Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 168.2

Sư Anh lười biếng nhìn thoáng qua Cơ Bạch, hắn thông thạo các loại mưu mẹo nham hiểm, đối phó người ngoài cũng dư sức, hắn cười khẽ một tiếng, nói: “Cơ công tử, nếu muốn biết Tô Mặc đã tới hay chưa thì chỉ cần có chim truyền tin của tại hạ là được, không ngờ đến giờ ngươi vẫn chưa tìm thấy tin tức của Mặc Nhi, dù ngươi có đi hỏi khắp nơi cũng chẳng lợi ích gì đâu.”

Dứt lời, Sư Anh rút một con chim cơ quan tinh xảo trong tay áo ra, vỗ nhẹ đầu nó một cái, con chim lập tức vỗ cánh phành phạch bay về phía cung điện của Hoa Tích Dung.

“Thấy chưa, nàng đang ở đây.” Ánh mắt Sư Anh trầm trầm, vẫn ưu nhã nhếch môi, ra vẻ cao thâm, “Xem ra Cơ công tử không hiểu nàng lắm.”

“Sư Anh công tử, ngươi cũng vậy thôi, dù ngươi có nói thế nào thì cũng không ích lợi gì, sau khi trở về nàng cũng không báo tin cho ngươi đúng không?” Cơ Bạch đáp trả mỉa mai.

“Cơ công tử nghĩ nhiều quá rồi, đó là do Mặc Nhi biết cách dùng chim truyền tin của ta, nên mới không cần làm điều thừa.” Sư Anh làm như không nghe thấy, hắn luôn hiểu rõ phải đối phó tình địch khiến đối phương phải không chiến mà bại như thế nào, đánh cờ, làm việc, làm người, tất cả đều như nhau.

“Ồ? Thật vậy sao?”

“Tin hay không tùy ngươi.” Sư Anh cười rất dịu dàng, cố ý kích thích. Hai người chỉ giao phong chốc lát, Sư Anh vẫn giữ vẻ lười biếng ưu nhã, nhưng tính tình cũng không tốt lành gì.

Tạ Thiên Dạ nhìn hai người họ, không ngờ bắc Cơ nam Anh lừng lẫy cũng có ngày đấu võ mồm kiểu này, chẳng phải rất uổng phí tài năng sao? Hắn lạnh nhạt nói: “Cơ công tử, cả sư đệ nữa, có một số việc các ngươi cứ nhìn là sẽ biết thôi.”

Sư Anh và Cơ Bạch liếc nhau một cái, Sư Anh cười nhẹ, “Cũng đúng.”

“Sư Anh, nếu trong lòng nàng không có ngươi, thì ngươi sẽ thế nào?” Đột nhiên Cơ Bạch hỏi.

“Anh mỗ cảm thấy, tình cảm của nàng đối với ta nhất định là nhiều hơn một chút, cơ quan thuật của ta chính là minh chứng tốt nhất.” Sư Anh luôn luôn tự tin, hắn đảo mắt nhìn Cơ Bạch, thấy vẻ âm trầm của đối phương thì lại khẽ cười.

Bất giác đã đến chiều, mặt trời ngả về tây.

Cao Tiểu Tỷ mang đôi giầy thủy tinh được thiết kế riêng giẫm mạnh lên thảm trải sàn, đi tới đi lui vài vòng, buồn bực mắng: “Chết tiệt, chết tiệt, lâu như vậy rồi mà tên Hoa Tích Dung kia vẫn chưa đến gặp ta, rốt cuộc là có chuyện gì hả?”

Nàng vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ Hoa Tích Dung không biết nàng tới tìm hắn là vinh hạnh đến cỡ nào? Ít nhất cũng chứng tỏ nàng để mắt tới hắn, nàng là đệ nhất mỹ nhân Ma giới, lấy được nàng cũng rất đáng hãnh diện.

Nghĩ thế, nàng lại kiêu ngạo ưỡn ngực, sắc mặt vô cùng tự tin.

Nàng nhìn thoáng qua bàn điểm tâm, là những món tốt nhất Ma giới, hình thức tinh xảo, là quản gia vừa đưa tới, Hoa Tích Dung đối xử với nàng đúng là khác biệt.

Cao Tiểu Tỷ vừa thưởng thức điểm tâm vừa tính toán gia sản của Hoa Tích Dung.

Nàng không hề biết, đây chẳng qua là những món mà Tô Mặc ăn không hết còn dư lại, bị Hoa Tích Dung sai người mang đi, đồ ăn hắn đưa cho Tô Mặc chưa bao giờ để qua ngày hôm sau.

Quản gia không muốn lãng phí, lại nghe hai huynh muội kia lải nhải nhiều qua nên mới mang tới cho họ ăn luôn.

Cao Tiểu Tỷ quét mắt một vòng, tên này đúng là giàu ngang cả một nước, một món trang trí trong phòng thôi cũng đã mang giá trị xa xỉ. Đợi khi nàng trở thành chủ nhân của nơi này, nàng nhất định sẽ sống thật tốt với Hoa Tích Dung, nàng muốn mua được sợi dây chuyền mà mấy tỷ muội trong nhà đang thèm muốn, gả cho nam nhân như vậy đúng là rất có mặt mũi, toàn bộ nữ nhân trong gia tộc đều phải hâm mộ nàng.

Nghĩ tới sợi dây chuyền thủy tinh giá cao ngất ngưỡng trong tiệm trang sức, Cao Tiểu Tỷ dù có nằm mơ cũng mơ tới nó, lòng nóng như lửa. Lúc trước chỉ cần nàng thích gì, những nam nhân khác đều trang nhau đưa tới cho nàng, duy chỉ có sợi dây đó là không ai mua được, thậm chí nàng đến hỏi giá cũng chỉ nhận được câu trả lời là hàng đặt làm riênng theo yêu cầu.

Nàng bồn chồn bứt bối, nàng tin chỉ có Hoa Tích Dung mới có thể lấy được thứ đó cho mình.

Thì ra, từ trước đến nay, Hoa Tích Dung mới là chân mệnh thiên tử của nàng.

Nàng cảm thấy hai người họ nhất định là trời đất tạo thành đôi.

“Đợi chút, các ngươi rốt cục là ai?” Đột nhiên, bên ngoài, Cao công tử sợ hãi kêu lên/

Cao Tiểu Tỷ cười cười, ngoài Hoa Tích Dung ra, còn ai có thể tới đây nữa chứ? Sao ca ca lại phải ngạc nhiên như vậy?

Lúc này nàng rất bình tĩnh, vì đây chính là cung điện của Hoa Tích Dung, bất luận là ai đến, nàng cũng có thể thong dong ứng đối, vì nàng là nữ chủ tử tương lai của nơi này.

Cánh cửa khảm bảo thạch chậm rãi đẩy vào, nhưng người tới lại không phải Hoa Tích Dung mà là một công tử trẻ tuổi tuấn tú, làn da trắng, khí chất như hoa mai mùa đông, đôi mắt sâu như lòng hồ khiến người nhìn không tự chủ được phải chìm đắm, say mê.

Sau lưng thiếu niên là một người đàn ông với bộ râu quai nón, Cao Tiểu Tỷ chưa gặp bao giờ, nhưng Cao công tử lại khác.

Hắn biến sắc, hoàn toàn không ngờ tên râu ria xồm xoàm này lại là người trong cung điện của Hoa Tích Dung.

Thân phận của hắn rốt cục là gì?

“Cao Tiểu Tỷ, Cao công tử!” Thiếu niên cười cười, nụ cười của hắn rất đẹp, ngay cả đệ nhất mỹ nhân như Cao Tiểu Tỷ cũng phải thầm thấy tự ti.

Yêu mị phong tình, khí chất bất phàm, Cao Tiểu Tỷ mở to hai mắt.

“Ngươi là ai? Đã biết ta là Cao Tiểu Tỷ, chẳng lẽ không biết người tới phải là Hoa công tử ư?”

Quản gia vội ho nhẹ, “Vị này chính là phụ tá đắc lực của Hoa công tử, Thánh Tử đại nhân.”

“Cái gì? Hắn chính là Thánh Tử?” Cao công tử giật mình, hắn cứ thấy tên Thánh Tử này giống giống với nữ nhân ở sòng bạc ngày đó.

Nhưng Cao Tiểu Tỷ lại nhanh chóng chuyển sang khinh thường, Thánh Tử cái gì, cũng chỉ là hạ nhân của Hoa Tích Dung thôi, là nô bộc hạ đẳng thôi mà.

Cao Tiểu Tỷ ngạo mạn hất cằm, “Ngươi đã biết ta là ai, thì cũng phải hiểu quan hệ giữa ta với Hoa Tích Dung. Sao Hoa Tích Dung không tự mình tới đây mà lại cho ngươi xuất hiện?”

Thiếu niên mỉm cười, “Cao Tiểu Tỷ hiểu lầm rồi, ta chỉ tới tặng lễ vật thôi.”

Cao công tử khẽ giật mình, sau đó cũng cười theo.

Hoa Tích Dung quả nhiên thú vị, không gặp muội muội hắn mà lại đưa quà tới, tâm tình của hắn nhất định đang rất phức tạp đây.

Cao Tiểu Tỷ cũng nghĩ như vậy, hóa ra là tặng quà cho nàng, nàng hừ một tiếng, ung dung nói: “Đã thế thì, xem ra các ngươi cũng hiểu quy củ, để quà ở đó, ngươi đi đi!”

Đúng lúc này, một con chim cơ quan vỗ cánh bay vào, thiếu niên mỉm cười, đưa tay đón lấy nó, vỗ vỗ đầu chim, chim lập tức truyền ra giọng nói: “Mặc Nhi, ta rất nhớ nàng, mấy ngày nay nàng thế nào rồi?”

Tô Mặc cười khẽ, thấp giọng đáp: “A Anh, ta đã trở lại.”

Cao Tiểu Tỷ trợn mắt nhìn con chim cơ quan, hít sâu một hơi, đây chính là thứ cực hiếm thấy ở Ma giới, mắt nàng lập tức chứa đầy tham lam.

Hoa Tích Dung bên kia thì không vui sờ sờ bộ râu của mình, tên Sư Anh này đuổi theo nhanh vậy sao, đúng là âm hồn không chịu tan.

“Thiếu niên” cho con chim cơ quan kia bay đi, lại khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, ta đã chuẩn bị cho Cao Tiểu Tỷ một món quà.”

Dứt lời, hắn cười ngọt ngào như hoa, nhẹ phất tay một cái.

Ngoài phòng, một tâm phúc của Hoa Tích Dung đi vào, tay hắn nâng một cái nắp tròn bằng vàng ròng, chậm rãi thả xuống trước mặt mọi người, cung kính chắp tay lui ra ngoài.

Cao Tiểu Tỷ nôn nóng nhấc cái nắp lên, hai mắt lập tức cứng lại.

Bởi vì, trong đó là một tờ giấy nợ.

Tô Mặc cười ung dung, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay, không biết Cao công tử đã gom đủ tiền lời chưa?”

Cao công tử nhìn Tô Mặc, ánh mắt tối sầm, sắc mặt phức tạp, hắn cảm thấy tên này có liên hệ rất lớn với nữ tử trong sòng bạc kia.

Hoa Tích Dung vỗ vỗ vai Tô Mặc, thì thầm một tiếng: “Tiểu Mạch, cho ra xuất trận đi.”

Hắn nhìn hai người kia, chậm rãi tháo bộ râu trên mặt xuống để lộ dung nhan tuấn mỹ. Cao công tử lập tức biến sắc, khó tin thốt lên: “Ngươi… ngươi chính là Hoa Tích Dung?”

Hết chương 168
Bình Luận (0)
Comment