Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 97

Lều trại nơi đóng quân được dựng vô cùng đơn giản, nhưng nơi này cũng là lều trại kiểu Tứ Hợp Viện*, nhìn qua bố trí mặc dù đơn giản, nhưng vô cùng lịch sự tao nhã, hôm nay Văn Nhân Dịch say chưa tỉnh, dĩ nhiên không có thể tiếp khách, Tô Mặc với Sư Anh ngồi trong một cái lều, nơi này vốn là đại sảnh nghị sự, nhưng hiện tại không có người, bên trong rất gọn gàng, hai người lượn lờ trước hương trà, khói dày đặc, rất điềm tĩnh lạnh nhạt.

(*) Tứ hợp viện: Là kiểu nhà có kiến trúc sân sướng được bao quanh bốn phía bởi các gian phòng. Việc phân chia các gian phòng dựa theo thân phận của người ở đó.

Kể từ sau khi ra khỏi khu rừng, Tô Mặc với Sư Anh chỉ mới một ngày không thấy nhau, nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra với Tô Mặc, cứ như đã mấy năm không gặp vậy.

Sư Anh trước mắt vẫn là bộ dạng như trước, trước khi trời chưa tối thì luôn mang một cây dù xanh.

Hắn mặc y phục như tuyết trắng, ngồi nghiêm chỉnh, tao nhã bưng bát trà trong tay, đảo mắt qua, sau cùng ánh mắt của hắn chậm rãi rơi trên người Tô Mặc, mày kiếm nhếch lên, giọng nghe êm tai như tuyết, trong trẻo khoan thai nói: "Có câu nói là sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán*, Yêu Cơ cô nương mới rời khỏi một ngày mà đã có thể khiến cho người ta có cảm giác khác trước, làm người ta cảm thấy mới mẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì với Yêu Cơ cô nương?"

(*) Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán: Không gặp mặt ba ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng ánh mắt khác.

Tô Mặc lạnh nhạt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mê người cong lên.

Mặc dù quan hệ kiếp trước của hai người rất tốt, nhưng trước mắt chỉ có cảm giác thân thiết sơ sơ.

Ánh mắt Sư Anh rũ xuống, chợt cười cười, giọng có chút nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Xin lỗi, là ta đường đột rồi."

Tô Mặc lắc đầu một cái, "Anh tiên sinh cớ gì nói ra lời ấy? Nếu ngươi có thể tới nơi này, tất nhiên đã coi chúng ta là bằng hữu."

Nàng nói chúng ta, dĩ nhiên bao gồm Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm.

Mắt Sư Anh chớp chớp, trong ánh mắt toát ra ánh sáng dịu dàng nói: "Gần đây chuyện không ngừng xảy ra, nghe nói xung quanh hải vực rất nhiều người vô tội đã chết, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, làm trong lòng ta buồn bã không thôi, cho nên hỏi vấn đề này, kính xin Yêu Cơ cô nương chớ trách!"

Nụ cười trên môi Tô Mặc càng thêm sâu sắc, bàn tay trắng nõn vuốt ve chiếc chén bạch ngọc trước mặt, trong giọng nói mang vẻ vui đùa: "Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng Anh tiên sinh vừa gặp đã thân với ta chứ, thật là vô cùng đáng tiếc."

Hôm nay, nàng đã có hai khế ước giả. (*giả: người. Khế ước giả là người khế ước, để nguyên mình thấy hay hơn edit ra)

Một khi xảy ra loại chuyện như vậy, tâm tình tự nhiên cũng thay đổi rất lớn.

Sau khi nàng gặp lại Sư Anh lần nữa, mặc dù trong lòng nhớ nhung sâu sắc, nhưng tâm trạng bình bĩnh rất nhiều, cử chỉ cũng trầm tĩnh lạnh nhạt.

Ai ngờ đến, Sư Anh không nhanh không chậm, thong thả ung dung nói: "Không sai, đúng là tại hạ đối với cô nương như vừa gặp đã quen."

