Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 427

Tuy nhiên triều hội hôm nay và thường ngày có chút khác nhau, đó là chuyện trước đó không có đề tài thảo luận, thì đây là lần đầu tiên, còn việc không có việc gì có thể thảo luận, thì rước đây cũng đã có mấy lần không có việc gì bàn luận, tình hình đó, triều hội sẽ có thể trực tiếp hủy bỏ. Hôm nay rõ ràng là Dương Quảng cố ý che dấu nội dung của triều hội, không tránh khỏi khiến người ta nảy sinh vài phần nghi ngờ.

Tiếp theo, các đại thần phát hiện người tham gia triều hội hôm nay có nhiều thêm mấy tướng lĩnh cao cấp trong quân đội. Hữu Dực Vệ Đại tướng quân Lai Hộ Nhi, Tả kiêu vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng, Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Lý Cảnh, Tả Kiêu vệ Đại tướng quân Kinh Nguyên Hằng, Tả Võ Hầu vệ Đại tướng quân Triệu Hiếu Tài, Hữu Võ Hầu vệ Đại tướng quân Chu Pháp Thượng. Ngoài ra còn có các quan lớn Tả Quang Lộc Đại Phu Vương Nhân Cung, Dương Nguyên Khánh tổng quản U Châu… tới tham dự, ngay cả Hộc Tư Chính Binh Bộ Thị Lang cũng đã tới.

Những hiện tượng bất thường này khiến đại thần đều nhận thấy, hôm nay nhất định phải xảy ra chuyện lớn.

Chỗ ngồi của Dương Nguyên Khánh là tạm thời thêm vào, là người thứ ba hàng thứ hai bên phải, có một cái ghế ngồi rộng, trên ghế còn có cái bàn nhỏ, cùng với giấy bút. Hắn ngồi xuống, một hoạn quan tiến ra phía trước mời hắn một tách trà nóng.

Đây là đặc điểm của hội nghị nội các, điều kiện rất thoải mái. Lúc này một tiếng chuông trong trẻo vang lên, ngay lập tức một tiếng nói với giọng cao vút vang lên:

-Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm!

Các trọng thần đều đứng dậy, Dương Quảng dưới sự vây quanh của mấy cung nữ cầm quạt, bước nhanh từ bên hông đi lên thềm ngọc, đã ngồi lên trên ngự tháp. Chúng thần cùng lúc khom người hành lễ:

-Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

-Các vị ái khanh! Miễn lễ! Cho ngồi!

-Tạ ơn bệ hạ!

Các trọng thần ào ào ngồi xuống, trong điện yên tĩnh lại, Dương Quảng nhìn thoáng qua mọi người, thực sự ông ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

-Các vị ái khanh, trẫm suy nghĩ nhiều lần, quyết định tái phạt phản tặc Triều Tiên. Trẫm biết rõ sự việc quan trọng hơn nhiều. Cũng đã dùng gần hai tháng suy nghĩ, trẫm rất rõ hiện trạng của Đại Tùy, có rất nhiều khó khăn. Nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, tái phạt Triều Tiên, việc này đã quyết định, không thể họp lại.

Quyết định này của Dương Quảng làm náo động trong điện, ai cũng không ngờ tới. Triều hội hôm nay không ngờ là tuyên bố chuyện này, Thánh Thượng muốn tấn công Triều Tiên lần nữa.

-Thánh Thượng không thể!

Thượng thư Hữu Phó Xạ Tô Uy vội vàng nói:

-Không thể lại chinh phạt Triều Tiên.

Y cũng bất luận Dương Quảng có đồng ý hay không, chạy ra khỏi chỗ ngồi quỳ xuống nói:

-Bệ hạ, tài chính và thuế vụ của Đại Tùy suy kiệt, lực lượng nhân dân mệt mỏi. Thật sự là chống đỡ không nổi cuộc chiến Triều Tiên này.

Dương Quảng lạnh lùng nhìn y một cái… khua tay:

-Đuổi ra ngoài!

Mấy chục thị vệ xông lên, kéo Tô Uy ra ngoài. Tô Uy khóc lóc kể lể, hô lớn:

-Bệ hạ, những câu của thần là thật, mong bệ hạ minh giám!

Tô Uy bị bọn thị vệ lôi ngoài, Dương Quảng lạnh lùng nhìn lướt qua chúng thần:

-Ai vẫn muốn phản đối!

