Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 39

“Đang nghĩ gì?” Giọng của anh vang lên bên tai, tôi mới phát hiện ratôi đã ngây người thật lâu. Tôi mỉm cười với anh một cái, nói không cógì. Anh vỗ vỗ đầu tôi, chỉ chỉ về phía cửa: “Được rồi, đi ngủ đi.”

Nhìn lên đồng hồ thủy tinh treo tường, được, sắp bốn giờ rồi.

Cũng không lôi thôi với anh nữa, mí trên của tôi cũng sắp đánh nhau với mí dưới rồi.

Gường… từ trước đến nay chữ này luôn có thể gợi ra cho người ta nhiều liên tưởng. Mà bây giờ tôi đang nằm trên cái giường lớn này. Không phải màu hồng giống phòng tôi, phòng của anh bài trí rất đơn giản, theo kiểu trang nhã. Chăn tơ tằm màu trắng, lúc tôi nhắm mắt lại bỗng nhớ đếnnhân vật của tôi vẫn còn treo trên máy tính của anh… Nhưng mà chỉ là nhớ ra mà thôi, ôm tấm chăn này, tôi thật sự không còn ý nghĩ muốn đi rangoài nữa.

Trong mũi có mũi hương rất dễ chịu, thoang thoảng giống như xuất hiện trong ký ức đã tan biến…. Mùi này là nước hoa Trésor sao? Tôi mơ màngnghĩ.

Một đêm không có gì xảy ra, nhưng khi tôi tỉnh lại giật mình đã hơn mười giờ … Tôi đổ mồ hôi.

Cuống quít bò dậy, mở cửa, anh đang ngồi trong phòng khách, lật xemmột tờ báo. Nhìn thấy tôi chỉ mỉm cười: “Rửa mặt đi rồi ăn sáng.”

Tôi ngồi trước bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, rốt cuộc kinh ngạc: “Lão đại, anh làm hả?”

“Sữa tươi là mua.”

“Ôi, lão đại, cô gái nào có thể lấy được anh thật sự là quá hạnh phúc đó…” Thức ăn cũng mang hương vị thường thôi, có điều là tôi nịnh nọttheo thói quen.

“A Lạc, anh muốn hỏi em….”

“Cái gì?” Phát âm không rõ, trong miệng tôi nhét đầy thức ăn.

“Em có thích anh không?”

“Hả?”

“…… Cái giường trong phòng kia hả?” (Tần Tấn nổi điên tại chỗ: Là thích anh, có thích anh hay không, có quỷ mới quan tâm có thích cái giường kia hay không….)

“Ờ, cũng được ạ.”

Nhìn thấy sắc mặt anh, nếu như nói ngày hôm qua còn hơi mơ hồ thì hôm nay tôi nghĩ là tôi đã rõ ràng rồi. Hình như anh…. thật sự anh muốn tỏtình với tôi….

Có thật không đây? Giống như đang nằm mơ vậy, nhưng mà anh không làmđược… Điều này…. Lỡ như sau này tôi “vượt tường” thì chẳng phải rất cólỗi với anh sao?

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cho ra hai phương pháp giải quyết:Một, hiện tại đối mặt anh nói rõ ràng, có thể sau này sẽ không còn phảilúng túng nhìn nhau nữa, cho nên đóng gói, xin mời.

Hai, giả vờ hồ đồ, chơi trò mập mờ với anh, có thể né được nhất thời. Đúng rồi, có lẽ anh còn có thể tăng lương cho tôi, có điều như vậykhông được vẻ vang lắm…

“Ặc, lão đại, thật ra thì…” Tôi cẩn thận chú ý vẻ mặt của anh, tiếcnuối vỗ vỗ vai anh: “Em là cô gái bình thường, hơn nữa cũng không chungthủy. Cho nên…”

Nói đến đây tôi cũng không biết nên nói gì: “Tóm lại là, lão đại, cám ơn bữa sáng hôm nay của anh, em muốn đi về trước. Dù sao hiện giờ cũngkhông đi làm được, coi như là em xin nghỉ phép đi.”

“Anh tiễn em.” Giống như anh không hiểu lời tôi nói, đứng dậy đi lấychìa khóa. Tôi trở về phòng thay quần áo, bỗng nhớ đến… Tiêu rồi, quênbáo cho mẹ già rồi.

Ở trên xe, anh không nói lời nào, phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe suốt quãng đường trở nên như mộng ảo.

Xe dừng dưới lầu, tôi nhanh chóng xuống xe, nói một tiếng cám ơn lãođại, sau đó chạy nhanh lên lầu. Chỉ mong… mẹ già không nhìn thấy đượccảnh này.

Nhưng mới vừa vào nhà, mẹ già đã đứng trong phòng khách, trên mặt viết: Hừm, hừm hừm, hừm hừm hừm, mẹ thấy hết rồi nha.

“Mẹ già…. Con trong sạch…” Không để ý lời giải thích của tôi, bà hừm hừm hai tiếng rồi quay người về phòng.

Bà tên là Đông Phương Ức, là một nhà văn tự do. Tuy mấy năm nay cuộcsống không nghèo không giàu, nhưng cũng miễn cưỡng nuôi được tôi lớn như vậy. Bà thích loại nước hoa Trésor Lancome, nhiều năm không thay đổi.Mùi hương kia thật quá đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm đótôi thoáng cái đã ngửi ra ngay.

Họ hàng đều nói dáng vẻ tôi giống bà, nhưng bọn họ không hề nhắc đếncha tôi. Tôi cũng không hỏi, từ nhỏ tôi cũng không như với bất cứ đứatrẻ nào khác, nếu bà không muốn nói… thì dù sao cũng là không tốt rồi.Nếu như không tốt thì tôi cần gì phải hỏi.
Bình Luận (0)
Comment