Trong lòng Tô Mặc hơi dâng gợn sóng, nhưng vẫn nhíu mày, đôi môi kiều diễm hơi thở thơm như hoa lan, "Xem ra Anh tiên sinh luôn nói như vậy với nữ nhân lần đầu tiên gặp mặt!"

Sư Anh hơi ngẩn ra, bỗng nhiên ánh mắt thâm sâu nhìn Tô Mặc, độ cong đôi môi cũng không thay đổi, hai mắt đen nhánh, nụ cười trong mắt như hoa trôi, trông đẹp như tranh vẽ. Hắn từ từ nhíu mày, giọng điệu mang theo hương vị tản mạn "À, đa tạ Yêu Cơ cô nương nhắc nhở ta, dù sao tại hạ không gặp nhiều nữ nhân lắm, lần sau ta sẽ cẩn thận."

Tô Mặc có chút chán nản, kiếp trước hắn chưa bao giờ nói như vậy, hơn nữa kiếp trước Sư Anh ở cùng nàng rất tùy ý, nàng thậm chí còn cho rằng mình sẽ trở thành ôn nhu lương thiện nhàn nhã hiền thục vì hắn, vậy mà sau khi trọng sinh không ngờ lại biến thành thế này, tất cả mọi chuyện đã xảy ra thay đổi quá lớn, thật sự làm cho nàng cảm thấy thế sự vô thường.

Đôi mắt đen của nàng tập trung vào một điểm, ánh mắt chớp chớp, tự cười giễu nói: "Anh tiên sinh lần này tới đây là có chuyện gì?"

Từ góc độ này nhìn qua, Tô Mặc không thấy rõ vẻ mặt của nam tử, chỉ thấy khuôn mặt hắn tỏa sáng mông lung.

Sư Anh tiếp tục ngân nga nói: "Lần này tại hạ tới đây là bởi vì muốn góp một phần năng lực non yếu, nhưng nàng biết đấy gần đây chung quanh hải vực đã bắt đầu bạo loạn, bách tính khắp nơi đều chịu tổn thất, bên cạnh ta còn có một tên tham tiền, cho nên để tổn thất có thể giảm ít hơn, có thể gắng gượng lâu hơn một chút, ta và tên tham tiền kia quyết định tới nơi này."

"Người tham tiền đó là ai ?" Tô Mặc ngẩn ra.

"Một vị công tử, không phải nữ nhân." Sư Anh nhếch môi.

"Xem ra là hắn rất quan trọng? Lại có thể khiến Anh tiên sinh tới nơi này." Tô Mặc cố ý nhạo báng hắn.

"Hắn ta là ai cũng không quan trọng, bởi vì tại hạ cũng là người tham tiền, tham và tham gặp nhau, miễn cưỡng xem như hiểu nhau không cần nói." Sư Anh thẳng người lên, tư thái nhanh nhẹn tao nhã.

"Các hạ cũng tham tiền?" Tô Mặc không nhịn được khẽ cười.

"Không sai, ta cũng tham tiền đó, nàng không thể chỉ nhìn bề ngoài." Sư Anh nhìn Tô Mặc, nhẹ nhàng mỉm cười, khói trà mờ mịt che ý cười trong mắt. Hắn nheo mắt, chân mày nhếch lên, tư thái đẹp đẽ thu hút ánh mắt người khác không thể dời đi, mà không khí cũng thoải mái theo.

"Ta biết rõ để cho nam nhân trở thành kẻ tham tiền, trong đó có ba nguyên nhân nhỏ." Tô Mặc cười nói.

"Hả? Xin lắng tai nghe." Sư Anh cũng nhẹ nhàng cười.

"Thứ nhất là người không có nữ nhân thích, thứ hai chính là không thích nữ nhân, chỉ thích bản thân mình, thứ ba chính là người xem tiền như nữ nhân."

"Ồ? Vì sao?" Sư Anh hỏi.

