Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 342

Vương Thế Sung gật gật đầu:

-Thực ra ngay từ đầu ta đã biết rồi, tấu chương của Vi ngự sử bị người ta đánh tráo, nhưng than trong chậu vẫn chưa được đốt cháy, hiển nhiên là bị người ta giết trước khi thay chậu lửa. Chỉ có thể là Vương Thuận Lang, hơn nữa, có thể hắn biết rằng mình rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu, nên chừa lại một thứ.

Vương Thế Sung lấy ra một quyển tấu chương, đưa cho Dương Nguyên Khánh:

-Vi ngự sự tổng cộng để lại ba quyển tấu chương, Vương Thuận Lang đem hai quyển giao cho Trương Vân Dịch, còn một quyển, cũng là quyển quan trọng nhất, y đem dấu vào hốc cây trong dịch quán, trước đó y đã nói cho vợ biết.

Dương Nguyên Khánh lật dở bản tấu chương, hắn lại lấy là bản tấu chương giả, không khỏi thán phục sự cao minh của người làm giả, hoàn toàn giống hệt nhau, không nhìn ra có điểm gì khác biệt.

Vương Thế Sung khẽ mỉm cười:

-Người làm giả bản tấu chương này ta biết, người này họ Triệu, nếu Dương ngự sử có hứng thú làm quen với hắn, ta có thể tìm ra.

Dương Nguyên Khánh khẽ nhướng mắt, nhìn thẳng vào Vương Thế Sung, hồi lâu, hắn lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

-Vương quận thừa nghĩ nhiều rồi, sao ta lại làm việc đó được, nếu phạm phải tội khi quân, thì Dương Nguyên Khánh ta mất nhiều hơn được.

Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

-Thực ra ta đến tìm Vương quận thừa là còn có một việc chính khác.

Lúc này Vương Thế Sung đã hoàn toàn phối hợp với hắn rồi, y cung kính hành lễ:

-Xin Dương ngự sử cứ chỉ bảo!

-Hy vọng là bắt đầu từ ngày mai, Vương quận thừa có thể đứng ra chủ trì đại cục của Giang Đông.

Vương Thế Sung trấn động toàn thân, y hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, y chậm rãi gật đầu:

-Hạ quân tuân mệnh!

………….

Sau khi rời khỏi phủ của Vương Thế Sung, Dương Nguyên Khánh ngồi lên xe ngựa, dưới sự tháp tùng của hơn một trăm hộ vệ, chậm rãi trở về nơi ở của mình. Dương Nguyên Khánh lại nhìn lại quyển tấu chương, khẽ gọi một tiếng “Tam Lang!”.

Dương Tam Lang xuất hiện bên cạnh xe ngựa:

-Công tử, có chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh đưa quyển tấu chương gia cho y xem qua:

-Người làm giả họ Triệu, ngươi và Tứ Lang nghĩ cách giúp ta tìm cho ra người này, làm việc bí mật một chút, đừng kinh động đến bất cứ ai.

Dương Tam Lang gật gật đầu, quay sang ngoắc tay với Dương Tứ Lang, hai bóng người lập tức biến mất trong màn đêm. Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú lên bầu trời, mưa càng lúc càng nặng hạt.

…………..

Thời gian đã dần tới lúc canh ba, khắp thành Giang Đô bao trùm một bức màn tối đen như mực, tí tách tí tách tiếng những giọt mưa đông rơi xuống, màn mưa mờ mịt, toàn bộ thành trì bị một tấm màn sương màu xám bao phủ. Lúc này, mấy trăm bóng đen xuất hiện trước phủ Thái úy, nhanh nhẹn bao vây lấy phủ Thái úy.

Trong phủ Thái úy vẫn còn sáng đèn, ánh đèn hắt ra từ thư phòng. Trương Vân Dịch vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước hương án cầm bút viết thư, y đang viết thư cho cha mình, kể về cục thế Giang Đô. Dương Nguyên Khánh đã khống chế được quân đội địa phương của Giang Đô, khiến cho y rơi vào thế bị động chỉ có thể ngồi chờ đánh, y cảm thấy sớm muộn cũng có chuyện xảy ra, hy vọng phụ thân có thể kịp thời chuẩn bị phương án đối phó.

Lúc chạng vạng hôm nay, người của y từ quận Đan Dương về gấp, báo cho y một tin không ổn, không tìm thấy vợ con của Vương Thuận Lang, bọn họ đã dời đi rồi và tung tích không rõ. Tin tức này khiến cho lòng dạ Trương Vân Dịch cứ cuộn cả lên, mặc dù có khả năng là vợ con của Vương Thuận Lang đã bỏ trốn, nhưng một loại trực giác mách bảo y rằng mối hiểm nguy đang đến gần.

Trương Vân Dịch thở dài, buông bút ngưng thần trầm tư. Chính vào lúc này, từ trong sân viện truyền đến một tiếng bịch, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng giữa đêm thanh tịnh nên có thể nghe thấy rất rõ.

Trương Vân Dịch giật mình chấn động, y đứng bật dậy, bước vội đến bên vách, định rút lấy thanh kiếm ở trên vách. Lúc này, cửa sổ bị va đập kêu lên “răng rắc”, mấy binh sỹ từ ngoài cửa sổ nhảy vào, giương cung tên nhắm thẳng vào y, lớn tiếng quát:

-Không được cử động! Cử động nữa sẽ bắn!

Trương Vân Dịch dừng bước, liền ngay đó chỉ nghe “bình” một tiếng, cửa thư phòng bị đá mở tung, mấy mươi binh sỹ xông vào, giương mâu vây xung quanh y, Trương Vân Dịch cười lạnh một tiếng:

-Dương Nguyên Khánh sốt ruột đến thế này sao?

Một viên quan quân đội ngân khôi bước vào, mỉm cười nói:

-Tướng quân nhà chúng tôi cảm thấy để Thái thú ở lại đây không an toàn, muốn giúp Trương thái thú đổi một nơi khác.

Lúc này, một viên Lữ soái đi vào bẩm báo:

-Bẩm báo Tô tướng quân, bọn ta tìm thấy hai nam tử ở dưới tầng hầm phía sau nhà, bọn họ thừa nhận là chủ của hãng thuyền Vạn Ký!

Sắc mặt Trương Vân Dịch đột nhiên trở nên trắng bệch.

Sáng ngày hôm sau, từ quận nha truyền ra thông tin, nói do vụ án Vi ngự sử bị hại, Thái thú Trương Vân Dịch phải về kinh gặp Thánh thượng ngay trong đêm, các sự vụ thường ngày của Giang Đô tạm thời sẽ do Quận thừa Vương Thế Sung đại diện sử lý.

Thông tin Thái thú Trương Vân Dịch về kinh ngay trong đêm không cũng không gây nên phản ứng quá lớn. Đối với dân thường mà nói, việc này chẳng liên quan gì đến bọn họ, còn đối với các nha dịch và các tiểu lại cấp thấp mà nói, Thái thú về kinh cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ, bọn họ vẫn cứ đi làm bình thường. Nhưng đối với rất nhiều quan lớn ở Giang Đô, việc Thái thú “về kinh” vào thời khắc mấu chốt như thế này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, bọn họ đều mơ hồ đoán ra, Giang Đô sắp có chuyện lớn sảy ra.

Trên đường cái quan bên bờ kênh đào, ba người sáu ngựa gấp rút phóng nhanh trên đường, khiến cho những người đang đi trên đường sợ hãi tránh dạt sang hai bên. Phía trước không xa chính là thôn trang vịnh Minh Nguyệt, tên kỵ sỹ đi đầu khẽ bặm miệng, đoạn nhắm thẳng hướng tây thôn trang mà lao đi.

Trong căn nhà lớn ở phía tây thôn, mười người áo đen đang đợi lệnh. Bọn họ ai cũng kiêu dũng mạnh mẽ, đều là các võ sỹ võ nghệ cao cường.

-Mười người các ngươi chủ yếu là đi ám sát, sau khi ám sát có thể chạy thì chạy, nếu không chạy được thoát thì các ngươi nhất định phải tự sát. Cha mẹ, vợ con các người sẽ được Nam Hoa hội chăm sóc cẩn thận, đảm bảo cả đời bọn họ sẽ không phải lo việc cơm áo…

Vương Mặc đang đứng nơi bậc cửa, dặn dò mười người bọn họ lần cuối cùng. Nghĩa nữ câm đứng sau lưng lão, thần thái nghiêm nghị, cô ta sẽ là thích khách chính, còn mười thích khách kia chỉ là để đánh lạc hướng đám tùy tùng của Dương Nguyên Khánh mà thôi.

Tiêu Vân Nam bên cạnh không khỏi thấy có chút ảm đạm, nếu là ám sát Hoàng đế thì hắn sẽ kiên quyết ủng hộ. Nhưng ám sát một tên Ngự sử đại phu nhỏ nhoi, khiến Nam Hoa Hội phải gánh vác mối hiểm nguy rất lớn, thì hắn cảm thấy được không bằng mất. Nhưng hội chủ đã có lệnh xuống, bọn hắn nhất định phải chấp hành.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một hồi vó ngựa dồn dập, người núp ngoài cửa phụ trách canh gác báo:

-Hội chủ tới!

Vương Mặc ngạc nhiên, hết thảy mọi người đều sững người, sao hội chủ lại tới?

-Mau mở cửa!

Vương Mặc vội ra lệnh.

Cửa mở, hội chủ Nam Hoa Hội Tiêu Tiển bước gấp vào, vẻ hết sức lo lẳng hỏi:

-Mệnh lệnh đã được chấp hành chưa?

Vương Mặc vội bẩm báo:

-Hồi bẩm chủ công, đang chuẩn bị đi làm đây!

Tiêu Tiển khẽ thở hắt ra một hơi, khoát tay:

-Mệnh lệnh hủy bỏ, dừng việc ám sát!

Vương Mặc và Tiêu Vân Nam đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ vui mừng. Tiêu Tiển cười khổ một tiếng:

-Vào nhà rồi nói!

Mọi người cùng đi vào phòng. Tiêu Tiển bôn ba ngàn dặm, quả thực là hơi mệt mỏi, y ngồi xuống, Tiêu Vân Nam mang đến cho y một tách trà.

Tiêu Tiển uống một ngụm trà, lắc lắc đầu:

-Ta nhất thời hồ đồ, đưa ra một mệnh lệnh sai lầm, đợi đến lúc ta suy nghĩ được rõ ràng, thì người đưa tin đã đi được một ngày. Ta chỉ còn cách đích thân đuổi đến để sửa lại mệnh lệnh, từ bỏ việc ám sát Dương Nguyên Khánh.

Vương Mặc gật đầu:

-Thực ra bọn ta cũng cảm thấy việc ám sát Dương Nguyên Khánh có chút không ổn, phiêu lưu quá lớn. Chỉ có điều tại sao hội chủ lại nghĩ đến chuyện ám sát Dương Nguyên Khánh vậy?

Tiêu Tiển cười đau khổ, đáp:

-Trước đây không lâu ta mới vào kinh, bái kiến cô mẫu Tiêu hoàng hậu. Tiêu hoàng hậu có mối oán hận đối với Dương Nguyên Khánh, người nói với ta, hai con trai của người đều bị hủy trong tay Dương Nguyên Khánh. Trưởng tử nếu không làm Thái tử thì sẽ không chết, thứ tử (con trai thứ) mà không vì ngôi vị Thái tử thì cũng không sinh lòng dạ khác. Đáng tiếc bên nhà ngoại của người không có ai, nếu không người ắt sẽ nhờ người nhà giết chết Dương Nguyên Khánh. Ta bèn cho rằng đây chính là một cơ hội để lấy lòng Hoàng hậu, khiến cho ta đưa ra quyết định sai lầm đó.

Tiêu Tiển uống một ngụm trà, đoạn thở dài tiếp:

-Sau khi ta tìm hiểu rõ về cục thế trong triều rồi, ta mới ý thức được mình đã phạm một sai lầm lớn. Thực ra Dương Nguyên Khánh hắn biết về sự tồn tại của Nam Hoa Hội, chỉ là do chúng ta không xâm phạm đến lợi ích của hắn, nên hắn mới giữ im lặng. Nếu chẳng may chúng ta ám sát thất bại, hắn tất sẽ ra tay trả thù, không chỉ mình ta gặp họa, mà toàn bộ Nam Hoa Hội cũng sẽ bị hắn diệt trừ. Cho nên ta mới chạy từ kinh thành đến đây để sửa sai.

Vương Mặc đứng dậy, vái một vái dài, nói:

-Chủ công ý thức được sai lầm của mình, không quản bôn ba ngàn dặm, đây chính là phúc cho Nam Hoa Hội. Vương Mặc ta có thể làm việc cho một chủ công như vậy, đúng là lựa chọn sáng suốt của ta. Ta vững tin rằng, Lương triều tất sẽ phục hưng.

Tiêu Tiển khoát tay cười nói:

-Quân sư không cần đa lễ, hãy nói ta nghe về cục thế Giang Đô, ta rất muốn nghe.

Vương Mặc ngồi xuống, đoạn kể lại tỉ mỉ một lượt những việc đã sảy ra gần đây, cuối cùng nói:

-Sáng hôm nay nhận được tin tức, nói Thái thú Trương Vân Dịch về kinh báo cáo công tác, chính vụ ở Giang Đô sẽ do Vương Thế Sung chủ trì. Bọn ta bèn phỏng đoán, Trương Vân Dịch chắc là bị Dương Nguyên Khánh bắt nhốt rồi. Có thể nói đại thế của Trương Vân Dịch đã mất, rất có khả năng là Dương Nguyên Khánh đã nắm được chứng cớ bất lợi cho Trương Vân Dịch, bỉ chức hoài nghi đó là chứng cớ về việc ám sát Vi Đực Dụ.

-Vì sao Trương Vân Dịch phải giết Vi Đức Dụ?

Vương Mặc trầm ngâm một lát, nói:

-Theo như tính cách cẩn thận của Trương Vân Dịch, thì hắn không thể không biết hậu quả nghiêm trọng của việc ám sát Ngự sử, bỉ chức phỏng đoán, chắc là do Vi Đức Dụ phát hiện ra bí mật gì của nhà họ Trương.

Tiêu Tiển gật gật đầu, thở dài:

-Đương kim Hoàng đế càng ngày càng công kích mạnh vào giới quý tộc Quan Lũng. Hoàng đế vội vàng quá rồi, cứ thế này sớm muộn cũng sẽ khơi dậy sự phản kích của quý tộc Quan Lũng, thiên hạ sẽ đại loạn. Nói theo cách dân gian của người Giang Lăng bọn ta là “sải bước quá lớn sẽ làm rớt vỡ trứng”.

Mọi người đều bật cười, Tiêu Tiển nhìn Vương Mặc và Tiêu Vân Nam, ánh mắt lóe sáng:

-Chỉ cần thiên hạ đại loạn, cơ hội của bọn ta sẽ đến. Lần này, ta sẽ giúp cho Dương Nguyên Khánh một tay.

Tiêu Tiển hỏi Tiêu Vân Nam:

-Có bao nhiêu binh khí dấu ở Giang Đô?

-Ước chừng khoảng hơn ba ngàn món.

-Đêm nay hãy chuyển hết toàn bộ đến đây!

Tiêu Vân Nam đáp lại một tiếng rồi đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Tiển và Vương Mặc. Tiêu Tiển đứng trước cửa sổ trầm ngâm hồi lâu, đoạn chậm rãi nói:

-Ta cứ nghĩ mãi một chuyện, thực ra Dương Nguyên Khánh hắn biết về sự tồn tại của Nam Hoa Hội, hắn cũng biết ta muốn quang phục Lương triều, tại sao hắn không tố giác, dùng chúng ra làm bàn đạp để hắn trèo lên cao. Tiên sinh không cảm thấy lạ sao?

Vương Mặc trầm tư một lát, kinh ngạc nói:

-Không lẽ… chính bản thân Dương Nguyên Khánh cũng…

Tiêu Tiển cười lạnh một tiếng:

-Nếu như ta đoán không nhầm, thì hắn cũng giống như bọn ta, lòng mang dã tâm. Chỉ có điều dã tâm của hắn ở phương bắc, nên mới dung túng cho chúng ta phát triển ở phương nam. Trong lòng hắn cũng rõ, nếu quá bức bách giới quý tộc Quan Lũng, bọn họ tất sẽ tạo phản, thế cho nên hắn mới vội vàng xử lý Trương gia.

-Bỉ chức cho rằng, nếu chỉ xử lý Trương gia, cũng không đến mức khiến giới quý tộc Quan Lũng tạo phản.

Tiêu Tiển gật gật đầu:

-Quả thực là vậy, nhưng nếu xử lý được Trương gia, phân liệt giới quý tộc Quan Lũng, thì bước tiếp theo, Dương Quảng tất sẽ ra tay nhắm vào những lợi ích căn bản của giới quý tộc Quan Lũng.

-Là quân đội sao?

Tiêu Tiển lạnh lùng cười:

-Người nói không sai chút nào, chính là quân đội!

Nói đến đây, Tiêu Tiển bỗng nhiên quay lại:

-Ta muốn đi gặp Dương Nguyên Khánh.

………………….

Trong một con ngõ nhỏ sâu hun hút nơi thành nam thành Giang Đô, một nữ nhân áo trắng, đội nón che mạng đang cưỡi ngựa mà đi. Nàng đi đến một tiểu viện nằm ở cuối ngõ, gõ cửa, cánh cửa kêu “két” một tiếng mở ra, người mở cửa là một phụ nữ trung niên, nét mặt bà ta hết sức rạng rỡ:

-Cô nương, người đã về.

Nữ tử áo trắng gỡ nón và mạng xuống, lộ ra gương mặt vô cùng thanh tú, chính là Trương Xuất Trần, người đã chia tay với Dương Nguyên Khánh gần hai năm nay.

Nàng dắt ngựa vào tiến vào trong sân, nhìn khắp bốn bề một lượt, thân thiết hỏi:

-Thím à, Băng Nhi đâu?

-Đang chơi với Lý Nhị nương ở trong phòng đó.

Trương Xuất Trần lấy từ trên lưng ngựa xuống một cái bọc nặng, đưa cho người phụ nữ trung niên, cười nói:

-Đây là năm trăm lượng vàng và một bọc trang sức kiếm được trong nhà một tên tham quan ở Kỳ huyện. Ngày mai Tử Yên cũng từ quận Hạ Bì đến, chỗ nàng ấy cũng có mấy trăm lượng, đủ để chi dùng trong cung một năm.

Người phụ nữ trung niên gật gật đầu, nhận lấy cái bọc. Trương Xuất Trần buộc ngựa ở trong sân, đoạn vội vàng cất bước đi ra phòng phía sau.

Trong một gian phòng nhỏ, vợ của Đỗ Thịnh là Lý thị đang chơi đùa với một đứa bé gái nhỏ. Đứa bé gái chừng một tuổi, đẹp như tạc, làn da trắng mịn trong suốt, vô cùng xinh xắn đáng yêu, đang bi bô tập nói.

Trương Xuất Trần đẩy cửa bước vào, cô bé lập tức vươn hai cánh tay ra, kích động gọi:

-Mẹ!

Trương Xuất Trần rất đau lòng, ôm lấy đứa bé vào lòng, thơm lên khuôn mặt nó, khẽ gõ lên cái mũi nhỏ của nó một cái, cười nói:

-Hai ngày nay mẹ không ở nhà, con có nghịch ngợm không?

Lý thị cười nói:

-Con bé này mới một tuổi, mà cao thật.

-Ừ! Cha nó cũng cao lắm, nó giống cha.

Trương Xuất Trần ôm con gái ngồi xuống, cười nói:

-Cha nó họ Dương, ta vốn đặt tên cho nó là Dương Nguyên Băng, nhưng mẹ ta nói, con gái không thể mang tên cha, cho nên mới đổi tên thành Dương Băng. Đúng không, cục cưng?

Trương Xuất Trần lại khẽ gõ lên mũi của con gái một cái, cô nhỏ vui mừng bật cười khanh khách.

Trương Xuất Trần lại nhìn qua Lý thị, cười hỏi:

-Nhị nương, ngươi quyết định chưa?

Lý thị gật gật đầu, mắt đỏ lên:

-Ta nghĩ kỹ rồi, sẽ theo các người đi Hành Sơn. Chồng ta bị giết, con trai lưu lạc, có về nhà thì quan phủ cũng không bỏ qua cho ta, chẳng bằng xuống phương nam, còn có con đường sống.

Trương Xuất Trần thở dài:

-Bây giờ làm gì còn đường nào sống? Tên bạo quân đó cho xây một con sông đào, bao nhiêu người nhà tan cửa nát, quả thực là xây trên xương cốt người ta mà. Lại còn tuần du miền nam, bắt dân chúng cống nạp, bọn tham quan ô lại lại được phen vơ đầy túi tham. Ta đã tận mắt thấy bao nhiêu gia đình phải bán vợ đợ con, khuynh gia bại sản. Chỉ hận là lực lượng của Nam Hoa Cung có hạn, không thể thu nhận được nhiều cô nhi như vậy.

Lý thị lại hỏi nhỏ:

-Ta nghe thím nói, Nam Hoa Cung đã nhận nuôi hơn hai ngàn cô nhi rồi, vậy phải cần bao nhiêu lương gạo mới nuôi nổi?

Trương Xuất Trần cười khổ một tiếng:

-Đó đều là do cô tổ mẫu (bà cô) và mẫu thân ta nhận nuôi. Cô tổ mẫu pháp hiệu Quan Âm, người bản địa đều gọi người là Quan Âm Bồ Tát, quyên tiền quyên gạo, quan phủ địa phương cũng ngầm đồng ý. Chỉ có điều bọn trẻ quá nhiều, những khoản mà người dân địa phương quyên góp được cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Chỉ có thể dựa vào ba sư tỷ muội bọn ta đi cướp những tài sản bất nghĩa một dải Giang Hoài để mà nuôi sống thôi.

Trong mắt Lý thị ánh lên một vẻ tán thưởng, cười nói:

-Ta cũng có nghe nói, Trương cô nương được mệnh danh là Giang Hoài Nữ Hiệp. Người trong thôn nhắc tới Giang Hoài Nữ Hiệp, không ai là không giơ ngón tay cái lên tán thưởng, ca ngợi các người chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ bạo an dân.

-Thực ra đó đều là danh hiệu mà hai sư muội của ta tạo nên. Ta đã hơn một năm nay không ra ngoài, lần này nếu không vì muốn để cha của con bé được thấy mặt nó, thì ta cũng không muốn đến Giang Đô, cũng không cứu được Nhị nương. Đây cũng đều là ý trời!

Lý thị trong lòng cảm kích, cười nói:

-Cha của đứa nhỏ ở Giang Đô sao?

Trương Xuất Trần gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, nói:

-Cha nó là quan lớn của triều đình, nếu không phải do mẹ ta bắt ép, thì ta thật không muốn… trong lòng ta rất lo sợ.

Dương Nguyên Khánh không ngờ Tiêu Tiển lại đến thăm hỏi mình, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua trong mắt hắn một lát, đoạn hắn lập tức mỉm cười:

-Chức Huyện lệnh của Tiêu huynh thật là không đủ tư cách nha! Chạy khắp chân trời góc biển, lần trước ở Tây Vực, lần này ở Giang Đô, còn lần sau thì sao, có khi nào là ở ngoài biên tái không?

Tiêu Tiển cũng híp mắt cười, nói:

-Theo như quy định của triều đình, thì Huyện lệnh không được rời quê, Dương ngự sử có vì thế mà trị tội ta không?

-Tiêu huynh đã dám đến đây gặp ta, còn sợ ta trị tội sao?

Hai người nhìn nhau, dường như đều ngầm hiểu cả, bật cười. Dương Nguyên Khánh khoát tay:

-Tiêu huynh xin mời! Chúng ta vào thư phòng ngồi một lát.

Hai người tới thư phòng, phân chủ khách mà ngồi, Tiêu Tiển liền đi thẳng vào vấn đề, nói:

-Trước tiên ta muốn xin lỗi Dương tướng quân về chuyện của bốn năm trước.

Dương Nguyên Khánh biết là y nói đến việc Trần Dận bị giết, xem ra Tiêu Tiển đã thừa nhận hắn là kẻ chủ mưu phía sau rồi, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, nói:

-Có những việc, chỉ cần chúng ta hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói toạc ra, nói toạc ra thì ta rất khó xử.

Tiêu Tiển gật gật đầu, y đã hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, y bèn nói luôn một cách đơn giản, ngắn gọn và chân thành:

-Ta hy vọng có thể giúp sức cho Dương tướng quân trong việc ở Giang Đô, ta có đủ người.

-Vậy ngươi định giúp ta thế nào?

Dương Nguyên Khánh cười nói.

-Rất đơn giản, Dương tướng quân chỉ cho ta một nơi, ta sẽ đem một vài món đồ cất vào đó. Tóm lại, nhất định sẽ khiến cho Dương tướng quân hài lòng.

Dương Nguyên Khánh nhìn y chăm chú, hỏi:

-Tại sao ngươi lại giúp ta?

Tiêu Tiển thản nhiên cười:

-Cứ coi như đền đáp ân tình cho Dương tướng quân đi!

Dương Nguyên Khánh biết tỏng là y nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng quả thật là hắn cần một bên thứ ba làm một số việc. Nam Hoa Hội không phải là Vương Thế Sung, Vương Thế Sung có thể vì lợi ích của mình mà bán đứng Dương Nguyên Khánh hắn, còn Nam Hoa Hội thì không. Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh lấy ra một tờ giấy trên hương án, đưa cho Tiêu Tiển, nói:

-Chính là sơn trang này.
Bình Luận (0)
Comment