Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 359

-Chuyện gì vậy?

Dương Quảng lạnh lùng hỏi.

-Bệ hạ, Đột Quyết Kim Đao phò mã phái sứ giả tới, mong được gặp bệ hạ.

-Kim Đao phò mã sao?

Dương Quảng hơi sửng sốt,

-Người này không phải là đi cùng với Đột Quyết Khả Hãn chứ?

-Bệ hạ, Kim Đao phò mã Ô Đồ trước mắt là thế lực lớn thứ hai ở Đột Quyết, thê tử hắn A Sử Na Nỗ Lệ là con gái lớn của Khải Dân Khả Hãn. Vì hắn bất mãn đối với Thủy Tất Khả Hãn, hai người rất quyết liệt, hiện tại bộ lạc của Ô Đồ được phân bố tại phía bắc, trong tay nắm hai trăm ngàn đại quân, hắn hy vọng bệ hạ có thể chấp nhận sự tồn tại của hắn.

Lời nói của Dương Nguyên Khánh khiến Dương Quảng mắt sáng rực lên, đây là tình hình mà ngài mong muốn được thấy nhất. Đột Quyết xuất hiện nội chiến, ngài vội vàng hỏi:

-Sứ giả đang ở đâu?

-Ở trong doanh trướng của thần.

-Trong doanh trướng của ngươi sao?

Dương Quảng nghi ngờ nhìn hắn một cái,

-Tại sao lại ở trong doanh trướng của ngươi?

-Hồi bẩm bệ hạ, khi thần ở trận chiến ven hồ Cáp Lý năm nhân thọ thứ tư, đã từng cứu tính mạng của Kim Đao phò mã này hai lần, hắn vẫn mang lòng cảm kích thần.

Dương Quảng không nói gì thêm, lập tức sai thị vệ tới doanh trướng của Dương Nguyên Khánh đón người. Trong ngự thư phòng trở nên yên tĩnh, Dương Quảng đang cúi đầu duyệt tấu chương, không để ý tới Dương Nguyên Khánh, cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái. Lúc này Dương Quảng dừng bút lại, ngài lại nghĩ tới lời của vị tiên tri kia “Kinh Tương dương, nguyên nhật sinh (sinh vào mồng một tết dương lịch), đi Tây Vực, phải xưng vương!”

Ánh mắt ngài dần khép lại để lại một khe hở, Dương Nguyên Khánh ở lại Phong Châu một thời gian rất dài, không thể để cho hắn tiếp tục nắm quân nữa.

Dương Nguyên Khánh lặng yên đứng một bên, cảm nhận được một không khí đè nén trong ngự thư phòng, hắn đã cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của từ quân tâm khó lường. Đêm hôm qua Dương Quảng còn nóng lòng chờ đợi mình, để thương lượng đại kế cuối cùng đối phó với Quan lũng quý tộc. Nhưng tối nay ngài đã đối xử lạnh lùng như băng với mình, trong lời nói tràn đầy sự nghi ngờ.

Từ vẻ bề ngoài cho thấy chắc tại vì chuyện của Nghĩa Thành công chúa, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ, chuyện của Nghĩa Thành công chúa chỉ là một mồi lửa. Cho dù không có chuyện của Nghĩa Thành công chúa thì cũng có chuyện khác được tạo ra, nguyên nhân cơ bản là việc trận đấu với Quan Lũng quý tộc không còn cần tới mình nữa. Trận đấu cuối cùng Dương Quảng muốn đích thân cầm đao, hắn Dương Nguyên Khánh đã không còn giá trị lợi dụng nữa, cộng thêm việc Dương Lệ Hoa qua đời Dương Quảng càng không có bất cứ e dè nào đối với mình nữa.

Lúc này, một gã thị vệ đi tới, thi lễ bẩm báo:

-Bệ hạ, người đã được đưa tới.

-Dẫn hắn vào!

Một lát sau, một sứ giả Đột Quyết được đưa vào, y lập tức quỳ xuống dập đầu:

-Sứ giả của Đột Quyết Kim Đao Phò mã khấu kiến Thánh thiên tử Khả Hãn bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Y nói bằng tiếng Đột Quyết, Dương Nguyên Khánh ở bên cạnh dịch thành tiếng Hán.

Trên mặt Dương Quảng lộ ra vẻ tươi cười,

-Đứng lên đi, trẫm có chuyện muốn nói.

-Tạ ơn bệ hạ!

Sứ giả liền đứng sang một bên, Dương Quảng nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, ý là bảo hắn làm phiên dịch, rồi cười nói:

-Kim Đao phò mã có thư cho trẫm đúng không?

-Dạ!