Tô Mặc nhẹ nhàng cười, bàn tay ngọc trắng nõn xoa xoa ly trà, nói thật nhỏ: "Thời điểm nam nhân tiêu tiền nhiều nhất chính là dùng trên người nữ nhân, nếu như hắn không có nữ nhân mình thật sự thích thì sẽ không cho nữ nhân đó chưởng quản tiền tài mà tự mình nắm giữ, đợi đến một ngày nào đó có thể giao tiền cho nữ nhân mình thích thật sự. Cái thứ hai, nếu nam nhân không thích nữ nhân chỉ thích bản thân mình, thì càng không giao tài sản cho nữ nhân. Nguyên nhân thứ ba, nam nhân mà xem tiền tài như nữ nhân, là nam nhân đặt hết tâm tư lên tiền tài, ta nói có lý không?"

Sư Anh tao nhã cười nói: "Yêu Cơ cô nương nói không sai, chẳng qua ta là loại thứ nhất, còn hắn lại là loại thứ hai."

Đôi mắt đẹp của Tô Mặc lưu chuyển: "Loại thứ nhất vẫn có thể cứu chữa, nhưng loại sau là vô vọng."

Sư Anh lẩm bẩm nói: "Xem ra hắn hết cứu được rồi."

Tô Mặc bưng một ly trà lên, ánh mắt nhìn lại, nước trong mắt tràn ra một chút nhàn nhạt cười yếu ớt, phong tình vạn chủng, xinh đẹp tuyệt thế, sau đó trầm giọng hỏi " Anh tiên sinh đã đến đây, vậy ngài định ở đâu?"

"Vị bằng hữu kia chuẩn bị ở đây với ta, sau đó kinh doanh một chút ở đây. Phòng ngự nơi này vẫn cần tăng lên, chỉ là binh lực của các ngươi quá ít, căn bản khó lòng phòng bị." Sư Anh nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt hơi rũ xuống nói, "Nhưng mà chúng ta đều là người tham tiền, cho nên, về sau còn cần cô nương tận tình làm chủ, phí tâm an bài cho tất cả chúng ta, giúp đỡ chúng ta nhiều chuyện, hai bên cùng có lợi, thế nào?"

Tô Mặc không ngờ hắn lại nói những yêu cầu này, nàng giật mình, ánh mắt có chút hoảng hốt, ngay sau đó gật đầu một cái nói: "Đời này không biết có bao nhiêu người muốn giữ Anh tiên sinh lại, nhưng Anh tiên sinh đều tự thu xếp mọi thứ cho mình. Nếu Anh tiên sinh đã nói vậy, xin mời lưu lại, ta sẽ cố hết sức, nhất định khiến hai vị công tử mê tiền hài lòng."

Sư Anh khẽ cười cười, lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt lấp lánh như sao.

Sau khi Tô Mặc thu xếp ổn thỏa cho Sư Anh mới thản nhiên trở lại lều của Văn Nhân Dịch,

Ánh mắt quét qua hai đại nam nhân đang ngủ say trên giường, còn có vò rượu chung rượu chất đầy trên mặt đất, trong phòng ngập tràn mùi rượu Huân Thiên. Tô Mặc nhăn mũi một cái, nhìn ra được hai người này một là vì tâm tình cực tốt mới uống rượu, một là bởi vì tâm tình vô cùng không tốt nên muốn uống.

Bất luận như thế nào, hai người cũng đã uống đến say mèm, vì vậy lúc này chân mày xinh đẹp của Tô Mặc nhíu lại, thầm nghĩ mình nên ngủ ở chỗ nào?

Bất kỳ nữ nhân nào ngủ ở loại hoàn cảnh lộn xộn này, tâm tình cũng sẽ không tốt.

Nhưng mà, hai người vẫn chưa đắp chăn, xem ra Chu tiên sinh thật sự không am hiểu cách chăm sóc người khác.

