Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 478

Nhưng bây giờ lại không như vậy nữa, Quân Đột Quyết được trang bị gần như quân Tùy, mà binh sĩ của đối phương gấp hai lần so với binh bỹ của hắn. Nếu là cuộc chiến cứng chọi với cứng, quân Tùy cho dù không bại trận cũng sẽ bị thương vong rất thảm hại. Đây thật khác xa với dự tính ban đầu của hắn.

Quan trọng hơn là, Dương Nguyên Khánh muốn ngăn chặn đại quân Đột Quyết, giảm bớt áp lực của thị trấn Nhạn Môn, chờ viện binh đến, hoặc là Tô Liệt sẽ cắt đứt đường vận chuyển lương thực và hậu cần của quân Đột Quyết. Đến lúc đó quân Đột Quyết ắt sẽ đại loạn, buộc phải rút lui về phía bắc, vậy mới là thời cơ chiến đấu đã đến.

Dương Nguyên Khánh ở giữa, mấy trăm lính cận vệ vây quanh, cưỡi ngựa đứng trên đồi. Hắn hướng tầm nhìn về phía doanh trại lớn của quân Đột Quyết cách đây vài dặm, nơi đóng quân của một trăm nghìn quân lính khí thế hừng hực, giống như một tấm thảm trải khắp một vùng quê bao la vậy.

Từ việc dựng trại ngay ngắn của đối phương có thể thấy, người cầm đầu là một đại tướng có kinh nghiệm, làm đâu chắc đấy, muốn dùng ưu thế về lực lượng binh lính dành chiến thắng, mà không phải xuất kỳ binh đi bằng đường tắt.

Đối với người chỉ huy như vậy, Dương Nguyên Khánh càng thận trọng. Lúc này trong khóe miệng của hắn đã hé nở một nụ cười, hắn lấy một bức thư đưa cho một tên thân binh.

- Mang bức thư này bắn xuyên vào trong doanh trại của quân địch!

Thân binh kia nhận lệnh chạy thẳng về phía doanh trại lớn của quân Đột Quyết. Ngựa của y hăng hái chạy tới trước cửa doanh trại. Lúc này, một đội kỵ binh của quân Đột Quyết với hơn một trăm người xuất hiện, y giương cung ra, nhét bức thư vào mũi tên và bắn thẳng về phía quân địch. Y thúc ngựa quay đầu và phi thẳng trở về gò núi. Đội kỵ binh của Đột Quyết cũng không đuổi theo, có binh lính nhặt bức thư rồi chạy thẳng tới doanh trại lớn.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tất cả, hắn cười nói với tả hữu:

-Trở về doanh trại.

Mấy trăm binh lính quay đầu ngựa, tiến về phía doanh trại lớn.



Người cầm đầu quân Đột Quyết là Tả sát đại tướng quân A Sử Na Côn Cát. Y cũng thuộc dòng dõi hoàng thất Đột Quyết, năm nay khoảng ba bảy, ba tám tuổi, em trai là Khải Dân Khả Hã, chú là Thủy Tất Khả Hãn. Ở Đột Quyết cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng, được Thủy Tất Khả Hãn phong vị làm Đặc Lặc.

A Sử Na Côn Cát tính tình khá cẩn thận, y hiểu rõ Dương Nguyên Khánh có tiếng tăm trên thảo nguyên, binh lính Đột Quyết khắp nơi trong lòng đều thấy sợ hắn, sĩ khí hao hụt. Điều quan trọng là Dương Nguyên Khánh đối với tình hình quân Đột Quyết rất am hiểu, hắn có thể biết được nhược điểm của quân Đột Quyết. Đây càng là mối lo cho A Sử Na Côn Cát. Thật không dễ phát động chiến tranh. Y cũng đang chờ cho Dương Nguyên Khánh chủ động tấn công.

Lúc này, có một binh sĩ chạy đến lều lớn, trong tay cầm theo một bức thư nói:

- Đặc Lặc, có thư của quân Tùy.

A Sử Na Côn Cát kia vội nhận lấy bức thư. Chỉ nhìn thấy trên phong bì sử dụng ấn văn Đột Quyết viết: “Tổng quản Phong Châu, Dương Nguyên Khánh gửi tướng quân Đột Quyết”, Đây là bức thư do chính tay Dương Nguyên Khánh viết.