Sứ giả lấy một bức thư ra rồi đưa cho tên thái giám bên cạnh, tên thái giám nhận lấy rồi đưa lên cho Dương Quảng. Bức thư được viết bằng chữ Đột Quyết và chữ Hán, Dương Quảng hoàn toàn có thể hiểu được. Ngài cẩn thận xem qua một lần, đại ý trong thư là Thủy Tất Khả Hãn bị nghi ngờ giết cha, Ô Đồ suất lĩnh bộ lạc của mình đi xuống Mạc Bắc, đối kháng với Thủy Tất Khả Hãn. Trong tay y có hai trăm ngàn binh sĩ, hy vọng Vương triều Tùy có thể ủng hộ, hắn nguyện trung thành với Vương triều Tùy.

Dương Quảng trầm tư một lát liền đứng dậy đi vào phía tường, nhìn lên tấm bản đồ Đột Quyết hỏi:

-Hiện tại bộ lạc của Phò mã các ngươi ở chỗ nào vậy?

-Hồi bẩm bệ hạ, ở giữa Kiếm Hà, tổng cộng có 14 bộ lạc, hơn sáu trăm ngàn nhân khẩu. Nếu cộng thêm cả hai bộ lạc Hiệt Dát Tư và Đô Ba nguyện trung thành với phò mã thì vượt quá một triệu nhân khẩu rồi.

Dương Quảng đã tìm thấy Kiếm Hà, ở phía Tây Bắc của Đột Quyết, cách xa mấy ngàn dặm, ngài gật gật đầu rồi quay lại chỗ ngồi hỏi:

-Bởi vì phò mã của các ngươi nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Khải Dân Khả Hãn, cho nên hắn mới phản bội Thủy Tất Khả Hãn sao?

-Bệ hạ, trên thực tế Khải Dân Khả Hãn cũng không muốn truyền ngôi Khả Hãn cho Đốt Cát. Mấy năm trước đã có ý muốn lập tam tử Đốt Bật Tự nhưng Đốt Bật Tử tuổi còn nhỏ, Khải Dân Khả Hãn liền lệnh cho Phò mã dạy Đốt Bật Tự võ nghệ, có ý ủy thác khiến Đốt Cát vô cùng ghen ghét. Lúc đó mâu thuẫn giữa Phò mã và Đốt Cát cũng vô cùng căng thẳng, lần này Khải Dân Khả Hãn đột ngột tử vong, không rõ nguyên nhân mà Đốt Cát lại tự lập Khả Hãn, gặp rất nhiều sự phản đối của các bộ lạc. Phò mã nhà ta không thừa nhận vị trí Khả Hãn của hắn nên suất lĩnh bộ tộc đi tới phía bắc.

Đợi Dương Nguyên Khánh dịch xong, Dương Quảng càng hiểu rõ, đây là một tin tức làm cho người ta vô cùng phấn chấn, có Đột Quyết Kim Đao phò mã Ô Đồ khống chế Thủy Tất Khả Hãn, Thủy Tất Khả Hãn sẽ không dám xuống phía nam, mình lại càng không phải buồn phiền việc cố hậu, có thể phát động toàn lực cho cuộc chiến tranh với Triều Tiên.

Dương Quảng chậm rãi nói:

-Kim Đao phò mã có ý quy thuận Đại Tùy, phụng trẫm làm quân phụ, việc này làm cho trẫm rất vui mừng, chỉ không biết Kim Đao phò mã có cần Đại Tùy ủng hộ về phương diện nào không?

Sứ thần vội vàng nói:

-Thứ nhất là mong bệ hạ có thể sắc phong Kim Đao phò mã một danh hiệu, khiến tất cả người Đột Quyết đều biết rằng, Đại Tùy thừa nhận sự tồn tại của Kim Đao phò mã. Tiếp theo là chúng thần nguyện dùng dê bò đổi lấy muối, vải vóc, lương thực và trà của Triều Tùy.

Dương Quảng trầm tư một lúc lâu rồi hỏi lại:

-Phò mã của các ngươi ủng hộ Vương tử ở bên người hắn sao?

-Hồi bẩm bệ hạ, Tam vương tử còn ở nha trướng của Đột Quyết, Phò mã không thể mang hắn đi được.

Dương Quảng vốn định phong thêm một Đột Quyết Khả Hãn, nhưng nếu tiểu Vương tử đã không ở trong tay hắn thì chỉ có thể như vậy thôi. Từ trên bàn lấy ra một mũi tên bạch vũ đào trúc đưa cho sứ giả,

-Ngươi về chuyển lời với Phò mã, Đại Tùy đế quốc sẽ hết sức ủng hộ hắn. Trẫm phong hắn làm Đột Quyết bắc địa Diệp hộ, vài ngày nữa sẽ có sứ giả lên phía bắc sắc phong. Còn về phần mậu dịch mà các ngươi đề xuất, trẫm hoàn toàn đồng ý, sẽ do Phong Châu phụ trách mậu dịch với các ngươi.