Nàng lập tức xoay người cầm chăn lên, nhẹ nhàng đắp cho họ.

Ngu Nhiễm lật người, một chân gác lên trên người Văn Nhân Dịch, lẩm bẩm nói: "Khanh khanh."

"Mặc Nhi, đừng làm rộn, mệt chết đi." Văn Nhân Dịch lại ngủ không nhúc nhích, để mặc đối phương gác cái chân dài lên người hắn.

Hai mỹ nam trước mắt nằm chung một chỗ thấy thế nào cũng hết sức đẹp mắt, mỹ nam với mỹ nam, thậm chí trong không khí còn có màu hồng khó hiểu. Ánh trăng nhạt chiếu lên gò má hai người, nhìn như ngọc như mài, bỗng nhiên Tô Mặc chợt có ý nghĩ tai hại, không bằng để cho hai người họ ngủ với nhau đi, đợi đến ngày mai sau khi bọn họ tỉnh lại, quan hệ tất nhiên sẽ vô cùng mật thiết.

Nàng nheo nheo mắt, bên môi lập tức mang theo nụ cười mê người, còn có chút tà ý.

Đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên có người đưa tay nắm cánh tay của nàng.

Tô Mặc quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp trước mặt đã mở ra, nói thật nhỏ: "Mặc Nhi."

"Chàng đã tỉnh?" Mắt đẹp của Tô Mặc di chuyển, lung linh nhu mì nhìn hắn.

"Ừ, tỉnh." Văn Nhân Dịch đang muốn đứng dậy, chợt ánh mắt tuấn mỹ trợn to, đôi mắt đen sâu tỏa sáng, sau đó vẻ mặt ghét bỏ đạp chân của Ngu Nhiễm xuống, lạnh lùng nói: "Tên Ngu Nhiễm vô sỉ, khắp người đầy mùi rượu mà dám dựa vào người ta, xú nam nhân không còn thuốc cứu chữa."

Tô Mặc nhìn chằm chằm Văn Nhân Dịch, bên môi cười như không cười, cất bước tiến lên giúp hắn cởi áo ngoài, nói thật nhỏ: "Trên người chàng cũng là mùi rượu, cũng là một xú nam nhân, thật đúng là chó chê mèo lắm lông."

Chân mày Văn Nhân Dịch khẽ nhíu lại, vuốt vuốt mi tâm nói: "Ta cũng là xú nam nhân?"

Tô Mặc cười cười, hai mắt chớp chớp nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mê người nói: "Thật ra thì, hai chàng đều không phải là xú nam nhân, chỉ là trong phòng mùi rượu quá nhiều."

Văn Nhân Dịch nhíu mày: "Mặc Nhi, nàng thích hắn đúng không?"

Tô Mặc im lặng chốc lát, ánh mắt nhàn nhạt, "Cả hai người đều rất tốt."

Đôi mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, "Mặc Nhi."

"Văn Nhân, chàng ngủ sớm đi, ngày mai còn có chuyện." Nàng thở dài một tiếng.

"Mặc Nhi, tối nay nàng ở cùng ta đi." Văn Nhân Dịch nhịn không được nói.

"Ta hiểu rõ tâm tình chàng không tốt, nhưng quá muộn rồi, ta sợ chàng nghỉ ngơi không được, ngày mai còn có rất nhiều chuyện." Tô Mặc sâu sắc nhìn Văn Nhân Dịch, hắn mặc y phục màu trắng nửa ngồi trên giường, xem ra tâm tình cũng đã khôi phục rất nhiều. Nghĩ đến mọi chuyện hôm nay, trong lòng nàng cũng có chút đau lòng cho hắn, Tô Mặc thì thầm nói: "Dịch, về sau bất kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời khỏi chàng."

Văn Nhân Dịch lập tức ôm lấy nàng, "Mặc Nhi, trong lòng ta có một chút hỗn loạn."

