Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 328

Trời nhá nhem tối, từng chiếc xe ngựa lần lượt dừng trước phủ của Nguyên Thọ. Hôm nay là ngày sinh nhật Hầu Mạc Trần thị vợ của Nguyên Thọ. Nguyên Thọ muốn tổ chức mừng nho nhỏ. Phát đi hơn ba mươi tấm thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi hơn ba mươi Quan Lũng quý tộc quan trọng.

Nguyên Tắc em của Nguyên Thọ và con trưởng Nguyên Thượng Võ đang đứng ở cửa đón khách. Lúc này một chiếc xe ngựa dừng lại, trên thùng xe treo đèn lồng có viết hai chữ “Đậu phủ”. Chắc là Đậu Kháng đến. Nguyên Tắc vội vàng tiếp đón.

Đậu Kháng và đệ tộc Nguyên Thọ có quan hệ rất tốt với Nguyên Hoàng Tự tổng quản U Châu. Cũng là thế gia Quan Lũng quan trọng Nguyên Thọ ký gởi hy vọng. Không ngờ, trong xe cuối đầu đi ra là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi. Nguyên Tắc hơi ngây ngẩn cả người. Không phải nói đích thân Đậu Kháng tới sao? Sao biến thành Đậu Diễn con trưởng của gã?

Đậu Kháng Tổng quản U Châu từ sau khi nghi có dính líu đến Dương Lượng tạo phản bị bắt, vẫn nhàn rỗi ở nhà, chờ cơ hội ra làm quan lần nữa. Vốn tối nay đích thân Đậu Kháng tới nhà. Nhưng lúc sắp đi thì thay đổi chủ ý, bảo con trưởng Đậu Diễn thay gã đi.

Đậu Diễn chắp tay cười nói:

- Phụ thân vốn muốn đến, kết quả lúc ra cửa mắt cá bị trật, đau buốt không chịu nổi, đành phải lệnh cháu thay ông đến chúc thọ. Chỗ thất lễ, xin thế thúc thông cảm!

Trong lòng Nguyên Tắc thất vọng dị thường, lại không còn cách nào. Lúc này, một chiếc xe ngựa khác cũng tới. Nguyên Thượng Võ ra đón, rất khéo, là Lý Kiến Thành thay phụ thân đến.

- Gia phụ bệnh nặng, thật sự không thể đến, đặc biệt lệnh ta đưa đến một phần lễ quà mọn, bất thành kính ý.

Nguyên Tắc liếc nhìn Lý Kiến Thành một cái, để lộ ra vẻ mặt khinh thường. Y đương nhiên biết Lý Uyên là giả bệnh. Đơn giản chính là không muốn xuất đầu buộc tội Dương Nguyên Khánh bắn tên giết Nguyên Thiện Võ. Một người vô dụng yếu đuối điển hình, ông đến hay không cũng không sao.

Nguyên Tắc không để ý Lý Kiến Thành. Đậu Diễn và Lý Kiến Thành là họ hàng trong tộc, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giao tình sâu đậm, y sớm đón tiếp, cười nói:

- Đại lang, sớm biết đằng sau xe là ngươi, ta đợi sẽ ngươi chút xíu.

Lý Kiến Thành cũng cười nói:

- Ta còn ló người gọi ngươi mấy tiếng, ngươi lại không nghe thấy. Ta còn cho rằng đầu năm chưa mời ngươi uống rượu nên mang hận trong lòng.

Hai người đều cười ha hả, tay trong tay thân mật đi vào trong Nguyên phủ. Lách qua bức tường, Lý Kiến Thành thấy xung quanh không có người, lúc này mới thấp giọng hỏi:

- Không phải nói đích thân bá phụ đến sao? Sao lại không đến?

Đậu Diễn liếc nhìn phía sau, khinh thường bĩu môi:

- Phụ thân ta nói đây là thù riêng của Nguyên gia và Dương Nguyên Khánh. Trưa nay không ngờ Nguyên Mẫn bị đánh gãy chân. Bởi vậy có thể thấy mối thù giữa bọn họ rất sâu. Phụ thân không muốn tham gia vào thù hận giữa bọn họ, cho nên không đến.

Lý Kiến Thành ngạc nhiên. Đánh gãy chân Nguyên Mẫn không ngờ xảy ra hậu quả như vậy. Làm y không ngờ được, y liền nói:

- Không phải nói muốn liên kết với thế lực Quan Lũng đối phó sĩ tộc Sơn Đông sao?