Sứ giả mừng rỡ cảm kích mãi không thôi, Dương Quảng hạ lệnh trọng thưởng Phò mã Ô Đồ, đồng thời phái người tiễn sứ giả trở về.

Ngự thư phòng chỉ còn lại hai người Dương Quảng và Dương Nguyên Khánh. Dương Quảng vốn định lấy lại quân quyền của Dương Nguyên Khánh, chuyển hắn xuống làm thị lang quan văn của triều đình. Nhưng Đột Quyết phò mã Ô Đồ xuất hiện làm cho Dương Quảng thay đổi cách nghĩ, ngài còn cần Dương Nguyên Khánh liên lạc với Ô Đồ, thay ngài khống chế Thủy Tất Khả Hãn.

Nhưng ngài không thể có những đãi ngộ đặc biệt với Dương Nguyên Khánh như trước, đó là nể mặt Nhạc Bình công chúa, hiện tại Lạc Bình công chúa cũng đã qua đời, ngài cũng muốn thu hồi lại đặc quyền của Dương Nguyên Khánh.

Dương Quảng nhìn Dương Nguyên Khánh một cái rồi chậm rãi nói:

-Theo lệ chế của triều Tùy thì người nhà của đại thần quân đội biên cương phải giữ lại ở trong Kinh. Người nhà của ngươi đi theo ngươi các tướng lĩnh trấn giữ biên cương khác đều oán thán làm trẫm rất khó xử. Ngươi đưa vợ con về Kinh thành đi, trẫm bảo đảm sự an toàn cho họ, ngoài ra nhân khẩu Phong Châu quá nhiều, chính vụ nặng nề, không nên quân chính (quân đội và chính trị) nhất thể. Trẫm nghĩ đi nghĩ lại rồi có thể không chia thành nhiều quận nhưng quân đội và chính trị phải chia ra, ngươi vẫn đảm nhiệm tổng quản Phong Châu nhưng Thái thú quận Ngũ Nguyên trẫm quyết định để Dương Sư Đạo đảm nhiệm, ngươi không cần phải kiêm nhiệm nữa.

Dương Nguyên Khánh hít sau một hơi, Dương Quảng không lấy lại quân quyền của hắn, đây là may mắn nhất của hắn rồi, hắn lập tức khom người nói:

-Thần tôn chỉ!

-Trẫm hơi mệt mỏi, ngươi lui ra đi!

-Thần cáo lui!

Dương Nguyên Khánh chậm rãi lui đi, khi lui tới cửa thì nghe thấy tiếng của Dương Quảng lạnh lùng nói:

-Trẫm coi như là Nghĩa Thành công chúa đã chết.

Dương Nguyên Khánh chấn động cả người.

……..

Tháng mười năm Đại nghiệp thứ sáu, Dương Quảng quay trở về Kinh Thành, lập tức ban bố chiếu thư chuẩn bị chiến tranh. Lệnh ba vạn người giàu có trong Kinh thành mua quân mã, lại bố trí phủ ở Sơn Đông nuôi ngựa để cấp cho quân đội sử dụng, làm cho giá ngựa chiến tăng vọt chỉ sau một đêm, một con ngựa một trăm tiền, phú hộ Kinh thành đều khổ không nói nổi thành lời.

Lập tức Dương Quảng lại hạ lệnh xây dựng kho lương triệu thạch ở Lô Hà trấn ở quận Liễu Thành và Hoài Viễn trấn ở quận Yến. Lại hạ lệnh cho sáu trăm ngàn dân phu ở sáu quận là quận Tề, quận Bình Nguyên, Bột Hải, Thanh Hà, Tế Bắc, Bắc Hải tự chuẩn bị xe bò vận chuyển toàn bộ lương thực trong kho lương của sáu quận tới Liêu Đông, những người dân nào dám tham quan lương sẽ xử tử.

Ý chỉ được truyền tới sáu quân, thì lập tức nổi lên một trận xôn xao, lúc này quận Tề, quận Tế Bắc, Bắc Hải nạn hạn hán cực kỳ nghiêm trọng. Mà quận Bột Hải phía bắc Hoàng hà, quận Bình Nguyên, quận Thanh Hà, bùng nổ đại nạn ngập úng hết ruộng đất, sáu quận đều không có thu lương, dân đói khắp nơi.