Tô Mặc giật mình, đưa nhìn hắn, khoảng cách gần như thế này, Văn Nhân Dịch chợt ngậm vành tai của nàng, hôn từ từ.

"Mặc Nhi, đêm nay ở lại với ta." Nam nhân hôn nàng, giọng nói khàn khàn hấp dẫn mê người.

Tô Mặc còn chưa có hoàn toàn phản ứng kịp, người đã bị hắn ôm vào trong ngực, cả thân thể như bị ánh mặt trời bao lấy, nam nhân nhiệt tình giống như một đốm lửa, ánh mắt như lửa, tứ chi như lửa, môi lưỡi như lửa, khiến toàn thân nàng nóng đến cứng đờ. Khuôn mặt tuấn mỹ của Văn Nhân Dịch, cúi đầu liền chui vào trong y phục nàng, không ngờ ngày thường nam nhân lạnh lẽo như băng khi nhiệt tình lại có bộ dạng như vậy.

Đôi mắt Văn Nhân Dịch khép hờ mang vẻ mê ly mơ hồ, như đứa trẻ dính trên người nàng, mặt của Tô Mặc đỏ ửng, khẽ lên tiếng nói: "Ngu Nhiễm đang ở đây, chàng thật là không biết kiêng dè!"

Văn Nhân Dịch lập tức ngồi thẳng lên, đưa tay ôm nàng, "Chúng ta đi đến lều của hắn là được."

Áo trắng theo gió phất nhẹ, hắn ôm nàng đi tới lều trại phía trước, nhiệt tình hoàn toàn khác với ngày thường.

Ôm nữ nhân mình thích, Văn Nhân Dịch hôn nàng thật sâu, vẻ mặt vui mừng, hận không thể ôm nàng mãi mãi, vĩnh viễn ở cùng nàng, thì thào nói: "Mặc Nhi, Mặc Nhi."

"Dịch." Mắt Tô Mặc khép lại một nửa, đôi môi khẽ mở.

Dưới ánh đèn Tô Mặc hơi cuộn người, đôi mắt mở to dưới nụ hôn của hắn, mái tóc màu đen như tơ lụa nhẹ nhàng phân tán trên vai nàng, đôi môi mê người cong lên, tôn lên da thịt trắng nõn của nàng, đẹp đến kinh người.

Văn Nhân Dịch đã cởi y phục trên người, buông rèm xuống, hai người ôm nhau thật chặt, không có một chút khoảng cách nào, tiếp xúc thân mật, nhất thời một đốm lửa trong lòng bỗng nhiên được đốt lên.

Ánh trăng mê người, mây mù mềm mại đáng yêu, mặt trăng mắc cỡ chui vào trong áng mây.

Bóng cây mị hoặc, hoa dại chập chờn, nhẹ nhàng đong đưa.

Cổ họng Văn Nhân Dịch phát ra tiếng gầm nhẹ, kìm lòng không được ôm nàng thật chặt.

Hôm sau, Tô Mặc mở mắt ra, thấy Văn Nhân Dịch vui vẻ đứng ở bên cạnh.

"Trời còn sớm sao không ngủ?" Nàng dụi dụi mắt.

"Ta dường như cũng đột phá." Cả người Văn Nhân Dịch dồi dào tinh lực, đêm qua khiến hắn sâu sắc khắc cốt ghi tâm.

"Đột phá? Làm sao có thể?" Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn.

"Ừ, đã đến Ngưng Mạch kỳ." Ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của Văn Nhân Dịch, trên môi nam tử gợi lên một nụ cười như có như không, dĩ nhiên tâm tình rất tốt.

Tô Mặc ngẩn ngơ một hồi lâu, chợt trong Thiên Thư truyền đến giọng thiếu niên kiêu ngạo: "Nữ nhân ngu xuẩn, trên đời này rất nhiều người cũng không biết thân thuần âm có lợi ích gì? Chuyện này có thể tha thứ, vậy mà ngay cả thân thuần âm của bản thân ngươi cũng không rõ ràng, thật là là ngu xuẩn không ai bằng."

