Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 26

“Đúng rồi, bọn họ là ai?” Ngu Nhiễm thong thả bước đến.

“Không rõ lắm, nhưng ta có giữ người sống lại.” Đôi mắt Tô Mặc đẹp như băng, ra tay tra xét trước.

“Chỉ tiếc, loại thích khách này tuyệt đối không để lộ tin tức, cho dù còn sống cũng sẽ uống thuốc độc tự sát, rất khó để biết được thân phận thật sự của họ.”

Ngu Nhiễm nhìn về phía đám người, đôi mắt màu hổ phách trong veo lưu chuyển quang mang, ống tay áo của hắn bay nhẹ, y phục phấp phới như mây, phong tư và khí khái đều hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Chu tiên sinh cũng nhìn theo, quả nhiên bọn thích khách đều tắt thở hết rồi.

Hắn nhíu nhíu mày, không nói gì, lấy một chuỗi tràng hạt trong ngực ra, bắt đầu niệm Vãng Sinh chú. Nhưng tràng hạt của hắn hình như cũng là một loại pháp khí, ánh màu sáng trong, có thể cảm nhận được Phật lực tinh thuần trong đó.

Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn vài lần, Chu tiên sinh này từ đầu đã cho nàng một loại cảm giác đặc biệt, rằng hắn không phải hạng người hời hợt.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không nhịn được nhìn hắn mấy lần. Nhiễm công tử cười khẽ, tao nhã bước lên, dường như không để ý bước đến gần Tô Mặc, khí tức thanh nhã nhàn nhạt như trúc.

Tô Mặc liếc mắt, xoay người một cái, mặt không chút thay đổi cự tuyệt hắn đến gần.

Nhiễm công tử nhíu mày, mỉm cười nói: “Kỳ lạ, vì sao khanh khanh* lại trốn ta? Chẳng lẽ giận ta chuyện gì?” (*Khanh khanh là cách gọi thân mật giữa vợ chồng, người yêu)

Điệu bộ, vẻ mặt của hắn lười nhác, giọng nói có chút mông lung, có chút xinh đẹp, có chút mị hoặc, gần giống như yêu quái mê hoặc lòng người.

Đúng là ta không vui, Tô Mặc nở nụ cười mỉa mai, quyến rũ, nàng lùi lại hai bước: “So ra thì, ta có hứng thú với Chu tiên sinh hơn một chút.”

Nhiễm công tử nhìn Tô Mặc, ánh mắt gợn ý cười, có vẻ không ngoài ý muốn, hắn ngẩng đầu nói: “Chu tiên sinh này đúng là khả tạo chi tài*, có khi nhanh trí tháo vát, có khi nghiêm trang, có khi cực kì khô khan, có khi lại rất quyền lực, là người vô cùng tốt. Nhưng mà, nam nhân không xấu nữ nhân không thương, cho tới bây giờ bản công tử cũng không phải người tốt thuần túy, nếu sau này nàng muốn hợp tác cùng Kim Ngu Đường, nhất định sẽ có hứng thú với bản công tử nhiều hơn.”

(*) Khả tạo chi tài: Chỉ người thiên phú cao, ngộ tính tốt, có tiềm lực phát triển lớn.

Có hứng thú, nàng đương nhiên là có hứng thú, nhưng là trước khi hắn phi lễ với nàng.

Dù sao, hắn cũng từng là thần tượng của nàng.

Tô Mặc cẩn thận nhìn hắn, đảo mắt qua bụng dưới của hắn, ngụ ý nói: “Hứng thú thì không dám, ta chỉ sợ Nhiễm công tử lại đột nhiên xúc động thôi. Nếu công tử thích thỉnh thoảng xúc động với ta, ta có vài biện pháp có thể giải quyết được.”

Nhiễm công tử khẽ mỉm cười, ánh mắt như nước: “Ừm…? Biện pháp gì?”

“Chẳng lẽ là để công tử niệm kinh?” Chu tiên sinh nhân lúc có người nhớ đến hắn mà xen vào một câu.

