích, lực phòng ngự xem ra không yếu chút nào.

Hoa Tích Dung mỉm cười, ánh mắt lành lạnh, hắn đoán tấm khiên này hẳn là do Tứ thiếu Tô gia luyện chế.

Trong mắt Tô Mặc chợt hiện ánh sáng, cũng mơ hồ cảm thấy những người này có chút khó giải quyết, là nhóm người cường đại nhất ngoại trừ nam nhân mà nàng gặp được trong rừng.

Tô Mặc nhún người nhảy lên, thân hình bay đi như bươm bướm, vượt qua mấy gian viện trong sân, vọt nhanh về phía bờ biển.

"Yêu Cơ đừng hòng chạy trốn." Lão giả hét lớn một tiếng, vung vũ khí về phía nàng.

Ánh sáng không ngừng đánh thẳng tới Tô Mặc, nàng dùng thần thức khống chế con rối cản lại vô số công kích.

Đối phương truy đuổi không ngừng, pháp khí một đường va chạm cùng vách tường, làm sập vô số nhà ở, ngày càng nhiều nhà bị phá hủy.

Ánh mắt Tô Mặc đảo qua, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt một tia tức giận hiện lên.

Trong phòng ngồi một nhà mười miệng ăn, bị lão giả vung pháp khí ngang qua, toàn bộ đều chết oan uổng.

Dù nàng không phải người nhân từ, nhưng cũng sẽ không làm loại chuyện vô liêm sỉ giết người vô tội này, quả nhiên tu sĩ của Hạ gia xem mạng người như cỏ rác.

Đám người Hạ gia cùng vung pháp khí, một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nếu bọn họ đã là tu sĩ, thì sinh tử của người phàm đương nhiên họ không để tâm. Đám người toàn bộ vung pháp khí, vô số ánh đao kiếm quang, tầng tầng lớp lớp, từng đợt từng đợt, những nơi đi qua dù là cửa nhà, mái hiên hay là vách tường đều bị cắt dễ dàng. Những ngôi nhà bị pháp khí quét ngang đều phát ra thanh âm kẽo kẹt lung lay sắp đổ, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, ầm ầm sụp xuống.

Sở dĩ mấy người Hạ gia làm như vậy, không chỉ vì truy sát Tô Mặc mà còn là cảnh cáo và trút giận. Ngày sau, phàm là ai đối địch cùng Hạ gia, người đó nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Đây tuyệt đối là lấy bạo lực uy hiếp. Là phương thức răn đe tốt nhất.

Nhưng khi Tô Mặc dừng chân lại, nàng đã đến một nơi trống trải, nàng phát hiện nơi này có khí tức thần bí lưu chuyển xung quanh, giống như một chướng ngại vật mỏng manh cản trở bộ pháp của nàng.

Nàng cảm nhận được hơi thở của trận pháp, xem ra Hạ gia vì vây bắt nàng, thậm chí còn bày trận pháp từ trước. Ở nơi này, trừ khi là chim mới có thể bay lên không thoát khỏi, nếu không người bên trong căn bản không thể đi ra ngoài.

Hoa Tích Dung chậm rãi theo tới, xung quanh một đường nhà cửa đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Giờ phút này hắn đã khôi phục bình thường, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nghĩ thầm có phải đã đến lúc mình ra tay rồi không?

"Yêu Cơ, ngươi không trốn thoát đâu, ngoan ngoãn chịu chết đi!"

Dưới sự dẫn dắt của lão quản sự Hạ gia, mọi người đi tới, ánh mắt của lão lạnh như băng, vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ngày này hằng năm chính là ngày giỗ của ngươi, nhớ bảo Tô gia chuẩn bị chút tiền giấy cho ngươi. Tuy rằng ngươi đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà đã đắc tội Hạ gia, ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm."

Nghe vậy Tô Mặc cười nhạt, đôi môi mọng đỏ cong lên. Hai tay thả lỏng để phía sau, tao nhã nói: "Ai nói bản Yêu Cơ muốn chạy trốn? Con mắt nào của các ngươi thấy ta đang chạy trốn vậy?"

"Bất luận thế nào, ngươi cũng chết chắc rồi." Lão giả lại xuất ra một thanh cự đao, mũi đao kia lập tức bốc lên một ngọn lửa.

Tô Mặc nhẹ nhàng "À" một tiếng, ánh mắt mị hoặc tao nhã dừng trên lưỡi đao kia, không cầm nổi lòng đưa tay xoa cằm, âm thầm tán thưởng một tiếng, quả là pháp khí không tệ.

Cùng lúc đó, mấy người khác cũng xuất pháp khí ra, người người đều là phát sáng rực rỡ.

Ánh mắt Tô Mặc lần lượt nhìn thoáng qua, cảm thấy những pháp khí này cũng không tệ lắm, đều là thượng phẩm, pháp khí cao cấp của Hạ gia làm sáng rọi cả một vùng trời, đao trong tay lão giả hừng hực hỏa diễm, mãnh liệt không gì sánh bằng.

Lần này xem ra lần này Hạ gia thật sự ra tay lớn rồi, mỗi một pháp khí đều vô cùng đặc biệt. Nàng tin Hạ gia đại khái là đã lấy hết vũ khí áp đáy hòm ra cả rồi. (những thứ áp dưới đáy hòm đều là bảo vật tốt nhất)

Những pháp khí nàng từng gặp trước kia tuyệt đối không thể so sánh nổi.

Mặc dù Tô Mặc cảm thấy thủ pháp luyện chế của Hạ gia còn chút thiếu sót và thua kém, nhưng ở phương diện nguyên liệu thì đều là đồ tốt hiếm thấy, nàng có chút thưởng thức, còn có chút mơ ước.

Lão giả cầm đao chém tới, xung quanh như tóe lửa, Tô Mặc càng xem càng thích, nàng nhìn ra được vật liệu luyện chế bảo đao này tốt hơn bình thường, hơn nữa trên mặt đao còn khắc ba mươi trận pháp, mỗi một trận pháp đều vô cùng phức tạp. Nếu để nàng luyện chế lại một lần, nhất định nó sẽ là thần đao. Tô Mặc hoàn toàn nắm chắc có thể làm cây đao này tăng lên thêm hai cấp bậc.

Ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Trong sắc màu của hoàng hôn, thân hình Tô Mặc lại một lần nữa bay vút lên không trung, tao nhã bình tĩnh tránh né lưỡi đao của đối phương, tốc độ của nàng cũng không chậm.

Trên thân cây đao kia truyền ra nhiệt độ nóng rực, đến mức bãi cỏ cũng bùng cháy, cây cối xung quanh tất cả đều hóa thành tro bụi.

Tô Mặc không chút sợ hãi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Pháp khí quả không tồi, thật làm người ta tán thưởng."

Lão giả hừ lạnh một tiếng: “Đây là đệ nhất pháp khí của Hạ gia, ngươi có thể chết dưới pháp khí này, sống cũng không uổng phí."

Tô Mặc cười nhẹ, môi đỏ mọng mở ra, nói: "Chỉ tiếc, chết ở đây phải là các hạ mới đúng, một lão đầu còn sống chẳng phải là lãng phí lương thực sao, để ta tiễn các ngươi xuống địa ngục, thế nào? Sang năm, ngày này cũng là ngày giỗ của các ngươi, trước mắt các ngươi ai cũng đừng hòng còn sống mà rời khỏi đây."

Dứt lời, xung quanh nàng xuất hiện mười hai cơ quan nhân, bốn cơ quan nhân cầm bốn tấm khiên chắn ở các hướng Đông Tây Nam Bắc. Bốn cơ quan nhân cầm đao rìu kích, tuy là chỉ là cơ quan nhân, nhưng khí thế cũng hung hăng hùng hổ. Còn có bốn cơ quan nhân đứng bên trong lớp khiên, tay cầm cung tên, sau lưng là một trăm mũi Phá Cương tiễn.

Nhất thời, vẻ mặt của mấy người Hạ gia biến sắc, căn bản không ngờ Yêu cơ cư nhiên có cơ quan nhân lợi hại như vậy.

Không nói đến những cơ quan nhân này đều là thực lực Tiên Thiên, mặc dù không thể so sánh với Ngưng Mạch kỳ, nhưng phần lớn đã ngang bằng với những người ở đây.

Càng lợi hại hơn chính là, trong tay các cơ quan nhân này đều có pháp khí ngũ phẩm, tuy rằng không bằng pháp khí chất liệu hiếm thấy trong tay bọn họ, nhưng phương diện luyện chế thì chỉ có hơn chứ không kém.

Khuôn mặt lão giả Hạ gia toát vẻ không thể tin, sự khinh thường, châm chọc trong mắt lúc trước đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại ngưng trọng và rung động. Lão ta sợ hãi trong lòng, vẻ mặt đông cứng, lông tơ sau lưng dựng thẳng lên. Có một giọng nói vang lên trong đầu lão, nữ tử này thật đáng sợ.

Hoa Tích Dung đứng phía xa cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, hắn lười nhác dựa vào thân cây, đôi mắt hẹp dài lóe gợn sóng như nước. Không ngờ nàng ta chẳng những luyện chế cơ quan nhân, mà mỗi cơ quan nhân đều mang pháp khí trên tay. Loại chiến thuật độc đáo này không thể tùy tiện là có thể làm được, cho dù những người giàu có nhiều tiền của cũng không thể.

Cơ quan nhân vốn là cơ quan thuật độc đáo của Sư Anh, mỗi con rối đều cầm trong tay một pháp khí ngũ phẩm, thứ nào cũng mang giá trị xa xỉ, hơn nữa thủ pháp còn hơn hẳn Hạ gia.

Còn cần phải có thần thức cường đại để điều khiển, tuy rằng hắn đã chứng kiến thần thức biến thái của Sư Anh, nhưng thần thức của nàng ta tuyệt đối cũng thuộc hàng ngũ cường đại.

Như vậy chỉ có thể nói, chiến lực bậc này, thực lực bậc này, tài lực vật lực bậc này, thần thức bậc này, chỉ sợ chẳng có bao nhiêu người trên thế gian.

Với đội hình trước mắt, bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ cảm thấy khó tin.

Tô Mặc thướt tha đứng giữa cơ quan nhân, quanh thân mang thêm vài phầm lãnh liệt, hàn ý không rét mà run. Nàng hơi cong môi, khẽ ra lệnh: “Bắn.”

Lời nói trầm ổn lành lạnh của nữ tử còn chưa dứt, mệnh lệnh thần thức trong đầu nàng đã truyền ra, bốn cơ quan nhân cầm cung tiễn nhanh nhẹn chỉnh tề rút Phá Cương tiễn, cài lên dây, bắn về phía những tu sĩ xung quanh.

Phá Cương tiễn mang những ánh sáng khác màu huyễn hóa thành kiếm băng, rồng lửa, nhũ băng, hình lửa. Cùng lúc đó, bốn con rối mang pháp khí công kích gần cũng phát động tấn công, uy thế kinh người.

Pháp khí ngũ phẩm càn quét gió lạnh, lực phá hoại cực lớn, từng tia sáng trắng lần lượt lóe lên.

“Keng, keng!”

Đám người Hạ gia chung quanh còn chưa kịp né tránh thì pháp khí mang ánh sáng bạc đã công kích tới nơi, động tác của mỗi một cơ quan nhân đều vô cùng nhanh, do đó có thể thấy được chủ nhân thao túng chúng nó có thần thức cường đại cỡ nào, phân ra vô số luồng, khống chế vô cùng chính xác. Từng tiếng vỡ răng rắc vang lên, đám người mặc áo giáp nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi pháp khí của đối phương, sắc bén không thể chống, kim loại bị cắt như đậu hủ, áo giáp vỡ ra từng mảnh!