- Kiến Thành, chuyện này nói không rõ. Phụ thân ta vốn nghi ngờ đây chỉ là cái cớ của Nguyên gia, nói là đối phó sĩ tộc Sơn Đông, trên thực tế là báo thù riêng. Sau chuyện xảy ra lúc trưa, phụ thân càng không tin. Dù sao chuyện này Đậu gia đã quyết định không tham gia.

Lý Kiến Thành gật đầu:

- Không tham gia là chính xác, tham gia ngược lại sẽ chuốc họa cho bản thân.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh tới đại đường. Trong đại đường đã ngồi hai mươi mấy người, tụ tập chung một đại đường, đều là đại diện gia tộc phái tới, cũng có một số nhân vật quan trọng tới. Nguyên Thọ đang nói chuyện với Vu Trọng Văn. Còn Trương Cẩn thì đang nói chuyện cùng Vũ Văn Khải. Độc Cô gia phái đến là trưởng tôn Độc Cô Khí. Vi gia cũng đến, là Vi Hiếu Khoan con trai của Vi Tế. Còn có con trai của Hạ Lâu Tử Can, Kiềm An Thái Thú Hạ Lâu Thiện Trụ, em của Hạ Nhược Bật – Hạ Nhược Đông là Vạn Vinh quận công. Thậm chí cả An Đức Vương Dương Hùng cũng phái con út Dương Sư Đạo đến.

Trên danh nghĩa mọi người là đến chúc thọ, nhưng trên thực tế lại mỗi người đều có tâm tư. Có người thật sự là muốn đối phó Dương Nguyên Khánh. Ví dụ như Hạ Nhược Đông hận không thể đem Dương Nguyên Khánh chém thành trăm mảnh.

Có người muốn đối phó sĩ tộc Sơn Đông, tiêu biểu điển hình nhất là Kinh Triệu Vi thị. Gia tộc Vi thị chủ yếu vì Vi Hiếu Khoan mà hứng khởi. Nói trên ý nghĩa nghiêm khắc, không thuộc loại quý tộc Quan Lũng, mà giống Hoàng Nông Dương thị và Lũng Tây Lý thị, thuộc loại sĩ tộc Quan Lũng. Kinh Triệu Vi cho rằng nội các tể tướng hẳn là có đại biểu sĩ tộc Quan Lũng. Hoằng Nông Dương thị lên không nổi, vậy thì chắc là Kinh Triệu Vi thị đến đảm nhiệm. Bọn họ đối với tin vui Bùi Phiệt chiếm hai vị trí Tể tướng mà bất mản trong lòng.

Mặt khác, Vi thị vì vợ của Nguyên Thượng Võ tư thông với Tề vương mà rất hổ thẹn với Nguyên gia. Cho nên lần này do Vi Tế nhân vật quan trong gia tộc Vi thị đến tham gia.

Nhưng phần lớn mọi người đều hy vọng mượn cơ hội này tụ hợp lại quý tộc Quan Lũng. Mấy năm nay Thánh Thượng chèn ép gia tộc Quan Lũng, mọi người đều rõ như ban ngày. Nếu mình không tranh thủ, cuối cùng nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, quý tộc Quan Lũng sẽ hoàn toàn suy bại. Nhưng vì ảnh hưởng của chuyện về Nguyên Mẫn lúc trưa, còn có không ít người đều trong lòng hoài nghi, phái con đến tham gia, là để thăm dò thực hư trước.

Lúc này, Nguyên Thọ thấy mọi người đến cũng xấp xỉ rồi, liền đứng dậy cười nói:

- Các vị xin hãy yên lặng!

Trong đại đường dần dần yên tĩnh, Nguyên Thọ cao giọng nói:

- Nguyên phủ hoan nghênh các thế gia Quan Lũng đã đến. Hôm nay là sinh nhật của thê tử ta, đồng thời cũng nhân cơ hội này, thảo luận một chút với mọi người về tiền đồ của thế gia Quan Lũng.

Trước đó Nguyên Thọ thương lượng qua với Trương Cẩn, không thể nói thẳng ra là đối phó với Dương Nguyên Khánh, sẽ làm rất nhiều người phản cảm, cho rằng Nguyên gia là đang hiệp đại nghĩa báo tư thù. Chỉ có thể nói là đối phó sĩ tộc Sơn Đông, cuối cùng rơi vào người Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh chỉ có thể là một trong của sĩ tộc Sơn Đông.

Nguyên Thọ đang chuẩn bị nhắc lại huy hoàng của quý tộc Quan Lũng trước. Đang lúc này, một quản gia hoảng hốt khẩn trương chạy đến:

- Lão gia, lão gia!

Phát ngôn của Nguyên Thọ bị ngắt lời, gã vô cùng tức giận, phẫn nộ quát:

- Chuyện gì?

