Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 273

Đã một năm rưỡi trôi qua sau lần săn bắn ở Lạc Dương, Lý Uyên vốn đương nhiệm chức Thái thú ở quận Huỳnh Dương được một năm liền bị điều đến nhậm chức Thái thú ở quận Lâu Phiền. Từ nơi quê hương phồn vinh, nhân khẩu đông đúc, nông nghiệp phát triển lại bị điều đến vùng quận huyện ở phương bắc nhân khẩu ít ỏi, sản lượng lương thực không cao, đây chắc chắc là một hình thức giáng chức trá hình!

Trong lòng Lý Uyên có chút không vui, y không làm sai điều gì, cũng không phải là không đạt đủ chiến tích, khi không lại bị điều đi. Y cũng từng thông qua quan hệ ở kinh thành để thăm dò nguyên nhân, song tin tức nhận được lại là ý chỉ của Thánh Thượng.

Tin này khiến Lý Uyên âm thầm kinh hãi, vì cớ gì mà thánh thượng lại giáng chức y, liệu có gì ẩn giấu đằng sau nguyên nhân này? Y tự dưng liên tưởng đến việc Thánh Thượng chèn ép tập đoàn Quan Lũng, những năm nay Thánh Thượng luôn áp chế tập đoàn Quan Lũng mà không để lộ thanh sắc. Hơn tám phần trọng thần triều đình vốn là người của tập đoàn Quan Lũng, hiện nay đã giảm xuống chỉ còn dưới năm phần, ngược lại sĩ tộc Sơn Đông bắt đầu chiếm quyền thế, con cháu của những đại tộc như Bùi, Thôi, Trịnh, Vương rải khắp triều đình xuống tới địa phương.

Lý Uyên nghĩ đến chính mình cũng là thành viên của tập đoàn Quan Lũng, tổ phụ Lý Hổ của y lại là một trong Bát Trụ Quốc của Quan Lũng, lẽ nào vì thế mà Thánh Thượng giáng chức y?

Mấy tháng nay Lý Uyên thấy trong lòng có chút bất an, luôn cẩn thận kiềm chế hành vi, chỉ sợ nếu bị Dương Quảng bắt được sơ hở lại giáng chức y, mãi đến khi có tin tức tu sửa cung Phần Dương truyền đến, y mới thở phào nhẹ nhõm, chí ít y cũng có cơ hội biểu hiện rồi. Khi Vũ Văn Khải bắt đầu dẫn theo thợ đến khảo sát địa hình, y liền bắt tay tiến hành điều động dân phu. Một khi Thánh Thượng hạ lệnh, y sẽ là Thái Thú phản ứng đầu tiên, lập tức cho ba mươi ngàn dân phu tham gia vào công trình làm đường.

Cung Phần Dương Giám (quan giám sát cung Phần Dương) là Dương Nguyên Khánh, điều này khiến Lý Uyên mừng thầm trong lòng, ít ra quan hệ của bọn họ cũng không tồi, Dương Nguyên Khánh sẽ chiếu cố nếu y khó xử, hắn sẽ không giao mấy nhiệm vụ khó khăn cho y làm.

Lý Uyên cưỡi ngựa tiến đến, chắp tay cười nói:

- Dương tướng quân, đã một năm rưỡi kể từ khi cáo biệt ở Lạc Dương, không ngờ chúng ta lại tái kiến ở quận Lâu Phiền.

Dương Nguyên Khánh cũng cười nói đáp lễ:

- Hôm qua ta vừa đến, vốn định để ngày mai sẽ đến thăm hỏi Lý sứ quân, không ngờ Lý sứ quân lại đích thân đến đây, thật lấy làm hổ thẹn.

- Ai! Cung Phần Dương này chỉ có kỳ hạn ba tháng, nếu không thể hoàn thành thì Dương tướng quân là người đầu tiên bị truy trách, Lý Uyên ta lại là người thứ hai bị trảm, không thể không tận lực!

Lý Uyên nói năng rất ngắn gọn, ngụ ý muốn nói cho Dương Nguyên Khánh rằng bọn họ chính là châu chấu trên cùng một cây, vận mệnh vui buồn của hai người gắn chặt với nhau. Đây cũng là mục đích mà hôm nay y kịp thời tìm đến Dương Nguyên Khánh, muốn tạo dựng một quan hệ hợp tác tốt đẹp.

Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn hiểu được ý tứ của Lý Uyên. Hắn cũng biết được tình hình qua lời kể tỉ mỉ từ Phong Đức Di, tuy trách nhiệm của cung giám nặng nề, song quyền lực cũng rất lớn. Hắn có thể điều động toàn bộ nhân lực cùng vật lực trong chu vi năm quận, hắn cũng nắm trong tay vận mệnh làm quan của quan viên năm quận, hắn chỉ cần tìm một lý do thì có thể buộc tội quan địa phương. Lần buộc tội trong khi cải tạo cung điện này cực kỳ khắc khe, cứ mười người thì giáng hết chín người, Lý Uyên là chủ ở đây, phải tận lực giao hảo với Dương Nguyên Khánh.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh bất chợt trông thấy Sài Thiệu phía sau Lý Uyên, Sài Thiệu vốn là bị thân thị vệ của Thái tử Dương Chiêu, sao y lại ở đây?

- Sài tướng quân, đã lâu không gặp.

Một tiếng “Sài tướng quân” của Dương Nguyên Khánh khiến Sài Thiệu ngượng ngùng, y đỏ mặt tiến đến khom người thi lễ:

- Dương tướng quân, tại hạ đã được điều đến quận Lâu Phiền đảm nhận Lục Sự Tham Quân Sự.

Lý Uyên cũng nói cười ha hả:

- Hiện tại Sài tướng quân cũng là tiểu tế của ta, hóa ra Dương tướng quân cũng quen biết y.

Khó trách Sài Thiệu trở thành con rể của Lý Uyên, chính là vì có chỗ dựa vững chắc từ bên trong. Sài Thiệu cũng là một người có tài năng giống như đại đa số bộ phận thanh niên của triều Tùy, đều là tuấn kiệt, đều là xuất thân từ thế gia tướng môn. Phụ thân Sài Thận của y chính là Hữu Nội Suất của Đông cung khi Dương Quảng còn làm thái tử, là Quận công Phong Cự Lộc, đại tướng chưởng quân của Đông Cung, là đại tướng quân đương nhiệm giám sát thị vệ gác cổng ở hữu môn, quyền cao chức trọng, vì thế Lý Uyên mới hứa gả con gái thứ ba của mình cho Sài Thiệu. Thực ra đây cũng là lợi ích của việc thông gia giữa các môn phiệt.

- Năm đó đã gặp qua ở phủ Thái tử, chúc mừng Lý Thái thú có được hiền tế.

Lúc này Lý Kiến Thành cũng tiến đến thi lễ với Dương Nguyên Khánh:

- Tham kiến Dương tướng quân!

Lý Kiến Thành không hề đảm nhận chức quan nào, y làm việc cho phụ thân, là một á sử ở dưới trướng Thái thú, phụ trách khuyến học ở quận Lâu Phiền, cũng có thể xem như là chức quan đứng sau tấm màn của phụ thân y.

- Nghe nói Kiến Thành đã được làm cha, chúc mừng!

Năm ngoái Lý Kiến Thành đã có một đứa con trai, đại sự của Lý gia được bá quan văn võ truyền khắp trong triều, Tiêu Hoàng hậu cũng phái người đem hạ lễ đến mừng, ngay cả Dương Nguyên Khánh khi ở quận Ngũ Nguyên cũng nghe thấy chuyện này.

- Cũng chúc Dương tướng quân sớm ngày thành hôn, sớm sinh quý tử.

- Ha ha! Đa tạ, đa tạ!

Sau khi mọi người hàn huyên, Lý Uyên tiến lên thấp giọng nói:

- Dương tướng quân, có vài lời ta muốn nói riêng với tướng quân, không biết có thuận tiện hay không?

- Xin mời Lý sứ quân!

Dương Nguyên Khánh vừa khoát tay, hai người liền chậm rãi cất bước thuận theo con đường đang thi công.

- Nhân khẩu Lâu Phiền ít ỏi, năm trước tu sửa Trường thành, cứ hai hộ ở Lâu Phiền thì chọn ra một đinh, tập họp thành năm mươi ngàn dân phu, sau cùng chỉ còn hơn một nửa trở về, nguyên khí tổn thương nặng nề. Lần này Thánh Thượng lại muốn tu sửa cung Phần Dương, hạ danh sách cho Lâu Phiền là ba mươi ngàn dân phu, chia đều mỗi hộ chọn ra một đinh đã là cực hạn rồi. Ta rất lo nỗi bất hạnh khi tu sửa Trường thành năm trước tái diễn, nếu cứ để như vậy thì Lâu Phiền xem như đã tận. Dương tướng quân, ta thật sự rất mong chín phần dân phu còn sống sót quay về sau khi tu sửa cung Phần Dương.