Ngu Nhiễm hơi cảm khái nói: “Bản công tử đúng là có đọc lướt qua vài thư tịch của tam giáo Thích Đạo Nho*, thường thưởng trà luận thiện** cùng chủ trì đương gia Bát Nhã tự, tiếc là tại hạ không có ngộ tính.”

(*) Tam giáo Thích, Đạo, Nho: Nho giáo hay còn gọi là Khổng giáo, do Khổng Tử sáng lập. Thích giáo là Phật giáo, có nguồn gốc từ Ấn Độ. Đạo giáo còn gọi là Lão giáo hay Tiên giáo. Đây là ba giáo có từ cổ xưa ở Trung Quốc, tồn tại song song với nhau.

(**) Thưởng trà luận thiện: Vừa uống trà vừa bàn luận chuyện ngồi thiền, tĩnh tâm (thiện).

Thưởng trà luận thiện? Tô Mặc không khỏi oán thầm: Nếu hắn mà niệm kinh, thì thật đúng là sỉ nhục Tam Tạng thập nhị bộ kinh*.

(*) Tam Tạng thập nhị bộ kinh: Tam Tạng tức kinh, luật, luận. Thập nhị bộ kinh là một cách phân loại Tam Tạng kinh điển, gồm: Kinh, trùng tụng, thọ kí, kệ-đà, tự thuyết, nhân duyên, thí dụ, như thị pháp hiện, bản sinh, phương quảng, hi pháp, luận nghị.

Nhìn ánh mắt khinh thường của thiếu nữ, Ngu Nhiễm tự biết rõ trong lòng, hắn khẽ cười, mím môi nói: “Nếu Tô tiểu thư không tin, không biết cách của Tô tiểu thư là gì?”

Tô Mặc liếc xéo hắn, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Thanh tâm đan.”

Thanh tâm đan? Chu tiên sinh nghe vậy ngẩn ra, lập tức nhịn không được mỉm cười.

“Công tử, thanh tâm đan đúng là đan được cực phẩm chuyên dùng để phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma lúc luyện công, nghe nói có thể khiến người ta không phát cuồng, không hóa điên.”

Nhưng mà, tẩu hỏa nhập ma, đây không phải châm chọc Nhiễm công tử là kẻ điên sao? Chu tiên sinh buồn cười.

Nhưng Ngu Nhiễm vẫn bất động thanh sắc như cũ, hoa đào tung bay quanh bến tàu, ánh mắt hắn mị ảnh như yêu, nụ cười chưa bao giờ tắt.

Hắn từ từ tiến lên hai bước, chỉnh lại y phục, chắp hai tay, bỗng đoan đoan chính chính thi lễ: “Cô nương chớ hiểu lầm ý của tại hạ, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, Nhiễm mỗ chỉ là muốn cảm tạ cô nương đã xuất thủ tương trợ mà thôi.”

“Công tử muốn đáp tạ thế nào?” Tô Mặc liếc xéo hắn, nở nụ cười như có như không.

“Cái đó… tại hạ lấy thân báo đáp được không?” Nhiễm công tử chớp chớp mắt, ánh mắt thản nhiên thuần khiết.

Tô Mặc quyến rũ cười, giọng nói khinh thường: “Đáng tiếc, Nhiễm công tử, lời nói của ngươi thật sự là không thể tin được, lại càng không dám khen tặng, ngươi vẫn nên giữ lại nói với nữ nhân khác đi. Ta thật sự không thích các hạ, bản cô nương đã sớm có người mình thích rồi, mà loại hình nam nhân như công tử thật sự khó có thể lọt vào được mắt của bản cô nương.”

Tô Mặc không hề nói dối, nàng đúng thật là đã có nam nhân mình thích rồi.

Chẳng qua đó là nam nhân ở kiếp trước, cũng là nam tử duy nhất nàng thích đời trước.

Bóng dáng như tiên giáng trần của nam tử kia đã khắc sâu vào lòng nàng, vào tận xương cốt, đời đời kiếp kiếp cũng không quên.

