Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 43

Mã sóc của Dương Tư Ân đen tuyền, dài 1 trượng 4 thước, là một cây mã sóc tốt, mã sóc bình thường chỉ có các vị lãnh tướng xuất thân từ gia tộc quyền quý mới được sử dụng, bởi vì sự quý hiếm của nó.

Mã sóc được làm từ gỗ cây Chá ( một loại cây giống cây Dâu, chất gỗ tốt) là tốt nhất, nếu không có thể lấy gỗ cây Dâu, Mây hoặc tệ nhất là cây Trúc. Đem thân cây mài nhẵn rồi ngâm trong dầu đến khi không thể bị biến dạng và rạn nứt nữa thì mới coi như hoàn thành công đoạn đầu tiên.

Mà quá trình này mất những gần một năm, một năm sau thì đem thân cây ra hong gió ở chỗ mát mẻ mấy tháng.

Sau đó dùng cao dán hảo hạng dán thành một cây thô dài khoảng 1 trượng 8 thước ( đơn vị của tộc Hán, tương đương với 1 trượng 4 thước của nước Tùy), bên ngoài lại quấn thêm một lớp dây thừng, siết chặt dây thường rồi lấy một lớp vải đay quấn bọc lại thêm một lần nữa. Khi dao chặt vào mã sóc thì chỉ phát ra tiếng kêu thôi chứ không nứt ra, vậy mới được coi là mã sóc đạt chất lượng.

Sau đó thì cắt bớt đầu đuôi mỗi đoạn khoảng 6 thước, trước lắp thêm thép, sau lắp thêm đồng rồi không ngừng điều chỉnh cho khớp. Hợp quy cách phải là dùng một sợi dây thừng quấn vào chỗ cách đuôi mã sóc khoảng 2 thước, cả một cây mã sóc dài 1 trượng 8 thước có thể giữ thăng bằng trên không trung mà không bị lệch, có như vậy võ tướng ngồi trên lưng ngựa mới có thể tung mã sóc ra mà không hao tốn nhiều lực.

Có thể tạo ra được một cây mã sóc nhẹ, chắc, rắn thì võ tướng có thể mượn lực ngựa để xông lên, cũng có thể múa may mã sóc khi cận chiến. Chỉ có điều tạo ra được một cây mã sóc mất đến 3 năm, hơn nữa tỉ lệ thành công lại chỉ có 1/4, bởi vậy mã sóc cực kì quý hiếm. Cũng chỉ có 18 binh sĩ cận vệ của Dương Tố cũng mới được sử dụng mã sóc.

Cây mã sóc này ước chừng nặng khoảng hơn 30kg, cực kì tinh xảo, nhẹ nhàng và khéo léo. Tuy nhiên dáng người Dương Tư Ân rất to lớn giống hệt một con gấu, mã sóc tuy nhẹ nhưng chiến mã của gã có vẻ cũng không kham nổi.

Trong đêm đen Dương Tư Ân đã tỉnh lại, gã không cử động mà nhẽ hé mắt quan sát mọi động tĩnh của Dương Nguyên Khánh. Khi gã biết Dương Nguyên Khánh không phải đang tìm kiếm bí mật của gã mà chỉ muốn mượn mã sóc dùng một chút thì gã mới chậm rãi khép mi mắt lại.

Dương Nguyên Khánh run run đâm cây mã sóc vào không trung, hắn dùng mâu pháp, mâu pháp không giống với sóc pháp nên dùng có chút miễn cưỡng. Như kiểu dùng dao mổ trâu để giết gà vậy, hắn tung ra 5 nhát, mã sóc chỉ một loáng đã bật trở lại đập vào phía sau hắn như rồng vẫy đuôi, nhanh như điện xẹt! Hắn chỉ kịp nhìn thấy mấy điểm sáng lóe lên quanh mình, trong tích tắc mà Nguyên Khánh tung ra đến mấy chục phát.