Quản gia lắp bắp nói:

- Dương... Nguyên Khánh đến rồi, nói... muốn xin lỗi lão gia!

Trong đại đường náo động lên. Dương Nguyên Khánh không ngờ tới cửa, đến xin lỗi. Thật là xin lỗi không? Nguyên Thọ không thể nói thêm gì nữa. Nếu là bình thường, gã sẽ thét ra lệnh lấy côn đánh đuổi, nhưng bây giờ gã không dám xử lý qua loa. Nguyên Thọ nhìn thoáng qua Trương Cẩn. Trương Cẩn là quân sư của gã, Trương Cẩn gật đầu, ý là xử lý chuyện của Dương Nguyên Khánh trước, nếu không ngược lại sẽ dẫn đến nghi ngờ vô căn cứ của mọi người.

Cơn lửa giận đang dấy bùng lên trong lòng Nguyên Thọ. Dương Nguyên Khánh đánh gãy chân con gã, lại còn mặt mũi đến xin lỗi. Gã chắp tay nói với mọi người:

- Xin các vị tạm ngồi xuống, ta đi chút sẽ trở lại.

Nhưng chuyện này ai cũng không chịu ngồi ở đây. Mọi người đều đứng dậy, đi theo Nguyên Thọ. Có người còn kéo tay áo la lên:

- Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng, ta bất bình cho Nguyên huynh.

Lý Kiến Thành mơ hồ đoán được mục đích tới cửa của Dương Nguyên Khánh, hẳn chính là vì ân oán riêng của hắn và Nguyên Thọ. Lấy sự tụ tập của quý tộc Quan Lũng suy yếu, chỗ kỳ diệu của cái này và việc hắn đánh gãy chân của Nguyên Mẫn có hiệu quả như nhau.

Đây là một chiêu cực kỳ lợi hại, một khi đem xung đột của hắn và Nguyên Thọ biến thành ân oán riêng giữa hai người bọn họ. Như vậy cùng chung mối thù của quý tộc Quan Lũng, cũng chỉ là biến thành ủng hộ ngoài miệng, không ai sẽ xuất lực thật sự. Năm đó vụ của Hà Nhược Bật không phải bày ra trước mắt sao?

Lý Kiến Thành cũng rất muốn biết. Dương Nguyên Khánh cuối cũng sẽ làm thế nào khiêu khích, y cũng bước nhanh ra ngoài...

Ngoài cửa phủ, Dương Nguyên Khánh mặc một áo tím của quan văn, chắp tay sau lưng, mặt tươi cười. Sau lưng hắn vẫn luôn có hai thiết vệ đi theo, Tam Lang và Tứ Lang, chỉ vào cái hộp gỗ đặt trên bậc thang.

Mấy chục gia đinh của Nguyên phủ đang đứng trước cửa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chăm Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh vẫn ung dung chắp tay sau lưng, trên mặt mang ý cười thong dong. Hắn đã nghe thấy tiếng bước chân huyên náo trong phủ đi tới.

Mở cửa ra, các gia đinh đều tản ra hai bên, Nguyên Thọ đi nhanh ra, phía sau mấy người khách đến chúc thọ cũng đi theo.

Ánh mắt của Nguyên Thọ cay nghiệt nhìn thẳng Dương Nguyên Khánh, dùng một giọng điệu cực kỳ lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đến làm gì?

Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:

- Nguyên Khánh tuổi trẻ không hiểu chuyện, kết quá nhiều thù hận với Nguyên phủ, trong lòng thực sự rất bất an. Đặc biệt đến xin lỗi Nguyên nội sử, hy vọng có thể hóa giải thù oán riêng giữa chúng ta.

Trương Cẩn cũng hiểu Dương Nguyên Khánh là đang châm ngòi, phá hội nghị đêm nay. Gã tâm niệm vừa động, dứt khoát Nguyên Thọ tương kế tựu kế, cố ý hòa giả với Dương Nguyên Khánh. Như vậy lại làm chặn suy đoán của mọi người đối với gã là hiệp nghĩa báo thù riêng.

Trương Cẩn nháy mắt ra hiệu với Nguyên Thọ, Nguyên Thọ không để ý, gã lại thấp giọng ở sau lưng nói:

- Giả hòa giải.

Nguyên Thọ vẫn không để ý, Trương Cẩn cười khổ trong lòng:

- Đúng vậy, đệ đệ và chất nhi không có bị giết. Con trai bị đánh gãy chân, mối thù này làm sao hóa giải, ngay cả giả bộ cũng không được.
Bình Luận (0)
Comment