Chính vì nguyên nhân này nên nàng cự tuyệt, bài xích thân mật với nam tử khác, chỉ vì tình yêu khắc cốt ghi tâm của nàng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lạnh thấu xương, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Nhiễm công tử, nếu sau này ngươi còn thích xúc động trên người ta, không bằng vung đao tự cung* đi thì tốt hơn, nói không chừng còn có thể luyện thành một môn thần công đó.” (*tự cung: tự thiến đó :v)

Dứt lời, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, giơ tay lên, tao nhã cười nói: “Nhưng mà, mấy ngày nữa ta sẽ tu sửa thuyền lại thật tốt, công tử xin tự trọng đi.”

Tự cung? Thật đúng độc nhất chính là lòng dạ đàn bà! Ngu Nhiễm hơi nheo mắt, khẽ cười một tiếng, nữ nhân này quả nhiên là đắc tội không nổi mà.

Hắn rõ ràng vẫn mang danh nam nhi thuần dương*, không gần nữ sắc, tình huống này rõ ràng là nàng quá có sức quyến rũ, chứ không phải hắn không có định lực, nên rõ ràng là oan cho hắn. (*thuần dương: còn trong trắng, xử nam đó)

Chu tiên sinh thu niệm châu lại, bí hiểm cười: “Nhiễm công tử, đây chính là lần đầu tiên bị nữ nhân khi dễ của người.”

Nhiễm công tử như cười như không liếc nhìn hắn, sóng mắt như có một hồ sâu không đáy, “Đúng là xuất sư vị tiệp*, nhưng ta cũng chưa từng đối xử với bất luận nữ nhân nào như vậy. Nếu đã thế, ta càng có cảm giác Văn Nhân Dịch cũng phải khoanh tay chịu trói với nàng, chẳng qua, ta càng ngày càng có hứng thú với nàng rồi.” Nhiễm công tử lẳng lặng đứng thẳng ở bến tàu trong ánh nắng nhàn nhạt, như trăng mùa thu, hơn hẳn gió xuân, phong tư nhẹ nhàng, tao nhã trác tuyệt, tôn quý thanh nhã.

(*) Nguyên văn là “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử”, trích từ “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm” trong bài Thục Tương của Đỗ Phủ, ý chỉ những người có chí lớn trong tâm, chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo cho đại sự nhưng gần đến lúc quan trọng lại không may tạ thế. Ở đây có nghĩa Ngu Nhiễm chưa ra tay đã bị thất bại trước Tô Mặc.

Chu tiên sinh thấy thế, không khỏi thở dài, thầm than: Nam nhân mà, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất.

Dường như, dường như, ngay cả Nhiễm công tử cũng không ngoại lệ!



Trấn nhỏ Tề quốc, tảng đá bên đường, hàm ý ung dung.

Tô Mặc chậm rãi bước đi trên đường phố, máu dính trên y phục đã khô, nam trang màu tối không làm giảm vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến toàn thân nàng toát ra vẻ mỹ lệ thư hùng. Ánh mắt nàng tùy ý đảo qua cửa hàng chung quanh.

Khi nàng đi tới trước một cửa hàng cũ nát, nàng ngẩng đầu nhìn, lưu quang trong mắt rạng rỡ, đứng lại nhìn chăm chú.

“Vị công tử này, người cần gì?” Một nam tử trung niên bước ra, vô cùng hữu lễ hỏi.

“Tô Hà thúc, đã lâu không gặp.” Tô Mặc cười nhìn ông ta, ngón tay vén tóc mai: “Tôi là Tô Mặc.”

“Tô Mặc tiểu thư?” Nam tử trung niên vừa mừng vừa sợ nhìn nàng, “Người đúng là ngũ tiểu thư rồi, tôi quả thực là nhận không ra.”

“Tô Hà thúc, tôi là tới mời các người trở lại Tô gia, tiền lương sẽ tăng lên gấp ba.” Tô Mặc chậm rãi đi đến, toàn thân toát ra khí thế sắc bén.

“Đồng ý đồng ý.” Tô Hà chấn động, sau đó kích động nói: “Tốt quá! Không ngờ tiểu thư Tô Mặc vậy mà đã tiến vào thực lực Tiên Thiên. Tô gia đã có người kế tục rồi, thật là trời xanh có mắt.”