Mâu pháp này là Dương Nguyên Khánh học được ở Tả Vũ Vệ, cũng là mỗi binh sĩ của đại vương triều Tùy đều phải học mâu pháp, vừa thực dụng lại đơn giản. Như kiểu những nguyên liệu đơn giản cũng có thể làm ra được đồ ăn ngon vậy. Cái mâu pháp này sử dụng ra sao, quan trọng nhất nằm ở người sử dụng mâu.

Người sử dụng mâu giỏi sẽ luôn chiếm được ưu thế.

Dương Nguyên Khánh ngẫm đi ngẫm lại câu nói đó của Ngư Câu La, trước kia hắn ở Tả Vũ Vệ luyện vài đường mâu pháp, đó chỉ là lướt qua chứ không thật sự chú tâm học, nhưng hôm nay thì hắn rất tập trung.

Lúc này, sau vài tiếng vang đầu tiên thì đột nhiên có một vật lạ bật lại, Dương Nguyên Khánh xoay người, thân thể cong như cây cung trong nháy mắt tung mã sóc ra, đây là chiêu thứ 8 'Vọng nguyệt' trong đao pháp của Trương Tu Đà, lấy đao đâm lên được chuyển thành lấy mã sóc đâm lên.

“ Bang” một tiếng, vật đó bị đâm thủng, đó là một đoạn rễ cây khô bị mã sóc của hắn đâm nứt ra làm đôi.

- Lực khá!

Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay của Dương Tư Ân, khúc rễ cây kia chính là cái gối đầu của gã, gã tiện tay ném đến. Đúng vào lúc này thì Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng đã hiểu được lời mà Trương Tu Đà khi xưa từng nói với hắn, đao pháp họ Trương không giống bình thường, có thể áp dụng với cả các loại vũ khí khác.

Tuy rằng hắn sử dụng mã sóc, chỉ có biến hóa vài chiêu thức nhưng sức lực kì diệu không hề biến mất. Thật ra không riêng gì mã sóc, các binh khí dài đều có một sự tương đồng nhất định. Hắn ở dưới nước luyện đao 5 năm nên sự tinh diệu trong việc sử dụng đủ lực lúc tung ra này sẽ mãi mãi không bị mất đi.

Nghĩ thông suốt điểm này Dương Nguyên Khánh liền thu mã sóc lại cười to nói:

- Dương đại ca, bài sóc pháp này thế nào?

Dương Tư Ân ngồi dậy, ca ngợi hết lời:

- Có thể thấy được là ngươi đã tập mã sóc không dưới 10 năm rồi.

- Đâu có, hôm nay là lần đầu tiên tôi luyện mã sóc!

- Lần đầu tiên?

Bên cạnh vọng đến vài tiếng thán phục, có mấy thủ hạ vừa rồi ngủ gục cũng lập tức tỉnh táo lại nhìn không chớp mắt:

- Hỏa Trưởng, anh không nói đùa chứ?

- Quả thật không lừa mọi người, vừa rồi tôi dùng đao pháp, mọi người không thấy sao?

Vài người lại cùng nhìn về phía Dương Tư Ân, gã là người dùng mã sóc nhuần nhuyễn nhất, thật ra thì Dương Nguyên Khánh cũng cảm nhận được Dương Tư Ân không phải là một tiểu binh đơn giản như vậy. Một binh sĩ bình thường không thể biết sử dụng mã sóc, hơn nữa cũng là người luyện võ hắn có cảm giác Dương Tư Ân đã luyện qua Trệ Cố Kỳ, có điều cảnh giới hơi thấp, tuy nhiên gã giấu tài không để lộ ra, không hiểu lai lịch thật sự của gã là gì?

Dương Tư Ân trầm tư một chút liền cười nói:

- Nói như vậy thì dường như đúng là đao pháp, khi mới bắt đầu là mâu pháp, là mâu pháp diệt Lỗ mà binh sĩ Đại Tùy chúng ta dùng, nhưng chiêu cuối cùng là một chiêu rất quái lạ, không giống Hồi mã thương, ta cũng thấy hơi kì quái, hóa ra là đao pháp. Dùng mâu pháp kết hợp đao pháp, lần đầu tiên tôi nghe nói đến.