Lúc này, Tả kiêu vệ đại tướng Lý Cảnh bước ra khỏi hàng quỳ xuống:

-Bệ hạ, Triều Tiên là nước nhỏ, giống như ruồi nhiễu tai, cũng không phải là vấn đề quan trọng của xã tắc. Hiện tại thiên hạ tạo phản nổi lên khắp nơi, dân chúng lầm than, thương gia mất hồn, đồng ruộng phơi thây, ruộng vườn ở Sơn Đông, Hà Bắc vô cùng hoang vu. Bệ hạ nên lấy việc động viên nhân dân làm trọng, mà không nên lại đề ra chiến sự.

-Câm mồm!

Dương Quảng giận dữ, lệnh cho tả hữu:

-Lôi tên này đi cho trẫm.

Bọn thị vệ liền vây quanh đè Lý Cảnh giải xuống đất, Lý Cảnh vẫn cứng rắn hô to:

-Bệ hạ vứt bỏ cái gốc theo đuổi cái ngọn, lại tấn công Triều Tiên, sẽ tác động nền tảng lập quốc của Đại Tùy. Bệ hạ sẽ mất thiên hạ trong lòng dân đó.

Sát khí của Dương Quảng đột nhiên nổi lên, ra lệnh:

-Lôi ra ngoài Ứng Thiên môn đánh chết, ai dám xin tha, tội giống nhau.

Bọn thị vệ mang Lý Cảnh lôi ra ngoài, Lý Cảnh hô to:

-Thần chết không đáng tiếc, thần không đành lòng với nhân dân của thiên hạ. Trời ơi! Thương thay Đại Tùy của ta…

Giọng của y xa dần, Dương Nguyên Khánh và Dương Nghĩa Thần nhìn nhau, hai người cùng lúc bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cầu xin:

-Bệ hạ, niệm tình Lý Cảnh một lòng trung thành, tha chết cho ông ấy.

Dương Quảng giận giữ, quát to:

-Lôra ngoài…

Ông ta vốn dĩ muốn nói “dùng gậy đánh chết”, nhưng nghĩ tới hai người này vẫn còn có tác dụng, liền rất sinh động mà chữa lại:

-Dùng gậy đánh ra ngoài.

Bọn thị vệ trước điện vẫy cây gậy lớn, đổ ập xuống đánh, đánh Dương Nguyên Khánh và Dương Nghĩa Thần ra khỏi điện.

-Truyền ý chỉ của trẫm, cách chức Thượng Thư Hữu Phó Xạ của Tô Uy, giáng làm dân thường, Dương Nguyên Khánh và Dương Nghĩa Thần thất lễ với triều đình, cắt bổng lộc một năm.

Trong điện một màn yên tĩnh, rất nhiều đại thần đều cúi đầu, vì thương cảm Lý Cảnh, không có ai còn dám khuyên Dương Quảng, Dương Quảng hừ một tiếng thật mạnh:

-Ý trẫm đã quyết, ai dám phản đối, trẫm tuyệt đối không tha thứ.

Dương Quảng nói với Hộc Tư Chính:

-Tuyên bố đi!

Hộc Tư Chính bước ra khỏi hàng, trước khi thi lễ, mở ra một quyển tấu chương, lớn tiếng thì thầm:

-Tiếp tục tấn công Triều Tiên, xuất binh một triệu, các quân phương bắc xuất binh 300 nghìn, quận binh các nơi xuất binh 100 nghìn, cấm quân xuất binh 200 nghìn, tổng 600 nghìn, số lượng còn thiếu, từ Sơn Đông, Hà Bắc đồng thời Hà Nam ba địa phương đặc trưng lấy 400 nghìn. Ngoài ra, ba vùng kể trên lại lấy thêm 2 triệu dân phu, trước tháng tư sang năm tập trung ở quận Trác.

Hộc Tư Chính đọc xong, lớn tiếng hỏi mọi người:

-Trên đây là phương án của Bộ binh, có thể có ý kiến phản đối!

Ai cũng biết rằng, đó kỳ thật là phương án của Dương Quảng, lúc này ai còn dám phản đối. Hộc Tư Chính đã hỏi ba lần, trong điện lạnh ngắt như tờ. Hộc Tư Chính khom người nói:

-Bệ hạ! Đọc ba lần đã thông qua.

-Tốt!

Dương Quảng lại phấn khởi đứng dậy, nói với chúng thần:

-Quân giặc nhỏ bé Triều Tiên, dám coi thường nước Đại Tùy của ta, lần này Đại Tùy mang khí thế để dời non lấp biển, san bằng hoàn toàn nó. Hy vọng mùa thu sang năm, trẫm và chư vị cùng uống rượu mừng.