Hoàng đế Dương Quảng lúc này lại truyền đạt mệnh lệnh chiếu thư, giống như họa vô đơn chí, quan phủ cả sáu quận đều không dám cãi lại thánh chỉ. Dưới xã huyện bắt những nhà nào có bò làm dân phu, phát cho ba trăm xe bò, mỗi xe bò vận chuyển 3 thạch, hai người đẩy một chiếc, lệnh cho họ tự chuẩn bị lương khô, vận chuyển hàng triệu thạch lương thực tới Liêu Đông.

Dọc đường tới phía bắc, dân phu vận chuyển lương thực nối liền không dứt, không quản đường xá gian nan xa xôi. Dọc đường đi đâu đâu cũng thấy dân phu ngã bệnh và thi thể của bò bệnh chết, mà xe bò đi lại chậm đi Liêu Đông ít nhất cũng mất 2 tháng. Lương khi mang tùy thân chỉ có thể ăn được 10 ngày, cơ bản là không thể đủ được, dân phu chỉ có thể ăn vụng quan lương, chưa tới Liêu Đông thì quan lương đã vơi đi một nửa, dân phu chỉ có thể chia nhau số quan lương còn lại rồi chạy trốn, đổ thừa cho bọn trộm cướp.

Đây là dân phu vận chuyển lương thực, mà nguy cơ chính lại xuất hiện ở các nơi trong 6 quận, vì quan lương trở thành quân lương. Không có một quan phủ nào dám mở kho lương phát lương thực cứu tế nạn dân, hàng triệu dân đói kêu gào xin lương thực, lương thực cạn kiệt. Những người an phận chỉ có thể chờ đợi những ngày tháng đói chết mà đi cướp đoạt thì còn có thể sống nổi. Thiên oán dân hận, mâu thuẫn giữa quan và dân đã tới cực điểm.

Huyện lị Trâu Bình của Tề quận, cách thị trấn ước chừng ba mươi dặm trên quan đạo, có một đội hơn năm trăm kỵ binh đang tiến nhanh tới Trâu Bình. Viên quan cầm đầu chính là Tề quận thừa Trương Tu Đà, các kỵ binh bên cạnh hắn đều là quân địa phương Tề quận. Do Đô úy Tần Quỳnh suất lĩnh, bọn họ đều nhận được cầu viện khẩn cấp của huyện lệnh Trâu Bình, mấy vạn dân đói sắp bùng nổ bạo động, bọn họ dẫn quân đến trấn áp.

Một đường trên cánh đồng hoang vu, đất nứt nẻ, tất cả các con sông đều khô cạn, đâu đâu cũng có thể thấy được xương người và vật. Huyện Trâu Bình là huyện bị thiên tai nặng nhất Tề quận.

-Quận thừa!

Tần Quỳnh phóng ngựa đuổi theo Trương Tu Đà hỏi:

-Kho quan không thể mở, vì sao không thể mở kho dự trữ để phát lương.

Trương Tu Đà hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói:

-Kho dự trữ làm gì còn lương thực chứ!

Hơn một tháng trở lại đây Trương Tu Đà mệt mỏi, trên môi hằn lên một vệt của nước bọt, giọng nói khàn khàn, tình tính nóng nảy, có thể ông ta cho rằng không nên nổi nóng với thuộc hạ của mình, ánh mắt trở nên ôn hòa lại rồi hỏi:

-Tình hình ở nhà ngươi thế nào?

Tần Quỳnh cười khổ một tiếng:

-Trong nhà ty chức cũng tạm ổn, vẫn còn chút lương thực, hôm qua vừa tặng cho Sĩ Tín hai mươi cân gạo, nghe nói nhà hắn hết lương thực rồi.

Trương Tu Đà thở dài một tiếng, lương thực trong nhà ông ta cũng sắp hết rồi, trong nhà chỉ còn bốn bức tường, cái gì có thể bán đều bán hết rồi, ông ta chuẩn bị đưa vợ con vào Kinh nhờ đồ đệ Dương Nguyên Khánh chăm sóc.

Tần Quỳnh do dự một chút rồi nói:

-Quận thừa, có thể nới lỏng trấn áp một chút không, dù gì thì dân chúng cũng bị ép tới đường cùng rồi.

Trương Tu Đà lắc lắc đầu,

-Ngươi không biết huyện Trâu Bình so với các nơi khác còn nghiêm trọng hơn sao, là có người cố ý châm ngòi.

Tần Quỳnh cả kinh,

-Quận thừa là chỉ đạo tặc Trường Bạch sơn Vương Bạc sao?

Trương Tu Đà oán hận nói:

-Đúng là tên giặc này!
Bình Luận (0)
Comment