- Dương Tư Ân, ngươi đã luyện được mã sóc thì võ nghệ chắc chắn không tồi, ngươi có thể luyện mã sóc chân chính cho tôi chiêm ngưỡng một chút không?

Dương Nguyên Khánh đem mã sóc trả lại cho gã, hắn rất muốn thấy bản lĩnh thật sự của Dương Tư Ân, Dương Tư Ân nhận lấy mã sóc xong liền treo lại vào bên hông ngựa, vài tên lính cùng đánh trống reo hò, Lưu Giản khoác vai hắn nói:

- Lão Dương, ngươi làm thế là không phải đạo rồi, Hỏa Trưởng đã không giấu giếm gì dùng mã sóc luyện đao pháp rồi, để chúng ta được một dịp mở mang tầm mắt. Ngươi bây giờ cớ sao lại giống Tỳ Hưu, chỉ ăn không mà không chịu nhả ra thế?

Dương Tư Ân lại lười biếng đem thảm quăng về phía sau, thản nhiên cười nói:

- Tôi làm sao có cái sóc pháp chân chính, cây mã sóc này là bạn của tôi đưa cho tôi, tôi chỉ biết vài chiêu mâu pháp, làm sao dám khoe khoang trước mặt Hỏa Trưởng chứ.

Nói xong gã đặt lưng nằm xuống ngủ tiếp.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn những người khác, Lưu Giản đành nhún vai nói:

- Tên này tính tình rất cổ quái, khi mà tâm trạng thoải mái thì nhìn thấy con lợn nái sồ sề cũng không tha, lúc mà không có hứng thì cả trăm mĩ nữ cởi hết quần áo đứng trước mặt gã cái ấy của gã cũng chẳng phản ứng gì…

Chưa nói hết câu thì một chiếc giày đã bay đến đập trúng vào đỉnh đầu anh ta, Dương Tư Ân chửi:

- Ngậm cái miệng của ngươi lại, cút đi cho ta!

Lưu Giản lè lưỡi rồi cũng chui vào góc ngủ tiếp, một lát tất cả mọi người đều ngáy o o.

Dương Nguyên Khánh cũng tìm một gốc cây đại thụ khô ráo nằm dựa lưng vào, Uất Trì Đôn ngồi vào bên cạnh hắn, chia một nửa cái thảm của mình cho hắn. Dương Nguyên Khánh tuy không sợ lạnh nhưng hắn vẫn cười nhận lấy, đạo lí đối nhân xử thế này hắn hiểu, ý tốt của người khác nếu không có gì trở ngại thì tốt nhất là nên nhận lấy, kẻo lại khiến người ta mất mặt.

- Uất Trì, Dương Tư Ân này là ai?

Dương Nguyên Khánh không ngủ được bèn hỏi.

- Nói thật là tôi không biết, ở đây chỉ có Lưu Giản biết, hai người họ là chốn thâm giao, tôi chỉ biết lai lịch của hai người này không rõ ràng, tuy nhiên họ cũng không phải là người xấu. Lưu Giản là một tên vô cùng háo sắc, nghe nói gã từng làm lữ soái nhưng vì làm nhục dân nữ nên bị cách chức xuống làm tiểu binh. Gã luôn nói, nếu như khi đó không phải đầu óc gã có vấn đề thì bây giờ đã là tướng lĩnh rồi, gã vẫn canh cánh điều ấy trong lòng.

- Vậy còn cậu? Uất Trì, tôi có cảm giác cậu cũng không giống tiểu binh, cũng phạm sai lầm gì bị giáng chức sao?

- Thật sự không phải, tôi chỉ luyến tiếc con chim ưng của tôi.

Uất Trì nhẹ nhàng vuốt ve vai con chim ưng yêu quý như đang vuốt ve đứa con của mình:

- Có mấy lần có cơ hội thăng chức nhưng tôi đều từ bỏ, thăng chức thì con chim ưng của tôi sẽ phải giao lại cho người khác, tôi không làm.

- Nương tử, ta lập công được thưởng, có lăng la tơ lụa, còn có cả vàng nữa…

Cách đó không xa Trương Cẩm Đoạn nói mơ.

