Nhắc tới Thánh tử mới xuất hiện gần đây, người dẫn đường kia lập tức ngồi dậy nói thao thao bất tuyệt.
“Các ngươi còn chưa biết đâu, Thánh tử đại nhân đang xây dựng một đại đô thành ở Ma giới, xung quanh bố trí trận pháp tốt nhất. Không ngờ lần này bên cạnh vương gia Hoa Tích Dung lại có ngọa hổ tàng long như vậy, Thánh tử tinh thông chế tạo cơ quan, trận pháp của Thần Sử rất lợi hại, thế tử Dung Túc cũng đang dần dần khôi phục lại thực lực, còn mở lời ủng hộ Hoa Tích Dung nữa. Hiện giờ lòng dân đều cho rằng chỉ Hoa Tích Dung mới có thể trở thành người thực sự thống trị Ma giới. Hơn nữa nhóm thương nhân đi vào đại đô thành ngày càng đông, giao dịch trong đó vừa an toàn lại được nhiều lợi ích.”
“Ồ? Ma giới đã xảy ra nhiều chuyện vậy rồi sao, thật sự không thể ngờ được.” Sư Anh suy tư.
“Sau đó thì sao?” Ngu Nhiễm nhíu mày, hứng thú hỏi.
Người dẫn đường lập tức mở máy hát: “Nghe nói Thánh tử đại nhân chiếm được thân truyền của Thánh nữ giáo, đã học xong thuật con rối, thuật đó có thể biến người sống thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thánh nữ giáo lúc trước chính vì nguyên do này mà đã mạo phạm rất nhiều người, nhưng cũng khiến người ta phải kiêng kị, bởi vì con rối rất nhiều, đủ để có thể lập nên một đội quân. Thánh nữ tiền nhiệm lại quá chìm đắm trong mỹ sắc, cuối cùng khiến Thánh nữ thành diệt vong. Nhưng tân Thánh tử đại nhân chưa bao giờ làm những chuyện thiếu đạo đức như thế, nghe nói Thánh tử còn kết hợp thuật cơ quan và thuật con rối lại với nhau, chế tạo ra được cơ quan con rối.”
Nghe đến đó, Sư Anh càng thêm đăm chiêu hơn.
Thuật con rối! Hắn biết có một nữ nhân cũng thông thạo thuật con rối.
Nhưng chuyện đã cách đây rất lâu, nữ nhân kia không biết rốt cuộc ra sao rồi?
Càng làm cho Sư Anh không thể tin được chính là Mặc Nhi của hắn lại có thể kết hợp hai thuật với nhau, trong lòng Sư Anh chấn động. Hắn đã sớm biết Mặc Nhi cực kì thông minh, học một biết mười, nhưng không ngờ lại đạt đến trình độ này. Hắn mỉm cười dịu dàng, nói: “Ồ? Lão trượng, thuật con rối và cơ quan có thể kết hợp sao, ông nói rõ một chút đi.”
“Ta cũng muốn biết.” Ngu Nhiễm vuốt cây quạt trong tay, lập tức có hứng thú. Dọc theo đường đi hắn đã nghe được tình hình sinh sống ở Ma giới nhưng lại không nghe chút gì về truyền thuyết Thánh tử.
Vẻ mặt lão giả kia lập tức biến thành kính phục: “Cụ thể ta không rõ lắm, chỉ biết Thánh tử đại nhân dùng hồn phách của động vật chết nhập vào cơ quan, sau đó cơ quan có thể tự làm một vài chuyện đơn giản, ví dụ như lúc chiến tranh, nhảy vào doanh địa của địch chẳng hạn, hoàn toàn không cần dùng thần thức để điều khiển, bên ta cũng không cần phải tổn thất nhiều binh lực.”
Ngu Nhiễm lập tức liếc Sư Anh, “Sư Anh, lực lượng phòng thủ của ngươi nếu so với Mặc Nhi, thật sự rất kém cỏi.”
Sư Anh cầm dù, cười cười, cũng không muốn gây gổ, “Ta biết nàng có thể làm rất tốt, không hổ là Mặc Nhi.”
Ngu Nhiễm liếc xéo hắn một cái, hỏi tiếp: “Đúng rồi, gần đây không biết tình hình Hoa Tích Dung thế nào?”