Đôi môi đỏ mọng của Tô Mặc lập tức bĩu một cái, lạnh lùng dùng thần thức truyền ngôn, "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Thân thuần âm, Thiên Địa Âm Dương, âm nhiều dương ít, trong vận mệnh ngươi nhất định phải có rất nhiều nam nhân, cho nên khế ước cũng là bảy. Nói tóm lại, một nam nhân thường là vô dụng, ta đã từng nói với ngươi rất nhiều lần rồi, khế ước có bảy, để cho ngươi chấp nhận số phận của mình, cũng chính là đạo lý này." Giọng nói thiếu niên lạnh lùng khinh thường nói.

Tô Mặc nhất thời hiểu ra, chẳng lẽ nói thể chất của nàng không thể ích lợi một nam nhân, cho nên chỉ có một nam nhân thì không cách nào tăng thực lực đối phương được. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhíu mày, nhớ tới nam nhân kiếp trước bá đạo nhốt nàng trọn ba năm, cũng chưa từng thả nàng rời đi, xem ra đối phương căn bản không thấy lợi ích gì từ cơ thể nàng, vậy vì sao hắn còn phải làm như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mặc thở dài một tiếng, ánh mặt gợi lên một nụ cười lạnh, nâng tay xoa xoa trán, cảm thấy có chút nghĩ không thông!

"Mặc Nhi, về sau chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng nhau." Tâm tình Văn Nhân Dịch vui mừng, chợt nhẹ giọng nói.

"Ừ, ta cũng sẽ luôn tốt với chàng, Dịch." Tô Mặc nâng tầm mắt lên, ánh mắt tuyệt mỹ như vì sao.

"Còn Ngu Nhiễm?" Văn Nhân Dịch nhẹ giọng hỏi.

"Ta cũng sẽ như vậy với chàng ấy." Tô Mặc cười nhạt.

Quả nhiên như thế, ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, sau đó từ từ nhìn bên ngoài, thấy chung quanh có nhiều hơn một chiếc lều, kinh ngạc hỏi "Tối hôm qua giống như đã có người tới?"

"Ừ, là Anh tiên sinh tới." Tô Mặc nói.

"Anh tiên sinh?" Văn Nhân Dịch có chút kinh ngạc, cũng không nhớ Anh tiên sinh này là ai.

"Hắn chính là kỳ tài đệ nhất thiên hạ Sư Anh, nhưng mà thân phận hắn tạm thời còn bí ẩn." Tô Mặc chậm rãi giải thích cho hắn.

"Cái đó, tối qua ta uống rượu say, có phải nói cái gì không nên nói không? Có thất lễ với người ta?" Văn Nhân Dịch xoa trán một cái, nhớ lại sau khi say rượu, mình hình như là có nói lời tùy tiện, điên cuồng gì đó.

"Có nói." Tô Mặc ngước mắt, cong môi nhìn hắn.

"Nói cái gì?" Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mày kiếm, không khỏi ngẩn ra.

Tô Mặc nghĩ đến hắn nói Sư Anh là người thứ ba của mình, trong mắt hiện vẻ âm u, trên mặt thoáng qua một tia đỏ bừng. Hiện giờ trong lòng mình là tư vị gì, thậm chí Tô Mặc nghĩ cũng không dám nghĩ, tâm tình đương nhiên vô cùng phức tạp. Trầm ngâm chốc lát, nàng từ từ phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng mê người, nói tiếp: "Thật ra thì cũng không có gì, về sau chàng vẫn nên đừng uống rượu. Còn nữa, hiện giờ Anh tiên sinh sẽ lưu lại, nói qua hôm nay bắt đầu giúp chúng ta."

Lúc này trong lòng Văn Nhân Dịch cũng do dự rất nhiều chuyện, nói tiếp: "Được, xem ra chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn rồi."
Bình Luận (0)
Comment