Dương Nguyên Khánh nhắm mắt lại, hắn cảm giác tất cả mọi thứ trước mắt dường như đều không thật. Hắn mới chia tay với thím và tiểu muội được hai ngày mà như có cảm giác là lâu lắm rồi vậy. Nhưng hắn cứ có cảm giác như hắn là một chiến sĩ từng trải qua hàng trăm trận chiến, hắn vốn dĩ chẳng hề cảm nhận được mình vẫn chỉ là một cậu thiếu niên.

--------------------------

Nửa tháng sau, một trăm ngàn đại quân đến Linh Châu, lại tiếm thêm về phía Bắc vài trăm dặm, cuối cùng cũng đi đến bên bờ sông Hoàng Hà, đại quân hạ trại nghỉ chờ đến lúc hừng đông sẽ qua sông.

Trong bóng đêm Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi qua lều của cách cận binh đi đến đại chiếc lều lớn của Dương Tố. Một gã cận binh nhìn thấy hắn liền lập tức vào bẩm báo:

- Đại soái, thiếu tướng quân đến rồi!

Bức trướng được vạch ra, một dáng người nghiêm trang bước ra, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy vậy vội vàng quỳ xuống:

- Quân 1 Đoàn 2 Đội 3 Hỏa Trưởng thứ 5 Dương Nguyên Khánh tham kiến Đại soái.

Về điểm này thì Dương Tố vô cùng hài lòng về Dương Nguyên Khánh, hắn đã gia nhập quân đội, trong doanh trại thì bọn họ không còn quan hệ ông cháu nữa, mà là quan hệ giữa Chủ soái và binh sĩ. Những quy tắc hành lễ trong quân ngũ bắt buộc phải tuân theo, điều này không cần Dương Tố dạy hắn mà tự Dương Nguyên Khánh biết phải làm thế nào.

- Ngươi đêm nay có nhiệm vụ sao?

- Bẩm Đại soái, đêm nay không có!

- Vậy là tốt nhất!

Dương Tố gật đầu cười nói:

- Đêm nay ta muốn đi thị sát tình hình bến Hoàng Hà, ngươi đi cùng với ta!

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, Dương Tố sai người đem ngựa cho hắn, dưới sự hộ vệ của Tổ Tôn Nhị cùng 18 thiết ảnh và 500 cận binh hộ vệ hai người tiến về phía bến Hoàng Hà.

- Nguyên Khánh, nửa tháng nay làm lính trinh sát đã quen chưa?

Thật ra thì Dương Tố vẫn luôn để ý đến tình hình của Nguyên Khánh, ông nắm rõ tình hình của hắn như lòng bàn tay, nhưng Dương Tố vẫn hi vọng Dương Nguyên Khánh có thể tự nói ra.

- Cháu có cảm giác như mình đã thích ứng rồi.

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Thật sự thì cũng không buồn tẻ như cháu nghĩ, cháu thấy mỗi ngày đều rất bận rộn, cuộc sống cũng rất phong phú. Nhưng các huynh đệ đều nói ra chiến trường rồi cảm giác sẽ khác, cho nên nói thật là cháu rất mong ngóng.

- Thuộc hạ của cháu đều biết thân phận của cháu sao?

Dương Tố lại hỏi.

- Không biết, cháu vẫn lừa bọn họ mà, cháu không muốn bọn họ biết mối quan hệ giữa cháu và Đại soái, cháu muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để bọn họ phải phục tùng cháu.

- Phục tùng?

Dương Tố không khỏi buồn cười với cách dùng từ của cháu mình, nhưng ông có thể hiểu, chẳng cần nói đến tuổi tác, Nguyên Khánh lần đầu nhập ngũ đã phải khiến cho 9 lão cựu binh phải răm rắp nghe lời hắn, điều này quả thật là một cuộc thử thách lớn đối với hắn.

Dương Tố cũng không nói gì thêm, hai ông cháu đã đi đến bến Hoàng Hà, cầu nổi đã được dựng xong, trong đêm đen nhìn như một con rồng dài hướng về phía sông Hoàng Hà hun hút.