Khuôn mặt lão giả hơi buồn rầu nói: “Một tháng trước, lão phu nhân rốt cuộc đoạn tuyệt với Hoa Tích Dung, tình thế như nước với lửa. Hoa vương gia lấy ra đá ghi hình công bố khắp thiên hạ, mọi người đều biết lão phu nhân muốn biến Hoa vương gia thành con rối thủ hạ của mình, ép vua ra lệnh chư hầu, thật sự rất thất đức. Sau đó lại có người ám sát Hoa vương gia, bị Hoa vương gia phản kích ngay tại trận, lột da thi thể rồi treo lên cổng thành.”
“Ma giới liên tục nội loạn tranh chấp không thôi, lão phu nhân và Hoa vương gia chia hai đảng khác nhau, nhưng Ma giới một ngày không có vua, chỉ sợ thực lực sẽ ngày càng suy yếu, cho nên Thánh tử và Hoa vương gia thật sự đã dốc hết toàn lực, thành lập đại đô thành căn cứ địa cuối cùng, thống nhất lĩnh vực buôn bán, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với lão phu nhân.”
Ngu Nhiễm cười hì hì, “Không ngờ Mặc Nhi vừa đến, nơi này bỗng nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là khổ cực cho nàng rồi.”
Sư Anh gật đầu: “Đúng là rất vất vả.”
Nhưng lời tiếp theo của lão dẫn đường lại khiến cho hai vị công tử có chút buồn bực, “Đúng rồi, gần đây mọi người còn nói Thánh tử này là niềm yêu thích mới của công tử Hoa Tích Dung, Hoa vương gia là một người đoạn tụ, hiện tại luôn cùng vào ra với Thánh tử, thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.”
“Không thể nào.” Nghe vậy, khuôn mặt Sư Anh và Hoa Tích Dung đồng thời biến sắc, Mặc Nhi sao lại có thể cùng Hoa Tích Dung trở thành đoạn tụ?
“Cái kia ta cũng chỉ nghe nói như vậy.” Lão giả hậm hực.
Sư Anh hơi ngẩng đầu lên, “Hoa Tích Dung là người thông minh, chỉ sợ đã sớm phát hiện ra thân phận của Mặc Nhi rồi.”
Ngu Nhiễm cũng phe phẩy cây quạt, “Đáng tiếc Hoa Tích Dung hoàn toàn không thích nữ nhân.”
Sư Anh gật đầu, “Ta biết, cho nên ta rất yên tâm.”
“Ta cũng thấy rất yên tâm, bởi vì lần này người đồng hành tới đây với Mặc Nhi còn có Cơ Bạch, nam nhân kia vô tình vô dục, sẽ không liếc mắt nhìn nữ nhân một cái. Ngoài ra cơ thể của tên tiểu tử Dung Túc cũng chưa khôi phục lại máu thịt, không đủ gây sợ hãi. Hoa Tích Dung lại không thích nữ nhân, xưa nay luôn giữ mình trong sạch, tóm lại ta vô cùng yên tâm, như vậy có phải có hiểu lầm gì không?”
“An tâm đừng nóng, không nên sốt ruột, trước tiên chúng ta yên lặng theo dõi đã, nhìn xem rốt cuộc mọi chuyện là sao.”
Ngu Nhiễm ngẩn ra, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Sư Anh bình tĩnh nói: “Hai người chúng ta có thể cải trang giả dạng, theo dõi từ xa là được.”
Vẻ mặt Ngu Nhiễm hơi cứng lại, có chút khó tin: “Sư Anh, hiện tại ngươi sắp được ở cùng Mặc Nhi, ngươi có thể chịu đựng như thế sao? Chẳng lẽ không nhớ nàng sao?”
“Đừng để nàng phân tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Giọng điệu Sư Anh không nặng không nhẹ.
“Ngươi muốn xem xét tình hình của nàng từ xa.”
“Đúng vậy.” Môi Sư Anh cong lên, khẽ cười, “Nàng đã ở Ma giới gần mười tháng, nhưng ở chỗ chúng ta chỉ mới mười ngày mà thôi, cho nên ta còn có thể chịu đựng được.”
“Ngươi muốn theo dõi, nhưng ta lại muốn lập tức đến bên cạnh nàng.” Ngu Nhiễm xưa nay luôn là một người nóng vội, hấp tấp.
“Nhiễm công tử, dục tốc bất đạt (nóng lòng làm việc gì đó sẽ không thể đạt được thành công, nên thực hiện từng bước một).” Sư Anh nhàn nhạt nói, “Nếu ngươi muốn đi trước, ta cũng không để ý, nhưng chỉ sợ nàng sẽ không có tâm tình đâu mà ứng phó với ngươi.”