Lý Uyên thở dài, hai năm nay Thánh Thượng không ngừng tiến hành các công trình có quy mô trọng đại, ít nhất cũng đã chết đi ba, bốn thành (30-40%). Nếu lần này dân phu tu sửa cung Phần Dương chết đi một nửa thì Lâu Phiền sẽ không còn tráng đinh nữa.

Dương Nguyên Khánh cũng đang suy xét chuyện này, trên đường hắn đã nghe Phong Đức Di kể qua tỉ mỉ. Số lượng người chết khi tu sửa công trình rất lớn, nhất là do thời gian quá gấp, làm việc cực khổ suốt mười canh giờ cả ngày lẫn đêm. Đồng thời quân đội và q cắt xét lương thực trắng trợn, dân phu chỉ có thể ăn được một chút, cơ hàn kiệt sức, sau khi sinh bệnh còn bị ép buộc làm việc nặng nhọc, cho nên tình hình tử vong của lao công đặc biệt trở nên nghiêm trọng.

- Lý sứ quân, thời gian gấp gáp, ta đoán chừng không còn cách nào khác, ít nhất phải mất một tháng mới sửa xong đường, sau đó là lên núi xây dựng cung điện. Ta lo rằng hai tháng sẽ không đủ, chỉ có thể tận sức không cắt xén lương thực để dân phu ăn no, sinh bệnh có thể nghỉ hai ngày, như thế phỏng chừng tám phần người có thể sống sót trở về.

Lý Uyên cười khổ. Lương thực của dân phu được cấp phát cùng với quân đội của giám công, do quân đội khống chế, địa phương không thể quản lý được, bằng không thì y cũng sẽ không tìm đến Dương Nguyên Khánh.

- Như thế nào, có chuyện gì khó xử ư?

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy Lý Uyên cười khổ.

- Dương tướng quân, cậu còn nhớ Nguyên Trụ chứ?

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn nhớ rõ. Y là đệ đệ của Thái Phủ Tự Khanh Nguyên Thọ, từng nhiệm chức Hữu Vệ đại tướng quân, bị giết cùng với Hạ Nhược Bật tại năm Nhân Thọ thứ tư. Vì chuyện này mà gia tộc Nguyên thị luôn xem Dương Nguyên Khánh là tử địch. Có điều Dương Nguyên Khánh được Thánh thượng quý mến, tình cảnh của gia tộc Nguyên thị đã không còn rạng rỡ như trước nữa, bọn họ rõ ràng không thể có động tĩnh gì, song cũng âm thầm có những hành động nhỏ, như lần trước Hạ Hầu Nghiễm chọc ghẹo Bùi Mẫn Thu, nghe nói có liên quan đến hai người con trai của Nguyên Thọ.

- Có can hệ gì đến Nguyên Trụ?

Dương Nguyên Khánh vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng bạo rống truyền đến từ phía trước.

- Dám giả bệnh với lão tử, mang người đi chém, lấy đầu thị uy mọi người!

Chỉ thấy một gã quan quân xuất hiện ở phía trước hơn mười bước, tuổi ước chừng khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm, dáng người khôi ngô, lông mi thô ráp như bàn chải, tướng mạo hung ác dị thường, đang dùng roi ngựa quất đánh mấy tên dân phu.

Lý Uyên thở dài:

- Chính là y, Nguyên Thượng Ứng – con trai của Nguyên Trụ, Ưng Dương lang tướng, phụ trách giám công lần tu sửa cung Phần Dương này.

Mặc dù Dương Nguyên Khánh cũng dẫn theo hai ngàn sĩ binh giám công, nhưng trên thực tế thì chức tránh của bọn họ thiên về giám sát hơn, giám sát thợ và quan viên, đốc thúc quan phủ địa phương xuất tiền, cung cấp nhân lực cùng vật tư, mà giám công số dân phu còn lại là do quân phủ địa phương phụ trách. Trạm đóng quân ở quận Lâu Phiền có năm tòa quân phủ và hơn sáu ngàn người, ba ngàn quân đội được điều ra từ trong bộ binh phụ trách giám công, Nguyên Thượng Ứng là con cháu của gia tộc Nguyên thị nên đạt được công việc béo bở này, do y toàn quyền phụ trách giám công.

Một gã nam nhân nằm trên đất, y phục ránh bươm, sắc mặt bệnh hoạn, đã nằm hấp hối, mấy chục tên dân phu quỳ bên cạnh y đang ai oán cầu xin.

- Quân gia, năm trước Tào Ngũ Lang đi tu sửa Trường thành còn bệnh trong người, sức khỏe vẫn không tốt, lần này bị điều đến, y thật sự không thể cầm cự nữa, không phải giả bệnh đâu, xin quân gia tha cho bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment