Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 507

Từ Thế Tích đứng lên, thi lễ:

- Vậy thì đa tạ Đơn nhị ca.

Từ Thế Tích trở lại trong phủ của mình, qua loa thu dọn hành trang rồi dẫn suất một trăm thân binh của mình ra khỏi thành. Vừa ra khỏi thành, liền nghe thấy sau lưng có người hô to:

- Từ lão đệ, đợi ca ca một chút.

Từ Thế Tích vừa quay đầu lại thấy Trình Giảo Kim đang cầm cái rìu lớn đuổi theo. Y ghìm dây cương, chờ gã tới gần, liền cười nói:

- Sao ca ca cũng đi theo hả?

- Theo Địch lão đại bực bội không chịu nổi, vẫn theo đệ là tốt, đánh tài chủ, kiếm chút của nổi, cũng không uổng ta lên Ngõa Cương một chuyến.

Từ Thế Tích cười ha hả:

- Tốt lắm theo đệ đi đánh Huỳnh Dương, vàng bạc của cải, cần gì cũng có.

Mọi người thúc dục chiến mã, chạy nhanh về hướng tây bắc.

Trên đầu thành, Địch Nhượng xa xăm nhìn Từ Thế Nhược đi xa, khẽ thở dài một cái. Đại tướng Hách Hiếu Đức bên cạnh gã nói:

- Địch công không nên để y đi, nhất là đầu nhập Lý Mật, nếu y không muốn ở lại, Địch công nên giết chết y, bằng không Lý Mật có được y, chắc chắn như hổ thêm cánh.

Địch Nhượng lắc đầu:

- Lúc khởi nghiệp Thế Tích theo ta, y chính là huynh đệ của ta, sao ta nở tay giết y, mỗi người đều có chí hướng riêng, y muốn giúp Lý Mật thì để y đi.

Địch Nhượng tâm tình nặng nề, xoay người xuống thành. Hách Hiếu Đức dõi theo bóng dáng của gã, sau hồi lâu mới nói ra một câu:

- Lòng dạ đàn bà, sao thành đại sự?

… …

Từ Thế Tích đuổi theo Lý Mật ở huyện Linh Xương. Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim đến đầu nhập, làm Lý Mật rất vui. Gã liền bổ nhiệm Từ Thế Tích làm tì tướng, Trình Giảo Kim làm đại tướng dưới trướng.

Một trăm năm mươi ngàn đại quân lên đường tiến về phía tây. Lúc này vì Dương Huyền Cảm tạo phản ở Trường An, trung tâm phòng ngự của Lạc Dương chuyển về phía tây, làm binh lực Trung Nguyên trống không, không thể ngăn cản đại quân tây tiến của Lý Mật. Lý Mật hành quân khí thế như chẻ tre. Huyện Toan Tảo, huyện Dương Võ, huyện Nguyên Võ đều đầu hàng.

Buổi trưa này ngày, Lý Mật dẫn đại quân vượt qua kênh Thông Tế. Đại quân đang đi trên lớp băng dày đặc. Lý Mật dùng roi ngựa chỉ về phía Nam cười nói:

- Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý. Chiếm được kênh Thông Tế, Dương Quảng phải chết ở Dương Châu, không còn đường lui.

Đám người bên cạnh gã cười ầm lên:

- Đáng tiếc nếu mỹ nhân Hoàng hậu có thể làm phu nhân áp trại, chúng ta có thể nếm thử mùi vị của Hoàng hậu.

- Bọn sâu bọ nhỏ nhoi các ngươi. Tiêu Hoàng hậu người phụ nữ sắp năm mươi tuổi rồi, các ngươi còn nghĩ tới sao.

Lý Mật cười mắng một cái, gã thấy Từ Thế Tích như thoáng suy nghĩ. Từ sáng tới giờ, gã đang suy nghĩ sự tình. Lý Mật thả chậm ngựa, đợi Từ Thế Tích đi tới.

- Đang nghĩ gì?

Lý Mật cười hỏi.

Từ Thế Tích lắc đầu nói:

- Lý công. Ty chức cảm thấy chúng ta tạm thời đừng đi đánh huyện Quản Thành.

Huyện Quản Thành chính là quận trị quận Huỳnh Dương, là mục tiêu Lý Mật tây tiến lần này. Lý Mật ngẩn ra:

- Tại sao?

- Huyện Quản Thành chỉ là một thành lớn, chiếm được ý nghĩ thực tế cũng không có gì quá lớn. Ngược lại làm Lạc Dương chấn động, ý của ty chức là. Nhân dịp Lạc Dương còn chưa chú ý đến chúng ta, xuất kỵ binh tấn công kho Lạc Khẩu, nếu lấy được kho Lạc Khẩu, căn cơ của đế vương sẽ nên. Lý công thấy thế nào?

Lý Mật trầm tư một lát nói:

- Nhân dịp Hoàng Hà đóng băng, ta dẫn quân đánh nghi binh Hà Nội, phân tán chú ý quân Tùy, tam đệ dẫn năm mươi ngàn kỵ binh tấn công kho Lạc Khẩu, một khi bắt được, ta lập tức dẫn quân đến tiếp viện.

Hai người liếc nhìn nhau, mỉm cười ngầm hiểu ý. Hai người đánh mạnh một chưởng, lập tức chia làm hai đường. Lý Mật dẫn một trăm năm mười ngàn quân tiến lên phía bắc Hoàng Hà, vượt sông đánh nghi binh Hà Nội. Từ Thế Tích dẫn năm mươi ngàn kỵ binh ẩn núp tại chỗ.

Trong một khu rừng tùng đen. Từ Thế Tích ngồi trên nhánh cây, lưng dựa vào đại thụ. Nhánh cây phía dưới y, Trình Giảo Kim vểnh chân nằm trên đống lá thông dày. Vừa dùng lá thông dịch răng, vẽ mặt vừa thích thú ngâm một tiểu khúc quê nhà.

Từ Thế Tích thở dài một tiếng:

- Lý công quả nhiên là tài trí mưu lược một thế hệ kiêu hùng. Nếu so sánh, Địch đại ca bất luận tầm nhìn và khát vọng vẫn kém xa.

- Cái gì một thế hệ kiêu hùng.

Trình Giảo Kim coi thường không để ý đến Lý Mật, cười lạnh nói:

- Gã chẳng qua chỉ là gà bông chiếm ổ mà thôi, chỉ là nhiều năm đọc sách, chỉ có danh hiệu quý tộc, trong một đám thổ kê trại Ngõa Cương, tỏ ra vẻ nổi bật, nhưng trong hào kiệt thiên hạ thật sự, gã chỉ là một cái rắm.

Từ Thế Tích cười nói:

- Hào kiệt ca ca nói là Dương Nguyên Khánh.

- Chẳng lẽ không phải sao?

Từ Thế Tích gật đầu:

- Dương Nguyên Khánh được xem là một hào kiệt. Năm đó nếu không phải hắn ra tay lưu tình, trại Ngõa Cương sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng đệ hiểu hắn không nhiều, cảm giác của đệ, hắn cỡ như Lý công.

- Hắn ít nhất hai bàn tay trắng dựng nghiệp dựa vào bản lĩnh của mình dốc sức cho thiên hạ. Không giống vị Ngõa Cương này, nữa đường thay đổi muốn làm phương trượng. Trình lão ta hận nhất hai chuyện, chính là thái giám cưới phụ nữ có chồng và cậy thế đoạt vợ người.

- Nên lấy thành bại luận anh hùng.

Từ Thế cười nói:

- Bây giời ca ca nói hắn vẫn còn quá sớm, không có Lý Mật, trại Ngõa Cương vẫn là ổ giặc cỏ, làm sao hùng bá như ngày hôm nay chứ đừng nói đi đánh kho Lạc Khẩu.

- Ngươi nói cũng có vài phần có lý. Nhưng Lý Mật không thể so với Dương Nguyên Khánh, hôm nào ta dẫn người đi gặp hắn.

Sở dĩ Trình Giảo Kim lúc nào cũng nhắc tới Dương Nguyên Khánh, là gã có được một tin tức Dương Nguyên Khánh chiếm cứ quận Linh Võ. Quận Linh Võ ấm áp hơn quận Phong Châu, cho nên mẹ của gã ở quận Linh Võ, Trình Giảo Kim có chút động lòng.

- Sau này hãy nói.

Từ Thế Tích thấy trời đã tối rồi, liền từ trên cây nhảy xuống, nói với mọi người:

- Mọi người chuẩn bị xuất phát.

Năm ngàn kỵ binh lần lượt lên ngựa, Từ Thế Tích xung trận ngựa lên trước, dẫn đầu lao về phía tây.

…..

Kho Lạc Khẩu còn được gọi là kho Hưng Lạc, phía đông nam huyện Củng. Nam huyện Củng vẫn trong núi Nhạc Trung, phía bắc liền với lạch trời Hoàng Hà. Đông giáp Hổ Lao quan, Tây có Hắc Thạch quan, Nam có Hiên Viên quan. Núi sông tứ bề, kiên cố vô cùng, huyện danh nổi tiếng qua nhiều thế hệ, lại là kinh đô Lạc Dương, cố sử có tên gọi là “chìa khóa Đông Đô”.

Kho Lạc Khẩu nằm ở nơi bốn bề hiểm trọng, là một thành trì cực lớn hơn hai mươi dặm. Trong thành có hơn ba ngàn kho lương. Mỗi hầm cất giữ hàng nghìn thạchương thực, tổng trữ lượng trên ngàn vạn thạch, là kho lương lớn nhất thiên hạ.

Nhưng lúc này, lương tồn lại của kho Lạc Khẩu chỉ còn lại không tới một nửa, hơn bốn triệu tấn. Cho dù như vậy, cũng là nơi nhiều nhất thiên hạ. Người có được lương thì có được thiên hạ, trong thời loạn thế thế này là sự thật không tranh cải.

Nếu muốn đoạt kho Lạc Khẩu, đầu tiên phải bắt được Hổ Lao quan. Từ Thế Tích thấy Hổ Lao quan hùng vĩ trầm tư suy nghĩ không nói. Trình Giảo Kim cười nói:

- Ta có cách đoạt cửa ải.

Từ Thế Tích nghi ngờ nhìn gã, không biết gã có ý gì. Trình Giảo Kim cười ha hả:

- Đàn ông không phải thích mấy loại giọng điệu đó sao? Đệ xem ta.

… …

Hổ Lao quan xây dựng trong dãy núi, dựa theo thế núi mà xây dựng, vùng sát cổng thành hùng vĩ, cao lớn chắc chắn, là một tòa hiểm quan dễ thủ khó công, quân canh giữ có hơn ngàn người.

Lúc nửa đêm, mấy chục binh lính canh gác cửa dựa vào thành ngủ gà ngủ gật. Vốn nghe nói quân Ngõa Cương tiến công quận Huỳnh Dương, Hổ Lao quan canh giữ rất khẩn trương. Sau lại nghe nói quân trộm thượng bắc đi Hà Nội, mọi người thở phào nhẹ nhõm, phòng ngự ít nhiều có chút lơ lỏng.

Trong chốc lát, dưới thành đột nhiên truyền đến một tiếng khóc của nữ nhân:

- Mở cửa, mau mở cửa.

Vài tên binh lính xuống dưới thăm dò, chỉ thấy dưới thành oanh oanh yến yến hơn một trăm cô gái. Bọn binh lính nhìn ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện gì?

- Các ngươi là ai, từ đâu tới?

Binh lính lớn tiếng hỏi.

Vài cô gái đi đầu khóc:

- Chúng tôi là dân nữ trấn Tỷ Thủy, gặp bọn cướp. Chúng cướp của cải chúng tôi. Bọn chúng phân chia không đều, xảy ra đánh giết lẫn nhay. Chúng tôi liền chạy tới đây, nhanh để chúng tôi vào thành, bọn chúng sẽ đuổi kịp tới.

Lúc này Giáo Úy cũng đến, gã nhìn một hồi lâu. Những người này tuổi còn rất trẻ, còn có mấy nữ nhân cởi trần, làm người ta tim đập thình thịch. Y lại nhìn xa xa, không có ai, dục vọng trong lòng gã dâng cao, liền háo sắc làm liều. Dù sao thiên hạ đại loạn, giữ những nữ nhân này cũng không sao. Gã liền thấp giọng dặn dò:

- Không được lộ ra ngoài, để bọn họ vào, mọi người ai cũng có phần.

Bọn binh lính động lòng, buông cầu treo, mở cửa thành ra một khe nhỏ, có binh lính vẫy tay với đám nữ nhân:

- Mau vào!

Đám nữ nhân chạy vào thành. Mấy chục người chạy vào trước quả nhiên đều là nữ nhân trẻ tuổi, còn có mấy thân hình trơn loáng. Vẻ mặt mọi người kích động sợ hãi. Bọn binh lính nuốt nước bọt vào trong, giơ tay sờ soạt khắp người nữ nhân.

Bảy tám nữ nhân chạy vào sau đầu đội mũ che, người mặc váy rộng, mỗi người trang điểm xinh đẹp, cả người thơm nức. Những nữ nhân này vừa chạy vào thành, bỗng nhiên từ dưới váy rút đao ra bổ ập tới, mấy tên binh lính gác cửa tránh không kịp, kêu thảm ngã xuống.

Một nữ nhân dáng người cao lớn, đội mũ che xung quanh, lộ ra miệng lớn sơn màu máu đỏ tươi, chính là Trỉnh Giảo Kim trang điểm dày cọm. Gã giơ cái rìu lớn lên mà chém, giết mấy chục binh lính đang chọc ghẹo nữ nhân ở cửa thành kêu thảm liên tục. Trong nháy mắt giết chết mấy chục người. Số còn lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, chạy tán loạn.

Trình Giảo Kim một đường sát khí trên lầu thành. Đoạt được bàn kéo khống chế cầu treo. Từ Thế Tích dẫn năm ngàn kỵ binh đánh tới, xông vào Hổ Lao quan.

Nghe tin Từ Thế Tích đoạt được Hổ Lao quan, Lý Mật lập tức dẫn đại quân quay đầu lại đánh tới. Mồng mười tháng mười hai, một trăm năm mươi ngàn đại quân của Lý Mật tới gần kho Lạc Khẩu. Kho Lạc Khẩu do Triệu Nam dẫn năm ngàn quân coi giữ đầu hàng. Kho Lạc Khẩu rơi vào tay Lý Mật. Thiên hạ chấn động. Căn cơ Đại Tùy gặp một đả kích trầm trọng.
Bình Luận (0)
Comment