“Rắc, rắc.” Không chỉ xương cốt trước ngực bị đánh gãy, nhiều người còn bị gãy cả mũi và cằm.

“Thật kém cỏi!” Giọng nữ thanh lạnh, tuy dễ nghe nhưng lại khiến mọi người thấy không rét mà run.

Chỉ trong giây lát, mười mấy người đã ngã xuống không còn dậy nổi. Từ đầu tới cuối, Tô Mặc vẫn chưa ra tay lần nào.

Chỉ có lão giả kia thực lực gần đạt Kim Đan kỳ mới trốn tránh lanh lẹ, cuối cùng chỉ còn mình lão ta trụ được.

Bất luận cơ quan nhân công kích thế nào, lão cũng có thể cẩn thận tránh đi, thân pháp cực diệu.

Lão giả trừng mắt nhìn Tô Mặc, “Yêu Cơ, ta thừa nhận pháp khí và cơ quan nhân của ngươi rất lợi hại, nhưng muốn đối phó lão phu chỉ sợ không dễ, ngươi cũng biết lão phu hoàn toàn có thể tìm được khe hở để lấy mạng ngươi.”

Lão giả tuy rằng có chút kiêng kị với Tô Mặc, nhưng hiện giờ Hạ gia đã quyết tâm phải tiêu diệt Yêu Cơ, lão cũng vì giết nàng mới đến đây. Kiếp sống ngựa chiến mấy chục năm của lão, sao có thể lui bước được, đương nhiên phải hoàn thành sứ mệnh này.

Tô Mặc cười nhẹ, “Ngươi có thể thử một lần.”

Lão giả quả nhiên lập tức xông tới, thực lực của lão dù sao cũng vượt qua cơ quan nhân, lão thi triển khinh công Bát Bộ Cản Thiền trong giang hồ, thân pháp nhanh đến tận cùng. Lúc lão phóng về phía Tô Mặc, bỗng nàng nở nụ cười kỳ lạ, một tia sáng bạc xuất ra từ người Tô Mặc. Lão giả cả kinh, nghĩ thầm “Quá nhanh!”

Lão thi triển thân pháp chuẩn bị tránh đi, nhưng tia sáng bạc kia luôn nhanh hơn lão gấp đôi. Lão đổ mồ hôi đầm đìa, không thể né kịp nữa, lão đã đột phá đến cực hạn rồi.

Tia sáng đột nhiên xê dịch, biến mất không còn, nhưng sau khi xuất hiện đã cắn một ngụm dưới háng lão.

Lão giả biến sắc, cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng, sắc mặt thê thảm vô cùng. Lão thầm hoảng sợ, nó rốt cục là cái gì vậy? Sao lại nhanh đến thế?

Lão nâng mắt, một con hồ ly màu trắng hung hăn cắn lão thêm vài ngụm, sao đó “phì phì” mấy tiếng ghét bỏ, vẻ mặt khinh thường. Nó vung tay múa chân với Tô Mặc, tỏ vẻ thịt của người này rất chua, làm nó muốn nôn mửa!

Tô Mặc tao nhã bước tới, cười với băng hồ: “Lần sau đừng nên cắn nữa, ta cũng cho ngươi một bộ pháp khí, thế nào?”

Băng hồ ngồi nửa người, một móng vuốt đặt trên cằm, trầm ngâm. Sau đó nó nhanh chóng gật gật đầu, tỏ ý nó cũng cần một bộ pháp khí hồ ly có thể sử dụng.

Như vậy nó sẽ thành một con hồ ly có pháp khí, đủ phong cách!
Bình Luận (0)
Comment