“Được rồi! Ngươi đã không đi, ta cũng không đi.” Hiện tại Ngu Nhiễm đã biết Sư Anh không vô hại như vẻ bề ngoài, mà hoàn toàn là một nam nhân vô sỉ lòng dạ hiểm độc, tâm địa đen tối.
“Ngu thế tử, ngươi xem, phong cảnh nơi đây không tồi.” Sư Anh bỗng nhiên quay đầu lại nói với hắn.
Dọc đường đi, hai người nhìn thấy có chỗ treo mấy bộ hài cốt, có đạo tặc, có kỵ binh Ma giới.
Người dẫn đường kia lập tức nói: “Những thi thể này đều của bọn thổ phỉ, Hoa vương gia truyền lệnh treo lên chỗ cao để răn đe.”
Sư Anh gật đầu, người dân Ma giới dũng mãnh, việc kinh hãi như thế nhất định sẽ có tác dụng.
“Ta nói… bộ dạng chúng ta như vậy đột nhiên xuất hiện có sao không?” Ngu Nhiễm hỏi.
Sư Anh không để ý gì tới hắn, chỉ thu lại cây dù trong tay, khoác thêm một chiếc áo choàng, thay đổi quần áo, đội mũ che đầu màu đen, nhìn qua không thể đoán ra thân phận và bộ dạng của hắn.
Quả nhiên đã chuẩn bị rồi mới đến, trong lòng Ngu Nhiễm hừ lạnh một tiếng, cũng lập tức đội mũ che đầu.
Mấy ngày nay cũng không có nhiều người từ Nhân giới đến Ma giới, Sư Anh và Ngu Nhiễm vừa đến lập tức gây chú ý khắp toàn thành. Sauk hi tham dự tiệc rượu, hai người được sắp xếp dừng chân ở một khách điếm sang trọng, giáp núi gần biển, phong cảnh rất đẹp, nước suối róc rách, hoa nở chim hót, gió mát thổi nhè nhẹ, làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Tất cả những người đến trọ ở đây đều là thương nhân, tuy Ma giới đang rất hỗn loạn, nhưng xung quanh đại đô thành vẫn rất an toàn. Chưa ai từng thấy một tòa thành cư có tới ba lớp tường, bảo vệ trong ngoài như tường đồng vách sắt. Hoàng Đô ở trong cùng, kế tiếp là khu vực buôn bán, cuối cùng là khu dân cư. Dưới sự bảo vệ của tường thành, nhân dân bách tính nếu đến đều có thể an cư lạc nghiệp.
Phòng của Sư Anh và Ngu Nhiễm ở là phòng xa xỉ nhất, trên tầng cao nhất, có thể nhìn khắp cả tòa thành. Bọn tiểu nhị dẫn Ngu Nhiễm và Sư Anh vào, giới thiệu phòng và cách sử dụng một số đồ sinh hoạt của Ma giới cho hai người. Nhưng Sư Anh và Ngu Nhiễm đều không hứng thú, đưa mắt nhìn xa xa.
Nơi đó đã bắt đầu thi công xây dựng tường thành thứ tư, toàn bộ đại đô thành có thể dùng “vững như thành đồng” để hình dung.
Ngu Nhiễm cầm thiên lý nhãn, có thể nhìn được ở khoảng cách rất xa, kính viễn vọng này là thứ năm đó Tô Mặc đã tự mình làm, hắn luôn mang theo trên người, cũng rất thuận tiện. Vừa nhìn đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngu Nhiễm hít một hơi thật sâu, “Mặc Nhi, đúng là ở Mặc Nhi đang ở đó.”
Sư Anh đeo mặt nạ Hồ Điệp, thần thức của hắn cũng xem được rõ ràng toàn bộ. Nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh Tô Mặc, hắn nhíu mày, không ngờ không phải là “Vương gia đoạn tụ” Hoa Tích Dung mà lại là Thần Sử đại nhân Cơ Bạch.
Ngu Nhiễm thở nhẹ một tiếng, “Tiểu tử Dung Túc kia cũng có mặt.”
*
Trên tường thành, Cơ Bạch, Tô Mặc, Dung Túc đều đứng trên cao.
Thần Sử hơi híp mắt, xoay mặt đi, ánh mắt tối đen nhìn không thấy đáy.