Nơi này là vùng đồng bằng của quận Ngũ Nguyên, hai bên bờ sông cũng có mấy dãi núi trùng điệp, rừng rậm rạp, đất ở hai bên bờ sông rất phì nhiêu, đã có không ít người Hán tiến hành canh tác tại đây. Đưa mắt nhìn vọng sang phía xa tít bên kia lãnh thổ là một vùng thảo nguyên lớn bạt ngàn.

Khi màn đêm bao phủ, Hoàng Hà như một dây đai ngọc đen tuyền phát quang rạng rỡ, quấn quanh vùng đồng bằng phì nhiêu ở phía trên của sông.

Nhìn thấy phong cảnh núi sông tuyệt đẹp này, nghĩ đến mấy trăm năm sau thiên hạ đại loạn, vó ngựa của Đột Quyết cũng đi qua vùng đất này khiến cho Dương Nguyên Khánh không khỏi xúc động. Hắn lớn lên trong triều đại này, đương nhiên từ tận đáy lòng rất yêu thương vương triều Tùy, nhưng tại sao lại không thể trốn tránh được lịch sử?

- Ông nội, tại sao ông nhất định phải ủng hộ Tấn vương, tại sao không ủng hộ Thái Tử?

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn ông nội Dương Tố, hắn biết Dương Tố có vai trò rất quan trọng trong quá trình Dương Quảng lên ngôi, vì sao ông nội nhất định phải ủng hổ Dương Quảng? Chính Dương Quảng là người đã khiến triều Tùy hùng mạnh phải chia năm xẻ bảy, cuối cùng bị hủy diệt trong chiến tranh và sự suy tàn của binh lính.

Hắn không tin là với con mắt của ông nội lại không nhìn ra được con người thật của Dương Quảng.

Dương Tố có chút kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt trở lên linh hoạt sắc bén hẳn lên, ông không biết vì sao hắn lại hỏi điều này, đây không phải là vấn đề mà hắn nên hỏi. Nhưng thấy ánh mắt thành khẩn của cháu nên ánh mắt của Dương Tố lại trở nên dịu dàng hơn, ông thấy cần phải nói với cháu một điều gì đó, ông không hi vọng sẽ để lại cho cháu ấn tượng về một tên nịnh thần.

- Nguyên Khánh, hi vọng cháu có thể hiểu được một chút, cũng không hẳn là ta nhất định phải ủng hộ Tấn vương, không nhất thiết phải thế!

Dương Tố dừng lại ở Hoàng Hà, dùng một giọng điệu có chút tang thương nói:

- Là bởi vì Thánh Thượng nhất định phải đổi Thái Tử, bởi vì chỉ có Dương Quảng hùng mạnh đầy tài năng mới bảo vệ được triều Tùy. Gã kinh doanh ở phía Nam Dương Châu gần 10 năm, ổn định rồi vẫn không ngừng phản kháng, lòng dân không hướng về phía Nam khiến cho đại vương triều Tùy mới thực sự được thống nhất. Công trạng của gã rõ rành rành như thế, chỉ có tài năng của gã mới có thể khống chế được dã tâm của bọn quý tộc Quan Lũng, chỉ có tài năng của gã mới có thể dẫn dắt Đại Tùy đi lên để ngày một cường thịnh hơn. Dương Dũng thì nhu nhược quá, tương lai của y không thể bình định được những vấn đề phát sinh khi thi hành Hán chế (chế độ của nhà Hán), từ đó dẫn đến tình trạng hỗn loạn. Cũng giống như sự thay đổi của Võ Thái Nguyên Niên Hà Âm, không thể thực hiện Hán chế thì không thể nào ổn định lâu dài được. Bờ vai của Dương Dũng quá nhỏ bé, không thể gánh vác nổi trọng trách này. Vì sự phát triển hùng mạnh của Đại Tùy nhất định Hoàng Thượng phải đổi Thái Tử, Dương Tố ta chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí mạng mà thôi.

Quyển 2: Bách Chiến Sa Xuyên Kim Giáp
Bình Luận (0)
Comment