Lúc này, thị vệ đi vào điện bẩm báo:

-Bẩm báo bệ hạ, Lý Cảnh đã dùng gậy đánh chết rồi!

Dương Quảng gật gật đầu nói:

-Lý Cảnh không nhận thức được thời thế, phạm thượng khi quân, tội không thể tha, chuẩn theo lệ cũ, cho phép người nhà đến nhặt xác, chúng thần lúc này lấy Lý Cảnh làm gương, ghi nhớ!

Cuối năm Đại Nghiệp thứ tám, Dương Quảng không quan tâm chúng thần phản đối, chính thức đưa ra quyết định, tấn công Triều Tiên lần thứ hai, ý chỉ truyền xuống, thiên hạ chấn động, khắp nơi giống như đã trào dâng cơn sóng dữ dội.

Quán rượu Bách Bảo ở trước cửa lớn chợ Phong Đô, là một quán rượu lớn nhất kinh thành, chiếm năm mẫu đất. Quán rượu do ba tòa nhà bốn tầng tạo thành, có thể chứa cùng lúc hơn một nghìn người tới ăn cơm. Đằng sau quán rượu này chủ sở hữu vốn là gia tộc Độc Cô.

Nhưng gia tộc Độc Cô hai năm trước vì vụ án gạo ở kinh thành đã đem quán rượu này bán đi, được một thương nhân lớn ở đất Thục tiếp tay, quán rượu liền đổi tên thành quán rượu Ba Thục, sau đó thương nhân đất Thục này bị phá sản, tửu quán lại chuyển tay mấy lần. Hiện tại quán rượu vẫn gọi tên quán rượu Ba Thục như trước, nhưng chủ nhân của nó là ai thì không biết là ai. Ông chủ lớn của quán rượu có một lần ngẫu nhiên nói lỡ miệng, nói chủ nhân họ Trương.

Gần tới năm mới, kinh doanh của quán rượu vô cùng thịnh vượng, ngày ngày khách khứa đông nườm nượp. Mặc dù lúc này thiên hạ náo loạn, giá cả tăng vọt, đời sống nhân dân khó khăn, nhưng kinh doanh quán rượu lại càng tốt, rất nhiều người đều đang ôm ấp tâm trạng đúng lúc hưởng lạc, một ngày có tiền, một ngày hưởng thụ.

Đúng giữa buổi trưa, mấy chục tên binh lính hộ vệ xe ngựa của Dương Nguyên Khánh đang dừng lại ở phía tây “Tùng Hạc Lầu”. Một vệ sĩ tiến lên phía trước mở cửa, Dương Nguyên Khánh xuống xe ngựa, quay đầu đội mũ cho vợ là Trương Xuất Trần rồi đỡ cô xuống xe ngựa.

Ngăn cách bởi một tấm khăn che mặt, Xuất Trần ngẩng đầu nhìn thoáng qua quán rượu bốn tầng cao, cười nói:

-Nguyên Khánh, làm sao có thể nghĩ tới đây ăn cơm vậy?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh không tốt lắm, cười nói một cách miễn cưỡng:

-Rượu và thức ăn ở đây ngon, hợp với khẩu vị của ta.

Dương Nguyên Khánh vì cái chết của Lý Cảnh, trong lòng thực sự đang tồi tệ. Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần thương lượng một chút, Xuất Trần liền theo hắn đi ra ngoài.

Xuất Trần hé miệng cười, nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn, dịu dàng nói:

-Bên này thiếp vẫn chưa đi qua, phu quân dẫn thiếp đi nhé!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, dẫn cô vào đại sảnh, một tên tiểu nhị chạy tới đón tiếp:

-Quý khách, có đặt phòng chưa ạ?

-Ở Bạch Hạc đường!

Tiểu nhị cuống quýt nói:

-Mời quan khách đi theo tôi.

Dương Nguyên Khánh lập tức dặn dò vệ binh:

-Các ngươi thay phiên nhau đi ăn cơm đi.

Các vệ binh trả lời một tiếng, đi tới đại sảnh ăn cơm, còn lại tám người vệ binh đi theo hai người Dương Nguyên Khánh lên tầng ba.

Bạch Hạc đường nằm ở hướng bắc trên tầng ba, là phòng có hai gian trong và ngoài. Đứng ở trước cửa sổ có thể ngắm toàn cảnh chợ Phong Đô, trong phòng có bốn người tỳ nữ chuyên biệt. Đây cũng là một trong ba gian phòng tốt nhất trong toàn bộ quán rượu Ba Thục.
Bình Luận (0)
Comment