“Ngũ tiểu thư? Thì ra người xinh đẹp như vậy!” Có thêm vài người kích động đi tới, thâm sâu đánh giá Tô Mặc: “Đúng rồi, người hiện tại là Tiên Thiên cấp mấy? Chúng tôi nhìn không ra nữa.”

“Cấp ba.” Tô Mặc cong môi, đôi mắt hổ phách sáng rực rỡ.

“Đúng là cao thủ Tiên Thiên, nếu ngũ tiểu thư cố gắng thêm một chút, Tôi Thể cũng ở trong tầm tay, nói không chừng còn có thể bước vào con đường tu chân đó.”

“Tô gia chúng ta chẳng phải càng hãnh diện hơn sao? Không còn lang bạt kì hồ nữa đúng không?” Mọi người phấn chấn hẳn lên.

“Các ngươi ầm ĩ quá, ngũ tiểu thư đến đây là muốn chúng tôi làm chuyện gì?” Tô Hà hỏi han.

“Thuyền của Kim Ngu Đường cần phải cải tạo, tôi muốn giao việc này cho các người, bởi vì tôi biết các người làm rất tốt.”

“Yên tâm, ngũ tiểu thư, về sau chuyện của Tô gia chỉ cần là người an bài, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo.”

“Không sai, có thể nhìn thấy Tô gia chấn hưng một lần nữa, là chuyện vui vẻ nhất của đám lão gia phó chúng tôi.”

“Đa tạ chư vị.” Tô Mặc vái chào thật sâu. Nàng biết, những người này tất cả đều là gia phó tận tâm trung thành ngày xưa của Tô gia đại phòng, vì bất mãn chi thứ hai cứ chèn ép, mà Tô Quyên lại không biết quản lý, nên tất cả đều tự ra ngoài tìm đường mưu sinh. Nhưng Tô Mặc biết tâm của bọn họ nhất định vẫn còn như xưa.

Nay, nàng muốn dẫn dắt, từng bước chấn hưng gia tộc của nàng.



Gió thổi nhàn nhạt, đá xanh ven đường, bức tường đỏ thắm, tường đỏ ngói xanh, gần giống như một bức họa cổ.

Đột nhiên mưa trút xuống, đám người ngoài bến tàu tản đi, Tô Mặc lẳng lặng ngồi dưới đình tránh mưa.

Công trình của Kim Ngu Đường đã tiến hành được kha khá rồi, nàng thường nhập hàng cho những cửa hàng xung quanh, cũng thanh nhàn tự tại.

Mấy nam tử thỉnh thoảng trao đổi vài câu: “Ngũ tiểu thư… Ngũ công tử, thuyền chúng ta đã cải biến được ba phần, bản thiết kế lần này thật sự quá tuyệt vời.”

“Ngũ công tử, không ngờ người lại có thể thiết kế ra một chiếc thuyền cơ quan lớn như thế, đây đúng là số một trong bảy nước đó! Về sau chuyện làm ăn của Tô gia chúng ta khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.”

“Ừm, tôi biết, về sau còn có thể càng tốt hơn nữa, tôi tin tưởng mọi người.” Tô Mặc mỉm cười, khuôn mặt như họa, mọi người nhìn mà tim đập thình thịch.

“Đám tiểu tử, đừng náo loạn, để ngũ công tử nghỉ ngơi chút đi.” Tô Hà đứng từ xa quở mắng mọi người.

“Ngũ tiểu thư, không, ngũ công tử, chúng tôi phải làm việc, người cứ ngồi đây trú mưa đi.”

Tô Mặc nâng mắt cười với mọi người, nụ cười thanh nhã tĩnh mịch, nàng vừa ngồi vừa xem bản mới nhất Ngu Nhiễm vừa viết xong.

Tình cảnh này vô cùng thoải mái, vô cùng thong thả, bỗng bên tai truyền đến tiếng vỗ cánh phành phạch. Tô Mặc chậm rãi nâng mắt, nhìn thấy một con chim màu trắng.

Nàng nhất thời ngẩn ngơ, con chim cũng nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng Tô Mặc không khỏi lẫn lộn, dần dần nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, lần nàng và hắn cùng nhau khắc ra một con chim.
Bình Luận (0)
Comment