A Sử Na Côn Cát vội vàng mở bức thư ra xem. Đây đúng là một bức thư hẹn giao chiến. Hai bên sẽ giao đấu với mười nghìn binh sĩ, thời gian tùy ý, đây là cách chiến đấu truyền thống của người Đột Quyết. Hai bên sẽ giao hẹn với nhau về số lượng binh sĩ, địa điểm và thời gian giao chiến. Bất luận là thắng hay bại, đều không cho phép chi viện, nhưng đây chỉ là cách giao chiến trong nội bộ người Đột Quyết và quân Tùy, đây cũng là lần đầu tiên.

A Sử Na Côn Cát cười nhạt một tiếng, lớn giọng hò hét dẹp đường:

- Hốt Thái ở đâu?

Một tên Vạn phu trưởng Đột Quyết trả lời tiến vào:

- Ty chức ở đây!

- Trước khi quân Tùy đến giao chiến, ngươi có thể dẫn mười nghìn quân ra trận đánh bại quân Tùy cho ta. Đặc biệt là làm nhụt sĩ khí của quân Tùy.

- Ty chức tuân mệnh!

Vạn phu trưởng Hốt Thái lao nhanh như bay, không bao lâu một đội quân mười nghìn người của quân Đột Quyết từ trong doanh trại xông ra. Lao thẳng về hướng thảo nguyên. A Sử Na Côn Cát đem theo mấy chục tướng lĩnh đi theo đến cổng đứng xem cuộc chiến.

Trong từng hồi trống trận hào hùng, sôi sục. Một đội quân Tùy lao chồm ra. Đây cũng là một đại đội quân chục nghìn người, năm nghìn kỵ binh và ba nghìn trọng giáp bộ binh, ngoài ra còn có hai nghìn binh sĩ bắn cung tên nữa.

Ba viên đại tướng thống lĩnh cuộc chiến lần này: Đại tướng Bùi Hành Nghiễm – thống lĩnh năm nghìn kỵ binh. Đại tướng Dương Tư Ân – thống lĩnh ba nghìn trọng giáp mạch đao quân. Đại tướng Mã Thiệu dẫn theo hai nghìn binh sĩ dùng cung tên chặn trước trận tuyến.

Mục đích của Dương Nguyên Khánh trong cuộc chiến lần này chính là muốn xem thực lực chiến đấu của quân mạch đao, để quân mạch đao trong khi chiến đấu tiến hành ly hợp. Việc này cũng có ý nghĩa cực kỳ to lớn.

Và chủ soái Đột Quyết cũng vậy, Dương Nguyên Khánh trèo lên tháp quan sát. Nhìn chăm chú hai bên binh sĩ chiến đấu, ánh mắt hắn tỏ vẻ nghiêm trọng, nhìn chăm chú sự thay đổi mỗi một thế trận của quân mạch đao.

Quân mạch đao dàn thành thế trận hình chữ nhật, một nghìn người một hàng, tất cả có ba hàng, hai bên cạnh có kỵ binh bảo vệ. Hai bên cạnh sườn là nơi yếu thế của quân mạch đao. Ba nghìn quân mạch đao đều sử dụng phách nhẫn, so với mạch đao sau này cũng ngắn hơn, và có vẻ cồng kềnh, nặng nhọc, nhưng uy lực cũng không hơn là bao.

Ba nghìn quân mạch đao chầm chậm theo sát phía sau quân kỵ binh đang thẳng tiến, cách chỗ của đại quân Đột Quyết khoảng hai dặm, Bùi Hành Nghiễm dừng lại, binh sĩ đi theo phía sau cũng dừng lại.

Đây cũng là một cách bày trận không giống như ngày trước. Thông thường trong nhóm trận của quân Tùy, là quân bắn cung tên đứng trước, kỵ binh đứng sau, cuối cùng là bộ binh. Mà lần này lại cho kỵ binh đứng trước, bộ binh quan trọng đứng giữa, quân bắn cung tên ở phía sau áp trận, cách bày trận lần này khiến cho các đại tướng của quân Đột Quyết cũng cảm thấy ngạc nhiên.

A Sử Na Côn Cát dừng ở phía xa nhìn cách bày trận của quân Tùy, trong lòng hoài nghi bất an. Lông mày nhăn thành một đường thẳng. Lúc này y cũng đã trông thấy trọng giáp bộ binh lấp sau quân Tùy. Trong lòng y hiểu rõ những chân tướng sự việc.

- Hạ lệnh tiến công!