Tô Mặc lười biếng ngồi dựa vào tường, không có khí phách cao quý gì của Thánh tử, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Dung Túc cũng đã đổi bộ cẩm y hoa lệ sang quần áo bình thường, sắc mặt người xung quanh hơi trắng, Dung Túc đại nhân chỉ cần hung hăng nhìn họ, bọn họ lập tức cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì. Họ không ngờ Dung Túc lại tới đây, cùng làm việc với họ, bắt đầu đào móng xây nhà đã một ngày một đêm.
Hắn đường đường là thế tử gia của Ma giới mà lại tự mình đào móng, đúng là điên khùng.
Tô Mặc nhìn xung quanh một lát, vươn tay gạt sợi tóc bị gió thổi lộn xộn ra, có chút buồn cười: “Tử Ngọc, cơ thể Dung Túc chưa hoàn toàn hồi phục, hắn làm loại việc đào móng này có phải không thích hợp không?”
Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Mặc Nhi không hiểu rồi, thân thể hắn đã ở trong Thiên Thư ba nghìn năm, gân mạch đã hồi phục rất tốt, chỉ tiếc máu thịt còn chưa thông suốt. Đợi ta đi núi Côn Luân, ta sẽ sắp xếp người luyện chế đan dược cho hắn. Nhưng mạch máu của hắn nếu không khôi phục chỉ sợ không thể đạt đến thực lực như lúc trước, cho nên hắn cần phải khôi phục lại một phần khí huyết trước, để Dung Túc làm những việc như thế này mới là cực kì thích hợp.”
Tô Mặc mím môi suy tư, hắn lại nghe lời thế sao? Nàng không nhịn được hỏi: “Hắn chịu ư?”
“Nữ….. Tiểu Mạch, bản công tử cũng không yếu ớt như thế, thực lực của ta cũng phải bắt đầu khôi phục rồi.” Dung Túc nhíu mày, hắn vốn là Kim Đan hậu kì, nếu không hoàn toàn khôi phục lại khí huyết chỉ là không thể tăng lên được nữa.
Hắn cởi phăng áo ngoài sang trọng ra, thả người nhảy vào hầm cùng với các công nhân khác.
Người bên ngoài đều sử dụng công cụ mà hắn lại dùng tay, bùn đất tung bay.
Vừa thấy thực lực của Dung Túc, mọi người đều trố mắt đứng nhìn, hắn lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, nhanh chóng hoàn thành xong một cái hào rộng, mà dung nhan tuấn mỹ vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Mọi người sợ hãi than: “Lợi hại, thật lợi hại.”
Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Ai có thể ngờ một thiếu niên như thế lại là thể tu.” (*Thể tu: Tu luyện bằng thân thể, ít dựa vào linh lực, thời gian luyện sẽ lâu hơn nhưng sức mạnh và sức chịu đựng lại cao hơn người tu luyện bình thường nhiều)
“Thể tu?” Hóa ra Dung Túc là thể tu, nếu thân thể của một thể tu không thể khôi phục, đương nhiên thực lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
“Hơn nữa để hắn giám sát cũng rất tốt, có hắn hỗ trợ, nàng có thể thoải mái một chút.” Cơ Bạch nhàn nhạt nói.
Tô Mặc liếc hắn một cái, như cười như không, nàng cảm thấy sau khi Cơ Bạch xuất hiện, Dung Túc bị sai bảo cực kì dễ dàng, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc*.
(*) Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc: Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném. Ý nói mỗi người/ mỗi vật đều có người/ có thứ hơn xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết.
Trong chốc lát, Dung Túc lại đào xong nền hào rộng thứ hai.
Nhóm thợ nuốt nước miếng đánh ực, trợn mắt há mồm, vẻ mặt hoảng sợ. Thế tử Dung Túc là đốc công nhưng chẳng những tham gia làm việc, lại còn tự mình làm gương, cũng quá lợi hại. Chính vì có Dung Túc mà ba bức tường thành đã được xây dựng xong bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng mỗi khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Dung Túc yêu cầu bọn họ làm tốt hơn, họ lại thấy như có đàn mãnh thú chạy tới đập vào mình
Nhất là thời điểm Dung Túc chỉ ra chỗ mà bọn họ không làm được thì hắn nhìn rất chăm chú, ánh mắt xanh lam tối tăm, tuyệt đối không cho phép ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu gì. Nghe nói trước kia thế tử Dung Túc cũng rất lợi hại, vì thế mọi người dường như sợ tới mức quên cả thở.
Bọn họ cảm thấy thế giới này thật điên cuồng! Cũng may tiền lương rất cao, nếu không thật sự là mệt chết.
Xem ra ba người bên cạnh Hoa Tích Dung đều không phải là người tầm thường.