Cùng với A Sử Na Côn Cát ra lệnh một tiếng, trong doanh trại của quân Tùy tiếng trống tiến công cũng tùng tùng vang lên thấu đến tận trời xanh. Một trận tiếng gào thét của mười nghìn quân Đột Quyết, phát động tiến công, mười nghìn kỵ binh ngày càng giơ cao chiến đao và trường mâu. Nhanh như vũ bão lao thẳng về phía quân Tùy, lần đầu tiên hai bên đều không sử dụng cung tên, cũng là một lần thử sức, lấy đá chọi với đá.

Bùi Hành Nghiễm hạ lệnh, vẫy cờ chiến đấu, năm nghìn kỵ binh tách ra hai bên, hiện ra ba nghìn trọng giáp mạch đao bộ binh ở phía sau. Ba nghìn quân trọng giáp vai kề vai, vững chắc như thái sơn. Ba nghìn mạch đao vung ra. Ba nghìn ánh mắt sát khí đằng đằng nhìn mười nghìn kỵ binh đang che trời phủ đất đánh tới.

Dương Nguyên Khánh đứng trên bệ gỗ, trong mắt lộ rõ chút gì đó khẩn trương. Lợi dụng quân mạch đao đối phó với kỵ binh của quân Đột Quyết vốn là cách suy tính của hắn. Nhưng có rất nhiều chi tiết thực trạng chiến đấu hắn chưa nghĩ tới. Mặc dù đã trải qua hơn một năm huấn luyện tăng thêm sức mạnh, những thiếu sót đều đã cải sửa. Nhưng có thể chống lại sự công kích của kỵ binh Đột Quyết không, còn phải dựa vào thực tế chiến đấu để kiểm tra.

Trong lòng bàn tay của Dương Nguyên Khánh đã toát mồ hôi, hắn chăm chú nhìn kỵ binh của Đột Quyết tấn công.

Trên chiến trận, kỵ binh của quân Đột Quyết càng ngày càng gần. Họ cũng muôn phần phẫn nộ. Dùng sức mạnh của vạn mã lao thẳng tới phá tan rào cản phía trước, một trăm bước, bảy mươi bước, năm mươi bước, bốn mươi bước, ba mươi bước….

Dương Tư Ân với ánh mắt đăm đăm nhìn xuyên tới kỵ binh của quân Đột Quyết. Y hét lên một tiếng:

- Chuẩn bị!

Y rút đao ra và vung lên, chém vào đầu chiến mã đầu tiên xông tới, trong nháy mắt chiến mã lao tới gần, lưỡi đao lướt qua, máu tươi phụt ra. Một cảnh người ngã liểng xiểng. Chiến mã kêu hí thảm thiết, hoặc là ngựa bị chém vào chân, hoặc là người bị chém bay đầu. Quân mạch đao lập tức biến thành một đống xác chết.

Nhưng cũng có một lỗ hổng bị đánh vỡ, hai mươi mấy binh sĩ trọng giáp ở phía tây không có khả năng tấn công.

Bị chiến mã xuyên thủng thành một lỗ hổng lớn, hàng thứ hai cũng bị đụng độ, do binh lính trọng giáp hàng thứ ba nghênh chiến, hơn ba trăm người phía tây thế trận có chút hỗn loạn, lộn xộn. Kỵ binh của quân Tùy ở bên cạnh nhanh chóng nhảy vào tiếp chiến. Phía tây, quân mạch đao nhanh chóng chỉnh đốn hàng ngũ, dần dần dựng lại thế trận.

Kết quả như vậy khiến cho Dương Nguyên Khánh cũng không ngờ tới. Bức tường do quân trọng giáp mạch đao tạo thành không ngờ vững chắc trong cuộc tấn công như sấm vang chớp giật. Chỉ cần có thể giữ vững qua làn sóng tấn công thứ nhất, thì những lực lượng tấn công phía sau cũng suy yếu đi rất nhiều.

Cho dù sự tấn công của kỵ binh Đột Quyết giống như từng đợt từng đợt sóng dâng trào. Nhưng ba nghìn quân trọng giáp mạch đao chủ lực như đá ngầm bên bờ biển đón nhận sự tấn công của quân địch. Họ thì sừng sững, đồ sộ, nhưng sự hoảng loạn ban đầu đã tan biến mất. Thế trận của quân mạch đao ngày càng vững chắc, và bắt đầu chủ động tấn công. Ba nghìn quân mạch đao từng bước từng bước tiến lên phía trước, mấy trăm tên kỵ binh Đột Quyết bị cắt cổ dưới đao.
Bình Luận (0)
Comment